Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 146: Chúng ta Kiếm Tông toàn trách

Chương 146: Chúng ta Kiếm Tông chịu hoàn toàn trách nhiệm
Quyển sách nhỏ này, về bản chất mà nói là một phần di thư, một phần truyền thừa.
Lão thiên sư ẩn náu ở đây, quả thực như Kim đạo nhân nói, là vì nghịch sống một thế.
Nhưng chuyện hồng trần tiên lại là lão thiên sư đang khoác lác.
Điều hắn muốn làm thực ra là tan hết một thân tu vi của chính mình, sau đó lại đi một con đường khác, tìm một tiên lộ nằm ngoài đạo pháp Long Hổ sơn.
Việc này nghịch thiên, lão thiên sư tính trời tính đất, lại không tính được chính mình, hắn cũng không biết việc này liệu có thành công hay không.
Cho nên đã lưu lại chút chuẩn bị đường lui, Tiểu Đường là một, phần di thư này là hai, Hoàng Tứ Lang cùng bảy vị Lục Đạo tiên nhân cũng vậy.
Mà nguyên nhân gây ra chuyện này, cùng với tại sao lại biến thành tình trạng hiện tại, thật sự là Kiếm Tông chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Nguyên do là trước đây, cũng chính là hơn 160 năm trước.
Lão thiên sư đi lạc đến Thanh Kinh, liền tiện đường ghé Kiếm Các uống chén trà, cũng tiện thể cùng Chính Nhất tán gẫu vài câu.
Chân của Chính Nhất xảy ra chuyện gì, lão thiên sư tự nhiên là biết, cho nên chủ đề cũng liền kéo đến chuyện sáu tông kia dừng bước trên con đường Đại Thừa.
Không biết là Chính Nhất nói thế nào, dù sao cho tới cuối cùng, lão thiên sư cảm thấy Chính Nhất đang nói móc mỉa mai hắn.
Cười hắn sợ chết, cười hắn không nỡ bỏ một thân tu vi Đại Thừa của chính mình.
Cho nên, lão thiên sư dưới cơn nóng giận, liền nổi giận một chút.
Bởi vì hắn quả thực không nỡ bỏ một thân tu vi này, Chính Nhất cũng không nói sai.
Nhưng mặc dù không nói sai, tức giận thì vẫn phải tức giận, mà lại lão thiên sư cơ trí cũng vì lời chế nhạo của Chính Nhất mà nghĩ ra một ý tưởng.
Đã không nỡ bỏ tu vi, vậy không bằng cứ tạm thời cất giữ thân tu vi này đi.
Vạn nhất đến lúc đó con đường mới đi không thông, hắn lại đem thân tu vi này trả về bản thân.
Hạ quyết tâm, lão thiên sư liền rời Thanh Kinh, đi vào ngôi mộ không tên này ở Điền Nam, bắt đầu kế hoạch lớn của chính mình.
Những đạo nhân đầu to kia, chính là vật chứa đựng để lão thiên sư cất giữ tu vi.
Nhưng chuyện có ý tưởng táo bạo như vậy, lão thiên sư cũng là lần đầu làm, cho nên hắn gặp chút vấn đề.
Đó chính là bước cuối cùng, một khi bước ra, hắn có khả năng liền sẽ chết.
Coi như không chết, chuyện này thành công, nhưng ngày sau hắn định đổi ý, cũng không thể nào như hắn ban đầu thiết tưởng mà quay lại Đại Thừa.
Mà chỉ tới được Hóa Thần, lại còn có ẩn họa.
Phương pháp mà lão thiên sư mày mò ra này, cũng không bảo hiểm như hắn nghĩ.
Cho nên, lão thiên sư đã ở nơi này băn khoăn suốt một trăm năm, những lúc không ngủ được, chỉ có thể xem hoàng thư để dễ ngủ.
Người giúp lão thiên sư đưa ra quyết định lại là Trương Trạch.
Hoặc là nói, là quyển sách nát «Đạo Đồ Tề Thiên» của Trương Trạch.
Có sách thì dĩ nhiên sẽ có đồ lậu, thật trùng hợp là nhà in bên Điền Nam này lại có bản lậu quyển một và quyển hai của «Đạo Đồ Tề Thiên».
Lần trước khi Liễu Đại Hải nộp cống phẩm lên trên, hai quyển sách lậu này liền vừa lúc lẫn vào trong đó.
Giống như tiểu hòa thượng băn khoăn về vấn đề cây táo, lão thiên sư cũng nhìn ra được điều gì đó khác biệt từ trong sách.
Hắn cảm thấy câu 'Nghịch sống cửu thế, hồng trần thành tiên' thật sự là diệu.
Lại tuyệt không tả nổi, cho nên vào mấy ngày trước, lão thiên sư quyết định bước ra bước cuối cùng.
Trước mắt cứ nghịch sống một thế thử xem sao.
Nửa phần trước của quyển sách nhỏ này ghi chép chính là như vậy, phần sau là truyền thừa cùng lời căn dặn của lão thiên sư.
Hắn còn đặc biệt nhắc một câu, nếu như mình chết, nhớ kỹ đem mấy quyển sau của «Đạo Đồ Tề Thiên» đốt cho hắn.
Trương Trạch thu hồi cuốn sổ, hắn không nghĩ tới bản sao chép sách của mình lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
"Khách quan mà nói, ta cảm thấy trách nhiệm chủ yếu nên thuộc về Các chủ, còn ta chỉ là trách nhiệm thứ yếu." Trương Trạch biện giải cho mình.
A Ly trong lồng ngực Trương Trạch, ngẩng đầu nhìn Trương Trạch nói, "Nhưng nếu ngươi không viết quyển sách nát kia, sự việc cũng sẽ không biến thành thế này."
Trương Trạch đem sổ trả lại cho Tiểu Đường, hắn quay đầu hỏi Kim đạo nhân, "Lão thiên sư vẫn chưa thành công sao?"
"Lão thiên sư nói, ngài ấy sẽ ở bên ngoài đốt một cây..." Kim đạo nhân lại nói được một nửa thì không nhớ ra nữa.
"Một cây linh hương, nếu hương đứt, thì sư tôn đã mất."
"Nếu hương cháy hết, thì đại sự đã thành, cần mở cửa đá đón sư tôn rời núi."
Âm Dương hai vị đầu to đang ôm chặt lấy nhau thay nhau nói.
"Ta cảm thấy cái tổ hợp Lục Đạo tiên nhân này, không thể thiếu hai vị này được." A Ly nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trương Trạch khẽ gật đầu biểu thị đồng ý, "Vậy linh hương đâu?" Trương Trạch lập tức hỏi.
Mấy vị đầu to, bao gồm cả hai vị Âm Dương đều ngây người một lát, lộ ra bộ mặt như thể được chữa khỏi mà vẫn chảy nước miếng.
"Linh hương đốt ba ngày, hôm nay là ngày thứ ba hay là ngày thứ tư, hay là ngày thứ năm..."
"Ngươi để nó ở đâu rồi?"
"Ta quên mất..."
Bảy vị Lục Đạo tiên nhân bắt đầu đếm ngón tay tính ngày, trong lòng Trương Trạch và Tiểu Đường dâng lên một trận bất an.
Trương Trạch bỗng nhiên ý thức được một chuyện, đó là mấy cái đầu to này không biết đếm số.
Tiểu Đường là phái hành động, hắn lập tức tìm kiếm trong hang đá, rất nhanh liền tìm được một lư hương nhỏ ở trong góc.
Tin tức tốt, linh hương không gãy.
Tin tức xấu, linh hương cũng không biết đã tắt mấy ngày rồi.
Lão thiên sư hiện tại tu vi mất hết, đã sớm không còn năng lực tích cốc, cũng không biết bên cạnh ngài ấy có gì ăn hay không.
Nếu lão thiên sư bị chết đói sau cửa đá thì thật là gay go.
"Nhanh, mau mở cửa!" Hoàng Tứ Lang hô lớn.
Lúc lão thiên sư sắp xếp việc này, nó vừa vặn không có mặt, đợi lúc nó trở về, chỉ biết lão thiên sư đang làm đại sự.
Chi tiết cụ thể nó cũng không hỏi, bởi vì chung sống gần trăm năm qua, nó biết hỏi mấy vị đầu to kia cũng hỏi không rõ.
Thật không nghĩ tới, mấy vị này lại hồ đồ đến mức này.
"A, được được." Nói rồi, mấy vị đầu to lại bày ra tư thế Kamehameha, định nổ tung cửa đá.
"Dừng dừng dừng! Nếu lão thiên sư đang ở đối diện cào cửa, các ngươi một đòn này đánh xuống, lão thiên sư liền chết thật." Trương Trạch lại lập tức hô ngừng.
A Ly muốn dùng thổ độn trực tiếp xuyên qua cửa đá, lại bị bật trở về ngay lập tức.
Mấy vị đạo nhân đầu to lúc này lần nữa hợp thể, rất nhanh liền nhớ lại phương pháp chính xác để mở cửa đá.
Thân ảnh bọn hắn lóe lên đi tới trước cửa đá, đồng thời hai tay đập xuống đất, âm dương nhị khí, cùng ngũ hành chi lực, rót vào trong pháp trận dưới thân.
Pháp trận khóa cửa đá vỡ vụn, mấy vị đầu to lại đồng loạt dùng sức, nâng cửa đá lên.
Trương Trạch và Tiểu Đường ngay lúc cửa đá vừa hé ra một khe hở, liền thực hiện một cú trượt xẻng lách vào.
Sau đó bọn họ liền thấy một màn quỷ dị.
Sau cửa đá là một gian mộ thất.
Quan tài chính của mộ thất lúc này nắp đã mở rộng, một đạo nhân mặc đạo bào đang bò vào trong quan tài, giống như đang tránh né nguy hiểm gì đó.
Mà một con quái vật đen gầy giống như thây khô, đang nắm lấy bắp chân đạo nhân kia, dường như muốn lôi hắn ra.
Bọn họ đều quay lưng về phía Trương Trạch và Tiểu Đường, nhưng động tĩnh cửa đá mở ra lại lọt vào tai họ.
Cái thây khô kia chợt ngây người một lúc, liền bị đạo nhân nắm lấy cơ hội đạp một cước vào ngực, đạp hắn lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Mà đạo nhân cũng nhân cơ hội chui vào quan tài, kéo nắp quan tài lên trốn đi.
Trong cổ họng thây khô kia phát ra một tràng quái khiếu, dường như là bị đạp đau.
Tiểu Đường thấy thế, trực tiếp móc ra Hỏa Kỳ Lân bắn một loạt liên thanh vào thây khô kia, nhưng đều bắn trúng một đạo khí trận bên trên, không làm thây khô bị thương chút nào.
"Đừng hòng làm tổn thương gia gia ta!" Tiểu Đường hô lớn, tay hắn bóp pháp quyết, tế ra đạo kiếm của chính mình.
Lúc này cửa đá cũng đã mở ra hoàn toàn, mấy vị đầu to kia cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong mộ thất.
Thừa dịp trí thông minh có được lúc vừa hợp thể vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bọn họ lập tức hiểu rõ tình hình.
Bảy vị Lục Đạo tiên nhân đồng thời tung một cú đá, đạp về phía thây khô kia, "Đừng hòng làm tổn thương sư tôn ta!"
Hoàng Tứ Lang cả đời không thua kém ai, nó không biết từ đâu lấy ra một cái nĩa nhỏ, cũng đi theo hô lớn, "Này, sư tôn đừng sợ, ta tới giúp ngươi!"
Nói xong, cũng nhào tới, bắt đầu cầm cái nĩa nhỏ kia đâm vào gan bàn chân thây khô.
Mà thây khô kia quả nhiên lợi hại, cho dù là bảy vị đầu to Hóa Thần kỳ quyền đấm cước đá, cũng không phá được tầng khí trận kia.
Trương Trạch nhìn một hồi, cảm thấy bên kia chín người đánh một đã đủ rồi, cho nên không có ý định tham gia vào.
Hắn đi tới bên cạnh quan tài, gõ gõ vách quan tài, "Lão thiên sư ra đi, bên ngoài an toàn rồi."
Nhưng trong quan tài lại không có tiếng người đáp lại, mà truyền ra một trận tiếng kêu chít chít.
"Chít chít, ụt ụt, chít chít..."
Trương Trạch cảm thấy thanh âm này thật quen tai, giống như hôm qua mới nghe qua.
Hắn lập tức dùng sức bật nắp quan tài lên, chỉ thấy bên trong quan tài là một khuôn mặt quen thuộc.
Hắn nhìn thấy một đôi mắt to sáng ngời, trên khuôn mặt to như cái mâm là chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu vểnh lên, một cái miệng rộng ngoác đến mang tai, xung quanh mặt là bộ lông khỉ màu đen pha lục.
Thủy Hầu tử.
Mặc dù trên người nó khoác bừa bộ đạo bào, cũng không biết nó làm thế nào vào được.
Nhưng thứ này chính là một con Thủy Hầu tử.
Cho nên...
"Móa, đừng đánh nữa! Các ngươi đánh chính là lão thiên sư!" Trương Trạch một bước xa vọt tới, kéo Tiểu Đường đang muốn báo thù cho gia gia lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận