Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 211: Dời núi loại sự tình này rất khó sao (2)

Đáp lại nó lại là một tràng tiếng 'gâu gâu' liên tiếp.
Hàn trưởng lão thấy mới lạ, cũng đi theo kêu 'gâu gâu'.
A Ly vỗ vỗ bắp chân Trương Trạch an ủi, "Thật ra cũng không sao đâu, đám Kỳ Lân này bây giờ còn nhỏ, nhưng trí lực của chúng nó sẽ sớm vượt qua mao mao thôi, giống như ta vậy đó, vững vàng lắm, đến lúc đó tự nhiên sẽ bình thường thôi mà."
Nghe A Ly nói như vậy, dường như đúng là như thế.
Nhưng nghĩ đến đám linh thú Kỳ Lân sau này chắc chắn sẽ cao lớn thần tuấn phiêu dật lại do một con chó lông vàng lớn nuôi lớn...
Suy nghĩ của Trương Trạch lại bắt đầu đi lệch.
【 Trong một tĩnh thất cổ kính trang nghiêm, một lão a di tóc vàng ngồi trên ghế sa lon, tay nâng chén trà, bên cạnh là ba mươi bảy vị tuấn nam mỹ nữ mặc tây trang đen đang đứng hoặc ngồi, trên người mỗi vị đều đeo trang sức hình Kỳ Lân... 】 Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Trương Trạch cảm thấy hình như có thể viết thành sách được rồi.
« Thân là lão a di nhà trẻ như ta, ba mươi bảy vị bá tổng và Nữ Đế này từ đâu ra vậy » "Nghĩ gì đó?" Thấy Trương Trạch lại bắt đầu ngẩn người, A Ly vỗ vỗ bắp chân hắn.
"Không có gì, không cần để ý ta." Trương Trạch gạt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, rồi nói với Lỵ Lỵ, "Trước tiên cứ dẫn đám Tiểu Kỳ Lân này đi đi, dù sao mao mao cũng đã có thể trông nom được bọn chúng rồi."
"Trả về hồ nước hả?"
"Về thôi, ở đó mở trước cái nhà trẻ Kỳ Lân đã, gọi cả Lý Giác bọn hắn tới nữa, còn có đám Yêu tộc kia nữa. Nhất là bọn họ, không thể để đám Yêu tộc này quá nhàn rỗi, vừa rồi ta thấy có người đang đổi đồ ăn vặt với linh thú kìa."
"Nha."
...
Ngay lúc mặt trời sắp lặn, nhà trẻ Tiểu Kỳ Lân chính thức được xây dựng xong. Dưới sự trợ giúp của các đệ tử Dược Vương cốc, bọn họ đã dọn ra một khu đất rất lớn, Lỵ Lỵ lại sửa sang lại toàn bộ hồ nước và xây lên một bức tường sân, dựng thêm vài căn phòng nhỏ đơn sơ.
Chỉ là sau khi sửa xong, phong cách lạnh lẽo cứng rắn của Thiên Cơ các ít nhiều không hợp với phong cảnh bên trong Linh Lộc cốc này, trông rất không đẹp mắt.
Mọi người thương nghị một lát, Hạ Ngôn liền gieo thêm ít hạt giống bên cạnh hàng rào hồ nước và mấy căn phòng, lại dùng bí pháp thúc đẩy chúng lớn lên, dây leo che khuất kim loại màu trắng bạc, khí chất của nhà trẻ Tiểu Kỳ Lân lại được điều chỉnh lại cho phù hợp.
A Ly đảm nhiệm viện trưởng, mao mao là tổng giáo đầu, Lỵ Lỵ là lão sư lớp Hoa Hướng Dương, còn Lý Giác, do gần đây thường xuyên gây thêm phiền phức nên bị Hạ Ngôn đuổi tới làm chân cấp dưỡng kiêm bảo an nhà trẻ.
Tóm lại, mọi thứ đều đi vào một quỹ đạo có chút kỳ quặc.
Ngay lúc Trương Trạch đang suy nghĩ có nên làm thêm mấy cái cầu trượt cho nhà trẻ hay không, có người vỗ vỗ vai hắn.
"Tiểu tử, đến đây, Đạo gia ta nói với ngươi chút chuyện."
Là lão Đường.
Thật lòng mà nói, Trương Trạch có chút bất ngờ, bởi vì dù là chuyện quan trọng, nhưng cũng không gấp đến mức một hai ngày này. Theo tính tình của lão Đường, cho dù Lý lão tông chủ đi mời, thì theo lý thuyết cũng phải dây dưa một hai ngày rồi mới đến mới phù hợp với thiết lập nhân vật của lão.
Không ngờ lần này lại nhanh như vậy.
Có điều nhìn lão Đường lúc này chỉ có một mình, đoán chừng là Lý lão tông chủ đã bị lão đánh bài chuồn đi chỗ khác rồi.
"Đạo gia, có chuyện gì vậy?" Trương Trạch hỏi.
"Đi bên này, vừa đi vừa nói." Lão Đường ra hiệu cho Trương Trạch đi cùng lão.
Bóng trăng ngả về tây, một già một trẻ đạp Thanh Phong leo lên một vách núi khác của Linh Lộc cốc. Trên đỉnh núi, lão Đường hai tay nâng một cái la bàn, cao giọng đọc đạo quyết. Không thấy linh khí dâng trào, cái la bàn kia liền tự bay lên không trung dù không có gió, sau đó trở nên trong suốt.
Khi la bàn dần dần biến mất, ảo ảnh sông núi Hà Lạc, bầu trời đầy sao lấp lánh hiện ra, núi non và tinh tú quyện vào nhau, mãi cho đến khi ảo ảnh ổn định lại thì mới tách ra lần nữa, trời về trời, đất về đất.
Chuẩn bị xong mọi thứ, lão Đường tìm một tảng đá xanh rồi ngồi phịch xuống.
Trương Trạch điều chỉnh lại cảm xúc, đứng sau lưng lão Đường chờ Đạo gia giảng kinh cho hắn.
Nhưng lão Đường trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi nhỏ như kẻ trộm, "Tiểu tử, đối với chuyện dời núi này ngươi có suy nghĩ gì không?"
Trương Trạch vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhất thời không phản ứng kịp, hắn sững sờ một lúc, "Biện pháp gì? Đạo gia, ngài đang nói gì vậy?"
"Biện pháp dời núi ấy, ngươi có manh mối gì không?" Lão Đường nói rất thản nhiên, rất thoải mái.
"Ngài không biết sao?" Trương Trạch hỏi.
"Chắc là biết đi." Lão Đường nói giọng có chút không chắc chắn.
Trương Trạch: ???
Trương Trạch đi vòng ra trước mặt lão Đường, nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt kia, "Đạo gia, ngài đừng đùa ta, biện pháp dời núi là do ngài nghĩ ra mà, sao lại hỏi ta một tên giả Kim Đan này?"
"Ta mới Trúc Cơ, ta hỏi ngươi chẳng phải bình thường sao." Lão Đường tỏ vẻ vô tội, "Với lại, biện pháp dời núi này từ khi tổ sư gia truyền lại cũng chưa có ai dùng qua, dù sao Sơn Quái nặng như vậy, ai rảnh rỗi không có việc gì lại đi dời nó làm gì, có linh nghiệm hay không Đạo gia ta cũng không biết nữa."
"Vậy vừa rồi ngài thi triển tiên pháp kia là gì, cái la bàn kia là gì? Không phải phong thuỷ sao?" Trương Trạch chỉ vào tinh không hỏi.
"Cách âm thôi, phòng ngừa lão tiểu tử Lý Văn Châu kia nghe lén." Lão Đường đáp.
Trương Trạch: ...
Thấy Trương Trạch lộ vẻ mặt chán đời, lão Đường chợt vỗ tay cười nói, "Trêu ngươi thôi, Đạo gia ta lừa ngươi bao giờ, pháp môn dời núi kia đảm bảo không có vấn đề gì đâu, ta là muốn hỏi ngươi chuyện khác."
"Ngươi đối với chuyện dời núi này có suy nghĩ gì không?" Lão Đường lại hỏi một lần nữa, tiếp tục đánh đố với Trương Trạch.
Trương Trạch suy nghĩ một lát, dường như đã hiểu ra, "Ý ngài là làm sao để Thiên Cơ các thật sự tham gia vào chuyện này?"
Lão Đường gật nhẹ đầu, "Thông minh."
Nói xong liền tiếp tục chỉ điểm.
"Ngươi hoàn thành tâm nguyện của con rồng kia là tình nghĩa, ngươi với hai đứa nhỏ Lý Nguyệt Khinh và Lý Giác quan hệ tốt cũng là tình nghĩa, nhưng điểm mấu chốt là những tình nghĩa này đều là của cá nhân ngươi, không phải của Thiên Cơ các.
"Lý Văn Châu đến cầu ta, đó cũng là tình cảm giữa ta và hắn.
"Xây vài tòa lầu, mua bán chút pháp khí Thiên Cơ thì cũng chỉ là mấy vụ làm ăn nhỏ lẻ mà thôi, chuyện nào ra chuyện đó, không thể nhập nhằng được.
"Muốn cùng Ngự Thú tông thật sự kết giao sâu sắc, chỉ dựa vào tình cảm cá nhân là không đủ, cuối cùng vẫn phải có lợi ích thực tế.
"Dược Vương cốc cần môi trường của Ngự Thú tông để trồng các loại hạt giống hoa cỏ, Ngự Thú tông cũng cần môi trường của Dược Vương cốc để giúp linh thú tiến giai, đây mới là lợi ích thực tế.
"Tình cảm giữa tông môn với tông môn chính là được xây dựng như vậy đó."
Nghe lão Đường nói xong, Trương Trạch gãi đầu, có chút khó xử.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, hay nói đúng hơn là hắn vẫn luôn nghĩ về nó, nhưng đúng là không có manh mối gì.
Giống như lão Đường nói, đó là tình cảm cá nhân của Trương Trạch với Ngự Thú tông, đến thì tự nhiên là thượng khách, nhưng muốn được như Thiên Cơ các với Kiếm Tông hay Long Hổ sơn bổ trợ lẫn nhau thì vẫn hơi khó.
Với lại, thân phận của Trương Trạch ở đây, suy cho cùng vẫn là tiểu bối, nói cười vui vẻ với bọn Lý Giác thì không sao, nhưng có những lời nói với lão gia tử Lý Văn Châu lại có chút không thích hợp.
"Vậy chuyện này ta cũng không tiện đề xuất, dù sao ta là tiểu bối..."
"Ta là lão bối, giao cho Đạo gia ta là được rồi."
Trương Trạch nghĩ một lát rồi nói, "Chuyện Ngự thú Thiên Cơ giáp? Hợp tác theo hướng này, ngài thấy thế nào."
Lão Đường lắc đầu, "Chưa đủ sâu sắc, đây chỉ là buôn bán thôi."
Thấy Trương Trạch lại trầm tư, lão Đường có chút tức giận vì không nên thân, nói, " Sao lại ngốc thế?"
Lão vỗ vỗ tảng đá xanh dưới mông, "Cái Linh Lộc cốc này nè. Không có Thiên Cơ các ta, chuyện dời núi không thành được đâu!"
"Xin chỉ giáo?" Trương Trạch hỏi.
"Ngươi xem cái này đi." Thấy Trương Trạch vẫn chưa hiểu, lão Đường đưa quyển bí thuật phong thủy do tổ sư gia truyền lại vào tay Trương Trạch.
"Quyển sách này kỳ diệu vô cùng, đừng thấy nó rách nát, nhưng cũng là một món pháp bảo đó. Không biết tổ sư gia đã dùng thần thông gì lên đó, bất kể tu vi ngươi cao thấp thế nào, nhìn vào đều thấy tối nghĩa khó hiểu, mà mỗi lần nhìn lại không giống nhau. Đó có lẽ chính là thiên cơ bất khả lộ..."
"Tiểu tử ngươi tuy kém Đạo gia ta nửa phần, nhưng cũng thuộc hạng thông minh tuyệt đỉnh, ngươi xem thử quyển sách này, hiểu được ba phần thì chắc là sẽ hiểu ý của Đạo gia ta."
Trương Trạch nhận lấy sách, cẩn thận lật ra, nhưng không hề nhận phải bất kỳ sự ô nhiễm tinh thần nào, hay được vị tiên nhân nào quán đỉnh cả.
Hắn chỉ cảm thấy chữ trên sách quả thực xấu thậm tệ, lại còn có nét bút sai, chữ viết sai, nói dễ nghe là chữ cuồng thảo, nói khó nghe chính là viết bừa.
"Chữ này đúng là rất khó hiểu, ngài xem cái này viết gì đây..."
Đoạn đầu tiên trên sách viết là 'bần đạo ta nói'... mấy chữ phía sau thì không nhận ra lắm.
Nhưng lão Đường lại bị Trương Trạch làm cho kinh ngạc.
"Chữ! Tiểu tử, ngươi có thể nhìn thấy chữ ư?!"
Lão Đường giật mình suýt nữa làm Trương Trạch sợ hết hồn, quyển sách cũng suýt rơi xuống đất.
Trương Trạch có chút khó hiểu, "Không phải chứ? Trên sách không có chữ thì còn có gì nữa? Đạo gia ngài không nhìn thấy sao?"
Lão Đường lắc đầu.
Gió núi nhẹ thổi, bóng cây khẽ lay động, một già một trẻ bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
Yên tĩnh hồi lâu, lão Đường mới lên tiếng hỏi, "Trên sách viết gì?"
Trương Trạch nhờ ánh trăng nhìn thêm một lát nữa, đại khái đọc hiểu được nửa trang, nhưng nghe lão Đường hỏi, giọng hắn lại có chút ngập ngừng, "Ngài thật sự muốn biết sao?"
"Nói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận