Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 117: Kích tình bắn ra bốn phía khoái hoạt động

Chương 117: Cuộc chiến đấu cuồng nhiệt, đầy kích thích tại khoái hoạt động
Cái gọi là khoái hoạt động, chính là ý nghĩa trên mặt chữ.
Là một nơi rất không lành mạnh.
Sở dĩ không lành mạnh, là bởi vì bên trong chính cái khoái hoạt động này tất cả đều là Giao nhân giống cái.
Đông Hải tự nhiên là có biển, mà trong biển có Giao nhân.
Đối với việc phân loại Giao nhân, nội bộ Ngự Thú tông trước đây vẫn luôn tồn tại sự khác biệt.
Nói chúng nó là Yêu tộc đi, thì bọn chúng lại không đủ thông minh, lại còn hơi quá khát máu.
Nói là yêu thú đi, nhưng chúng nó vừa sinh ra liền có thể hóa hình.
Nói là linh thú đi, bọn chúng lại căn bản không thể thuần dưỡng.
Sau đó Ngự Thú tông liền từ bỏ việc phân loại, Giao nhân cũng trở thành một loại sinh linh riêng biệt, và bị xếp vào Hải tộc.
Dù sao dưới nước có rất nhiều thứ không rõ ràng, mà những sinh linh hình thù kỳ quái, lộn xộn này đều được gọi chung là Hải tộc.
Giao nhân giống cái thân người đuôi cá, khuôn mặt kiều mị, giọng nói uyển chuyển, trời sinh đã biết mị hoặc chi thuật.
Giao nhân giống đực, đầu cá thân người, sức mạnh vô cùng lớn, có thể sử dụng Thủy hệ chi pháp.
Khoái hoạt động chính là nơi Giao nhân giống cái đi săn.
Bọn chúng sẽ quyến rũ dụ dỗ giống đực dị tộc, dùng mị thuật khiến đối phương trầm mê, sau đó cứ như vậy triệt để ép khô con mồi, rồi nuốt huyết nhục của hắn.
Ban đầu khi biết được trong thành thị dưới lòng đất của Rắn Nước cung có khoái hoạt động, các sư huynh Kiếm Tông đều nô nức báo danh, tình nguyện giúp Thiên Cơ các khảo thí.
Không vì cái gì khác, chỉ vì chính đạo ánh sáng.
"Đệ tử Kiếm Tông chính là phải tiếp nhận đủ loại khảo nghiệm. Vì chính đạo hiến thân, chúng ta nghĩa bất dung từ" một vị sư huynh Kiếm Tông không muốn tiết lộ tên họ đã nói như vậy.
Thế nhưng, các sư huynh tiến vào khoái hoạt động để khảo nghiệm, lúc đi ra hình như cũng không quá vui vẻ.
Hiện tại, đến lượt Vô Danh không vui.
Bởi vì Trương Trạch đã đóng phần lớn cơ quan, nên đoạn đường này Vô Danh đi rất thuận lợi, hắn cảm thấy cái gọi là thành dưới đất này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lúc này, Vô Danh đứng trước khoái hoạt động, nhìn cửa hang được điểm xuyết bằng san hô này mà cười một tiếng.
Loại nơi như khoái hoạt động này hắn tự nhiên hiểu rõ, trước kia hắn cũng từng vào rồi, bây giờ gặp phải một cái giả, hắn cũng muốn xem thử bên trong trông như thế nào.
Phất tay tung ra một loạt phù lục dán lên vách tường trong động, phù lục không gió tự cháy, chiếu sáng khung cảnh bên trong.
Bên tai Vô Danh vang lên tiếng Giao nhân nhẹ giọng ngâm nga.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc này, Vô Danh đi vào trong động.
Đi một mạch thông suốt, hắn tiến vào động thất sâu nhất, nơi này bình thường là chỗ Giao nhân giống cái ăn uống nghỉ ngơi.
Thế nhưng trong động lại không có bóng dáng Giao nhân nào.
Vô Danh cảm thấy có chút không ổn, và đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời lao xuống, đấm một quyền về phía hắn.
Tiếp theo là những tiếng hét quái dị liên tiếp cùng những cú đấm.
Thân ảnh Vô Danh lóe lên liên tục, ngự khí nhảy vọt lên không trung, tay bắt pháp quyết, đánh ra một luồng khí lãng, bức lui bóng đen.
Đúng lúc này, ánh đèn trên đỉnh động sáng lên, hắn cũng nhìn rõ thứ đã tấn công mình.
"Sao toàn là giống đực thế này." Vô Danh nhíu mày.
Trước mặt Vô Danh là mười lăm Giao nhân giống đực đang trong tư thế chiến đấu, tu vi của bọn chúng đã bị hạ từ Kim Đan xuống Trúc Cơ.
Mỗi Giao nhân đều chỉ mặc một chiếc quần bó sát màu đen hình thù kỳ lạ, cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu đồng cổ dưới ánh đèn trên đỉnh động phản xạ ánh sáng.
Tiếng ngâm nga của Giao nhân giống cái biến mất, thay vào đó là một bài nhạc có tiết tấu nhanh, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ và đầy uy lực.
Bọn chúng không tấn công Vô Danh, mà bắt đầu tạo dáng khoe cơ thể của mình, đồng thời dán một tấm bùa chú lên người.
Đó là Nhuận Hoạt thuật do Trương Trạch phát triển.
Pháp thuật có hiệu lực, cơ bắp của những Giao nhân giống đực này sáng bóng lên.
Vô Danh lùi lại một bước, những Giao nhân có bộ dạng như kiếm linh này chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, hắn cũng không sợ.
Nhưng hắn lại cảm thấy một luồng hơi lạnh sau lưng, trong lòng dâng lên từng cơn buồn nôn.
Vô Danh vừa định rời khỏi động thất, liền phát hiện lối vào sau lưng đã bị một cánh cửa đá chặn lại.
Mà một Giao nhân giống đực còn to lớn hơn đang đứng trước cửa đá, chặn đường Vô Danh.
Thân thể của nó càng lớn, càng sáng bóng hơn, và cũng càng thêm trơn nhẵn.
Cảm giác muốn khám phá chốn cũ lúc trước giờ đã biến mất sạch sẽ, Vô Danh lại trở về thành đặc sứ Bách Yêu tông Vô Danh.
Hắn thúc đẩy bản mệnh cổ trùng trong cơ thể, khống chế tu vi ở mức Trúc Cơ đỉnh phong, sau đó đấm một quyền về phía một Giao nhân giống đực.
Trong phòng cơ quan.
Trên màn hình của Truyền âm hộp, Vô Danh đang chiến đấu cuồng nhiệt và hỗn loạn, hắn lúc thì bị hai Giao nhân giống đực ôm lấy, lúc thì bị ba Giao nhân giống đực trước sau giáp công.
Bị ảnh hưởng bởi Nhuận Hoạt thuật, người Vô Danh cũng trở nên nhớp nháp.
Ánh mắt Lão Lý rời khỏi màn hình, nhìn vào gáy Trương Trạch, giơ tay lên rồi lại hạ xuống.
"Sau này bớt làm mấy thứ khiến người ta buồn nôn này lại."
Trương Trạch còn muốn ngụy biện, nhưng nhìn ánh mắt sư phụ, hắn cảm thấy nếu còn ngụy biện nữa thì sẽ bị đánh.
"Vậy hôm nào con bỏ Nhuận Hoạt thuật đi." Trương Trạch bĩu môi.
Lão Lý lại giơ tay lên.
"Giao nhân giống đực cũng bớt thả mấy con thôi là được rồi." Trương Trạch vẫn còn cứng miệng.
Tay Lão Lý đánh xuống.
"Phá hủy cái cửa này cho ta." Lão Lý ra lệnh.
"Vâng." Trương Trạch nhìn về phía Truyền âm hộp, cuối cùng liếc nhìn kiệt tác của mình.
"Sư phụ, chúng ta cũng bắt đầu thôi, đoán chừng người kia sắp ra rồi." Trương Trạch từ trong túi bách bảo lấy ra một bộ quần áo đưa cho sư phụ mình.
Ngay lúc Vô Danh đang vật lộn với đám Giao nhân giống đực, nhờ sự trợ giúp của Huyền Giám bảo kính, Trương Trạch đã nghĩ ra phương pháp đuổi bắt Vô Danh.
"Sư phụ, kịch bản con vừa viết cho ngài, ngài nhớ kỹ chưa?"
"Sư phụ, có thể moi được bí mật từ miệng người kia hay không là đều trông vào ngài cả đấy."
"Sư phụ, lần này làm xong, nói không chừng con có thể trực tiếp hạ gục Bách Yêu tông."
"Sư phụ . . . "
Trương Trạch đang lải nhải không ngừng thì lại bị Lão Lý đánh một cái vào sau gáy, cuối cùng đành ngậm miệng lại.
Thấy sư phụ đã chuẩn bị xong xuôi, Trương Trạch đưa Huyền Giám bảo kính cho A Ly.
"Không được ăn thịt đồng sự đấy." Trương Trạch nhắc nhở.
A Ly lườm Trương Trạch một cái, "Ta cũng đâu phải là còn không hiểu chuyện như lúc ban đầu, hơn nữa ta lại đánh không lại nó."
"Đi thôi." A Ly mang theo Huyền Giám bảo kính chui vào lòng đất.
Sau khi thân ảnh Lão Lý xuất hiện tại vị trí đã định, Trương Trạch trong phòng điều khiển liền mở ra mấy cơ quan.
Kết cấu bên trong Rắn Nước cung xảy ra một chút biến hóa, một vài trận pháp ẩn tàng được mở ra.
Hiện tại chỉ còn chờ Vô Danh vào tròng.
Bên phía khoái hoạt động, sau khi đánh lui toàn bộ Giao nhân giống đực, Vô Danh toàn thân nhớp nháp đi ra khỏi sơn động.
Sau khi liên tiếp sử dụng ba cái thanh thân trừ ô pháp thuật, hắn mới làm sạch dịch nhờn trên người mình.
Sát ý của Vô Danh đối với tên tu sĩ Thiên Cơ tên là Trương Ích Đạt kia giờ càng nặng hơn.
Vô Danh cảm thấy trực tiếp bóp nát cổ đan của hắn thì có hơi quá nhân từ rồi, lẽ ra nên hạ thêm mấy loại cổ lên người hắn mới phải.
Để hắn sống không được, chết cũng không xong.
Nén xuống một bụng tức giận, Vô Danh cũng mất hết tâm tư đi tiếp, hắn trực tiếp quay về theo đường cũ.
Nhưng đi được một đoạn, lại phát hiện có chỗ không đúng, đường cũ đã biến mất.
Phía trước hắn không phải là ngã rẽ vừa đi qua, mà là một động thất khác.
Vô Danh lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một lá Thần Hành Phù lục, thế nhưng sau khi dùng phù lục thi pháp lại không có chút phản ứng nào.
Khi quay đầu lại thì con đường sau lưng cũng đã biến mất.
Truyền tống chi pháp ở nơi này đã bị phong ấn, Vô Danh nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Nhưng hắn không hành động thiếu suy nghĩ, hắn xem xét lại toàn bộ hành động của mình kể từ khi gặp Lâm Phong.
Hắn cảm thấy mình không hề có chút sơ hở nào.
Vô Danh từ bỏ ý định tung ra toàn bộ thực lực để thoát khỏi thành dưới đất, hắn sắc mặt không đổi tiến về phía động thất trước mắt.
Vừa bước vào động thất, Vô Danh liền cảm nhận được không gian nơi đây đã hoàn toàn biến thành lồng giam, cho dù lúc này hắn không che giấu thực lực nữa cũng không cách nào trốn thoát.
Còn không đợi Vô Danh kịp phản ứng, một giọng nói mờ ảo trầm thấp từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến.
"Nhìn hồng trần rủ mềm, sát na gắn bó, xem tường mây dày hoa diễn ảo huyền."
"Hỏi pháp châu huyền diệu, tấc vuông có biến, nghe hết mực kiếm bàn thiền."
Vô Danh ngẩng đầu nhìn lên, vô thức mở miệng nói: "Ngài là..."
"Thế sự như bàn cờ, càn khôn khó lường, cười hết thảy anh hùng a!" một lão giả đáp xuống trước mặt Vô Danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận