Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 185: Thôn dân Đản Đản hướng ngươi chia sẻ kỹ thuật mới
Chương 185: Thôn dân Đản Đản chia sẻ kỹ thuật mới với ngươi
Trấn an Song Hoàng Đản là một chuyện rất phiền phức, nhất là quả Song Hoàng Đản này.
Tính cách của hai lòng đỏ trứng gần như hoàn toàn trái ngược. Đản Đản lúc trước thì trầm ổn, tỉnh táo, nói năng khúc chiết, mạch lạc.
Đản Đản này thì thích hợp đi tấu nhạc đám ma rồi mở xổ số.
Nhưng cũng may là hai Đản Đản chia sẻ chung ký ức, nên nhiều chuyện không cần phải giải thích lại từ đầu.
Vệ Đại Lư nhìn Đản Đản đã chuẩn bị xưng đế ngay tại phòng này, còn định sắc phong tất cả ái khanh thành Thái tử Đản Đản, cuối cùng cũng thấy yên lòng.
Đây mới là lão bằng hữu quen thuộc của hắn, Đản Đản vừa già mồm vừa thần kinh.
Ban nãy thấy bộ dạng kia của Đản Đản, hắn còn tưởng Đản Đản vì đông người nên có chút câu nệ, không thoải mái.
Tại sao Đản Đản lại có hai trạng thái, Trương Trạch và bọn họ đã nghiên cứu thử, phát hiện ra trạng thái của Đản Đản dường như có liên quan đến mặt trời.
Mặc dù khái niệm thời gian dưới lòng đất bị pha loãng vô hạn, nhưng lúc này trên đại địa Bắc cảnh, mặt trời lại vừa mới nhô lên.
Mà trước đây, những lần Vệ Đại Lư đến gặp Đản Đản đều là vào ban ngày.
Về phần việc chuyển biến tính cách của Đản Đản là phân chia nghiêm ngặt theo thời gian, hay lấy mặt trời làm mốc đánh dấu, thì vẫn cần phải xem xét thêm.
Không biết khi Đản Đản đến Thiên Cơ các, có cần phải điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ hay không.
Trương Trạch hạ quyết tâm, nhất định phải mời Đản Đản đến Thiên Cơ các. Nhân tài như vậy mà không đến Thiên Cơ các, trở thành một thành viên trong đội ngũ thanh niên có chí hướng thì quả thực là đáng tiếc.
Nhưng trước hết phải để Đản Đản nói xong chuyện ban nãy đã.
"Xin dừng một chút, chúng ta có thể tiếp tục chủ đề lúc trước được không?" Trương Trạch chỉ vào nửa cuốn tàn quyển trong tay Đản Đản nói.
"Ừm ừm, đây là yêu cầu của ngươi sao? Được thôi, Đản Đản vĩ đại sẽ thỏa mãn ngươi." Đản Đản lại bay quanh Trương Trạch hai vòng rưỡi nữa rồi cuối cùng mới dừng lại.
"Thương Đinh, hắn là sư phụ của ta."
Đản Đản cẩn thận cất kỹ cuốn tàn quyển kia đi, sau đó lại lấy một tấm bảng kim loại từ trên kệ xuống đưa cho Trương Trạch.
"Đản Đản thông minh đã khắc lại toàn bộ nội dung trên tàn quyển xuống đây rồi. Ngươi xem cái này đi, bên trên còn có chú giải do ta viết nữa."
Trương Trạch nhận lấy tấm bảng kim loại, rót linh khí vào, lập tức từng hàng chữ viết tròn trịa hiện ra trước mắt.
Đó là phần giới thiệu sơ lược về pháp môn luyện khí thần bí này, cùng với một vài ghi chép về cuộc đời của Thương Đinh.
Vị tu sĩ tên Thương Đinh này là phản đồ của Đông Tề, thời gian phản bội bỏ trốn ước chừng là năm Thiên Vũ thứ bảy mươi tám của triều Đông Tề.
Nguyên nhân và chi tiết cuộc đào tẩu phản bội thì lại không được nhắc tới, chỉ tùy tiện ghi lại hai câu.
Câu đầu tiên:
【 Thần Thương Đinh trung can nghĩa đảm 】 Câu thứ hai lại là:
【 Hoàng đế, Thái tử, toàn là lũ chó má xui xẻo 】
Trương Trạch nhớ lại một chút, căn cứ vào ghi chép có được từ việc các đạo gia Long Hổ sơn đào mộ khảo cổ, trong lịch sử Đông Tề chỉ từng xảy ra một sự kiện đoạt vị.
Hoàng tử thứ mười bốn hay nói đúng hơn là vị vương gia kia đã giết Thiên Vũ Đế mới đăng cơ chưa được trăm năm. Nhưng không đợi hắn ngồi ấm chỗ trên long ỷ, hắn đã bị Tĩnh Vương từ biên cảnh Tây Man chạy về đế đô, dùng một kiếm lấy đầu người.
Ước chừng vị Thương Đinh này chính là bị ảnh hưởng bởi chuyện đó, có lẽ là bị tính vào diện tru di cửu tộc của ai đó.
Trước khi bị xử lý ngay sau đó, vị Thương Đinh này đã sớm rời khỏi đế đô.
Còn mang đi rất nhiều thứ: một ít vật liệu, pháp trận, cùng với những Thạch Đan trống không kia.
Theo như ghi chép, những vật này vào thời điểm đó đều không phải là vật gì quan trọng, tất cả đều bị vứt đống tùy tiện trong kho Đinh cấp thấp nhất của Ty Thiên Giám.
Thương Đinh cũng là lúc xảy ra chuyện phải bỏ trốn, tiện tay theo kiểu 'ôm cỏ đánh thỏ', cuốn sạch toàn bộ những thứ này mang đi.
Hắn bị Cẩm Long vệ của Đông Tề truy sát suốt đường, chạy trốn tới tường thành Bắc cảnh, dùng pháp bảo giả chết để thoát thân. Sau đó, do cơ duyên xảo hợp bị sông ngầm cuốn vào bên trong thế giới địa mạch này.
Nơi đây độn pháp vô hiệu, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao, Thương Đinh liền ở lại đây.
Bởi vì nơi này không thể tu luyện, nhưng lại không thiếu khoáng sản vật liệu, Thương Đinh đành bất đắc dĩ nghiên cứu lại nghề cũ của mình để giết thời gian.
Tuy nhiên, sức người luôn có hạn. Môn Vô Danh luyện khí pháp do một mình hắn sáng tạo ra này, Thương Đinh cũng chưa hoàn thành.
Ngược lại, Thương Đinh bắt đầu mày mò bộ pháp trận và những quả cầu đá mà hắn tiện tay trộm được.
"Sau đó sư phụ liền chết. Chuyện về sau trong sách không có viết."
Đản Đản nói xong, chỉ vào pháp trận đã bị hỏng kia, nói: "Cũng không biết là ai hại hắn."
"Pháp trận kia ta cũng không sửa được. Ở lại chỗ này lại quá tẻ nhạt, ta cũng chỉ có thể nghiên cứu bộ luyện khí thuật mà sư phụ để lại thôi."
"Nghiên cứu một hồi rồi nghiên cứu mãi cho tới bây giờ."
Trương Trạch nhìn Đản Đản ở hình thái ban ngày, không biết có nên nói ra tình hình thực tế hay không.
Hắn cảm thấy pháp trận kia rất có thể là dùng để triệu hồi Thạch Đan. Thương Đinh có lẽ là sau khi triệu hồi Đản Đản, pháp trận mất kiểm soát đã tự làm nổ chết chính mình.
Trương Trạch không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi tiếp: "Vậy là ngươi đã nghiên cứu xong rồi? Hơn nữa thật ra ngươi đã sớm có thể rời khỏi nơi này rồi đúng không?"
"Đản Đản vĩ đại rất khiêm tốn, nên ta đành phải nói thật vậy. Chưa xong.
Những pháp khí này thực ra chỉ có ta sử dụng mới phát huy được toàn bộ uy lực." Đản Đản lại bay một vòng.
"Vậy còn tay của nghĩa phụ?" Bạch Đào hỏi.
Đản Đản nghe vậy, trực tiếp điều khiển linh khí, mang bàn tay sắt của Vệ Đại Lư tới.
Bàn tay sắt này, ở chỗ Vệ Đại Lư chỉ có thể dùng làm vũ khí và gãi ngứa, giờ lại thể hiện ra nhiều công năng hơn.
Vệ Đại Lư nhìn con gái nuôi của mình: "Ta quả thực không hiểu hết được. Năm đó ta phải thích ứng rất lâu mới có thể điều khiển nó như cánh tay bình thường. Suy nghĩ trong đầu Đản Đản khác chúng ta nhiều lắm."
Đản Đản trả lại bàn tay sắt cho Vệ Đại Lư.
Sau đó lại cầm lấy bản gốc cuốn tàn quyển kia, nó cẩn thận lật đến trang cuối cùng.
Phía trên có một câu mà Đản Đản không khắc vào tấm sắt.
【 Thuật luyện khí, thiên biến vạn hóa mới là chính đạo 】
"Đây chính là mộng tưởng của sư phụ. Cho nên ta mới nhờ Vệ Đại Lư giúp ta tìm huynh đệ. Ta cảm thấy nếu như có mấy Đản Đản cùng ở một chỗ, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề các ngươi không cách nào sử dụng những pháp khí này."
"Giải quyết xong chỗ khó này, Đản Đản vĩ đại mới có thể xuất sơn, trở thành một đời Tông sư, làm cho tất cả mọi người đều biết đến cái tên Thương Đinh!"
Đây là một sự truyền thừa tràn ngập trùng hợp lại kéo dài đến mấy vạn năm.
Sau thời Hồng Hoang, pháp môn luyện khí đã trải qua vô số thế hệ kế thừa và phát triển. Ngày nay, các pháp môn luyện khí của bốn châu đều được truyền thừa tại Đông Tề.
Thương Đinh đã mở ra một lối đi riêng, tuy cuối cùng chưa đi đến đích, nhưng Đản Đản đến từ thời Hồng Hoang lại tiếp nhận y bát của hắn.
Đản Đản đứng trên vai của tiền nhân, dùng phương thức tư duy đặc thù của nó, đã mở ra một con đường mới cho thuật luyện khí.
Một con đường kỹ thuật nằm giữa pháp môn luyện khí truyền thống và Thiên Cơ thuật.
Trương Trạch nhìn Đản Đản bay tới bay lui, cảm thấy có thể giới thiệu Lỵ Lỵ cho nó làm quen.
Lấy Tiểu Hạch Đào ra, tín hiệu ở đây hơi yếu, nhưng ít nhiều vẫn duy trì được.
【 Trương Trạch: Lão Đường tìm được chưa? 】 【 Lỵ Lỵ: Lão Đường tự về rồi. Sao vậy lão đại, còn có chuyện gì ạ? 】 【 Trương Trạch: Ta giới thiệu cho ngươi một người, hai bộ óc các ngươi nói không chừng hợp nhau đấy. 】 【 Lỵ Lỵ: Ai thế? Nam hay nữ vậy? 】 【 Trương Trạch: Không phải người, là một quả Song Hoàng Đản. 】
Nói xong, Trương Trạch liền đưa Tiểu Hạch Đào cho Đản Đản. Đản Đản nhìn Tiểu Hạch Đào với vẻ rất hiếu kỳ, nhưng nó loay hoay một lúc rồi lại trả lại cho Trương Trạch.
"Thứ này của ngươi, ta dùng không quen."
Cũng giống như Trương Trạch không thể sử dụng tốt pháp khí của Đản Đản, Đản Đản cũng không biết rõ về cái Tiểu Hạch Đào này.
Trương Trạch nghĩ ngợi, lấy ra thiết bị 'Chiết Khấu 30%' của hắn. "Được rồi, các ngươi gọi video đi."
Chỉ trong chốc lát, cuộc gặp gỡ mang tính lịch sử lần đầu tiên giữa Lỵ Lỵ và Đản Đản đã chính thức bắt đầu.
【 Ngươi tốt, ta là Đản Đản vĩ đại. 】 【 Ngươi tốt, ngươi tốt, ta là Lỵ Lỵ vĩ đại. 】 . . .
Những bộ óc 'có bệnh' rất hợp nhau, một người một trứng nhanh chóng bị khuất phục bởi lối suy nghĩ quỷ thần khó lường của đối phương.
Lỵ Lỵ cảm thấy lối suy nghĩ của Đản Đản quá đỉnh, hai lòng đỏ trứng kia của nó còn dùng tốt hơn cả não người.
Mà Đản Đản cũng hận không thể lập tức đến Thiên Cơ các kia xem thử, xem cái thứ gọi là Thiên Cơ phù trận.
Chuyện dụ dỗ Đản Đản đến Thiên Cơ các xem như đã giải quyết tốt đẹp. Trương Trạch đi tới bên cạnh pháp trận rất có thể dùng để triệu hồi Thạch Đan kia, bắt đầu nghiên cứu.
Mặc dù xem không hiểu, nhưng hắn sắp xếp lại dòng thời gian một chút.
Việc Đông Tề nghiên cứu Thạch Đan hẳn là diễn ra sau khi Thương Đinh bỏ trốn. Là bắt đầu từ Đại Đầu, rồi đến tiểu Tuyền, kéo dài mãi cho đến khi Đông Tề vong quốc.
Không biết nguyên nhân Đông Tề đi theo con đường Thạch Đầu Nhân có phải liên quan đến pháp trận bị Thương Đinh trộm đi này hay không.
"Cái này nếu sửa xong, liệu có thể biến ra một đám Đản Đản không nhỉ..."
"Được rồi, lát nữa hỏi Đản Đản một chút, sau đó đóng gói tất cả những thứ này chuyển về Thiên Cơ các."
"Đản Đản, chúng ta rời đi thế nào đây?" Trương Trạch hỏi.
"Chờ một chút, ta thu dọn đồ đạc chút đã." Đản Đản vừa nói chuyện với Lỵ Lỵ, vừa thu dọn căn phòng mà nó đã ở vô số năm này.
Trấn an Song Hoàng Đản là một chuyện rất phiền phức, nhất là quả Song Hoàng Đản này.
Tính cách của hai lòng đỏ trứng gần như hoàn toàn trái ngược. Đản Đản lúc trước thì trầm ổn, tỉnh táo, nói năng khúc chiết, mạch lạc.
Đản Đản này thì thích hợp đi tấu nhạc đám ma rồi mở xổ số.
Nhưng cũng may là hai Đản Đản chia sẻ chung ký ức, nên nhiều chuyện không cần phải giải thích lại từ đầu.
Vệ Đại Lư nhìn Đản Đản đã chuẩn bị xưng đế ngay tại phòng này, còn định sắc phong tất cả ái khanh thành Thái tử Đản Đản, cuối cùng cũng thấy yên lòng.
Đây mới là lão bằng hữu quen thuộc của hắn, Đản Đản vừa già mồm vừa thần kinh.
Ban nãy thấy bộ dạng kia của Đản Đản, hắn còn tưởng Đản Đản vì đông người nên có chút câu nệ, không thoải mái.
Tại sao Đản Đản lại có hai trạng thái, Trương Trạch và bọn họ đã nghiên cứu thử, phát hiện ra trạng thái của Đản Đản dường như có liên quan đến mặt trời.
Mặc dù khái niệm thời gian dưới lòng đất bị pha loãng vô hạn, nhưng lúc này trên đại địa Bắc cảnh, mặt trời lại vừa mới nhô lên.
Mà trước đây, những lần Vệ Đại Lư đến gặp Đản Đản đều là vào ban ngày.
Về phần việc chuyển biến tính cách của Đản Đản là phân chia nghiêm ngặt theo thời gian, hay lấy mặt trời làm mốc đánh dấu, thì vẫn cần phải xem xét thêm.
Không biết khi Đản Đản đến Thiên Cơ các, có cần phải điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ hay không.
Trương Trạch hạ quyết tâm, nhất định phải mời Đản Đản đến Thiên Cơ các. Nhân tài như vậy mà không đến Thiên Cơ các, trở thành một thành viên trong đội ngũ thanh niên có chí hướng thì quả thực là đáng tiếc.
Nhưng trước hết phải để Đản Đản nói xong chuyện ban nãy đã.
"Xin dừng một chút, chúng ta có thể tiếp tục chủ đề lúc trước được không?" Trương Trạch chỉ vào nửa cuốn tàn quyển trong tay Đản Đản nói.
"Ừm ừm, đây là yêu cầu của ngươi sao? Được thôi, Đản Đản vĩ đại sẽ thỏa mãn ngươi." Đản Đản lại bay quanh Trương Trạch hai vòng rưỡi nữa rồi cuối cùng mới dừng lại.
"Thương Đinh, hắn là sư phụ của ta."
Đản Đản cẩn thận cất kỹ cuốn tàn quyển kia đi, sau đó lại lấy một tấm bảng kim loại từ trên kệ xuống đưa cho Trương Trạch.
"Đản Đản thông minh đã khắc lại toàn bộ nội dung trên tàn quyển xuống đây rồi. Ngươi xem cái này đi, bên trên còn có chú giải do ta viết nữa."
Trương Trạch nhận lấy tấm bảng kim loại, rót linh khí vào, lập tức từng hàng chữ viết tròn trịa hiện ra trước mắt.
Đó là phần giới thiệu sơ lược về pháp môn luyện khí thần bí này, cùng với một vài ghi chép về cuộc đời của Thương Đinh.
Vị tu sĩ tên Thương Đinh này là phản đồ của Đông Tề, thời gian phản bội bỏ trốn ước chừng là năm Thiên Vũ thứ bảy mươi tám của triều Đông Tề.
Nguyên nhân và chi tiết cuộc đào tẩu phản bội thì lại không được nhắc tới, chỉ tùy tiện ghi lại hai câu.
Câu đầu tiên:
【 Thần Thương Đinh trung can nghĩa đảm 】 Câu thứ hai lại là:
【 Hoàng đế, Thái tử, toàn là lũ chó má xui xẻo 】
Trương Trạch nhớ lại một chút, căn cứ vào ghi chép có được từ việc các đạo gia Long Hổ sơn đào mộ khảo cổ, trong lịch sử Đông Tề chỉ từng xảy ra một sự kiện đoạt vị.
Hoàng tử thứ mười bốn hay nói đúng hơn là vị vương gia kia đã giết Thiên Vũ Đế mới đăng cơ chưa được trăm năm. Nhưng không đợi hắn ngồi ấm chỗ trên long ỷ, hắn đã bị Tĩnh Vương từ biên cảnh Tây Man chạy về đế đô, dùng một kiếm lấy đầu người.
Ước chừng vị Thương Đinh này chính là bị ảnh hưởng bởi chuyện đó, có lẽ là bị tính vào diện tru di cửu tộc của ai đó.
Trước khi bị xử lý ngay sau đó, vị Thương Đinh này đã sớm rời khỏi đế đô.
Còn mang đi rất nhiều thứ: một ít vật liệu, pháp trận, cùng với những Thạch Đan trống không kia.
Theo như ghi chép, những vật này vào thời điểm đó đều không phải là vật gì quan trọng, tất cả đều bị vứt đống tùy tiện trong kho Đinh cấp thấp nhất của Ty Thiên Giám.
Thương Đinh cũng là lúc xảy ra chuyện phải bỏ trốn, tiện tay theo kiểu 'ôm cỏ đánh thỏ', cuốn sạch toàn bộ những thứ này mang đi.
Hắn bị Cẩm Long vệ của Đông Tề truy sát suốt đường, chạy trốn tới tường thành Bắc cảnh, dùng pháp bảo giả chết để thoát thân. Sau đó, do cơ duyên xảo hợp bị sông ngầm cuốn vào bên trong thế giới địa mạch này.
Nơi đây độn pháp vô hiệu, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao, Thương Đinh liền ở lại đây.
Bởi vì nơi này không thể tu luyện, nhưng lại không thiếu khoáng sản vật liệu, Thương Đinh đành bất đắc dĩ nghiên cứu lại nghề cũ của mình để giết thời gian.
Tuy nhiên, sức người luôn có hạn. Môn Vô Danh luyện khí pháp do một mình hắn sáng tạo ra này, Thương Đinh cũng chưa hoàn thành.
Ngược lại, Thương Đinh bắt đầu mày mò bộ pháp trận và những quả cầu đá mà hắn tiện tay trộm được.
"Sau đó sư phụ liền chết. Chuyện về sau trong sách không có viết."
Đản Đản nói xong, chỉ vào pháp trận đã bị hỏng kia, nói: "Cũng không biết là ai hại hắn."
"Pháp trận kia ta cũng không sửa được. Ở lại chỗ này lại quá tẻ nhạt, ta cũng chỉ có thể nghiên cứu bộ luyện khí thuật mà sư phụ để lại thôi."
"Nghiên cứu một hồi rồi nghiên cứu mãi cho tới bây giờ."
Trương Trạch nhìn Đản Đản ở hình thái ban ngày, không biết có nên nói ra tình hình thực tế hay không.
Hắn cảm thấy pháp trận kia rất có thể là dùng để triệu hồi Thạch Đan. Thương Đinh có lẽ là sau khi triệu hồi Đản Đản, pháp trận mất kiểm soát đã tự làm nổ chết chính mình.
Trương Trạch không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi tiếp: "Vậy là ngươi đã nghiên cứu xong rồi? Hơn nữa thật ra ngươi đã sớm có thể rời khỏi nơi này rồi đúng không?"
"Đản Đản vĩ đại rất khiêm tốn, nên ta đành phải nói thật vậy. Chưa xong.
Những pháp khí này thực ra chỉ có ta sử dụng mới phát huy được toàn bộ uy lực." Đản Đản lại bay một vòng.
"Vậy còn tay của nghĩa phụ?" Bạch Đào hỏi.
Đản Đản nghe vậy, trực tiếp điều khiển linh khí, mang bàn tay sắt của Vệ Đại Lư tới.
Bàn tay sắt này, ở chỗ Vệ Đại Lư chỉ có thể dùng làm vũ khí và gãi ngứa, giờ lại thể hiện ra nhiều công năng hơn.
Vệ Đại Lư nhìn con gái nuôi của mình: "Ta quả thực không hiểu hết được. Năm đó ta phải thích ứng rất lâu mới có thể điều khiển nó như cánh tay bình thường. Suy nghĩ trong đầu Đản Đản khác chúng ta nhiều lắm."
Đản Đản trả lại bàn tay sắt cho Vệ Đại Lư.
Sau đó lại cầm lấy bản gốc cuốn tàn quyển kia, nó cẩn thận lật đến trang cuối cùng.
Phía trên có một câu mà Đản Đản không khắc vào tấm sắt.
【 Thuật luyện khí, thiên biến vạn hóa mới là chính đạo 】
"Đây chính là mộng tưởng của sư phụ. Cho nên ta mới nhờ Vệ Đại Lư giúp ta tìm huynh đệ. Ta cảm thấy nếu như có mấy Đản Đản cùng ở một chỗ, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề các ngươi không cách nào sử dụng những pháp khí này."
"Giải quyết xong chỗ khó này, Đản Đản vĩ đại mới có thể xuất sơn, trở thành một đời Tông sư, làm cho tất cả mọi người đều biết đến cái tên Thương Đinh!"
Đây là một sự truyền thừa tràn ngập trùng hợp lại kéo dài đến mấy vạn năm.
Sau thời Hồng Hoang, pháp môn luyện khí đã trải qua vô số thế hệ kế thừa và phát triển. Ngày nay, các pháp môn luyện khí của bốn châu đều được truyền thừa tại Đông Tề.
Thương Đinh đã mở ra một lối đi riêng, tuy cuối cùng chưa đi đến đích, nhưng Đản Đản đến từ thời Hồng Hoang lại tiếp nhận y bát của hắn.
Đản Đản đứng trên vai của tiền nhân, dùng phương thức tư duy đặc thù của nó, đã mở ra một con đường mới cho thuật luyện khí.
Một con đường kỹ thuật nằm giữa pháp môn luyện khí truyền thống và Thiên Cơ thuật.
Trương Trạch nhìn Đản Đản bay tới bay lui, cảm thấy có thể giới thiệu Lỵ Lỵ cho nó làm quen.
Lấy Tiểu Hạch Đào ra, tín hiệu ở đây hơi yếu, nhưng ít nhiều vẫn duy trì được.
【 Trương Trạch: Lão Đường tìm được chưa? 】 【 Lỵ Lỵ: Lão Đường tự về rồi. Sao vậy lão đại, còn có chuyện gì ạ? 】 【 Trương Trạch: Ta giới thiệu cho ngươi một người, hai bộ óc các ngươi nói không chừng hợp nhau đấy. 】 【 Lỵ Lỵ: Ai thế? Nam hay nữ vậy? 】 【 Trương Trạch: Không phải người, là một quả Song Hoàng Đản. 】
Nói xong, Trương Trạch liền đưa Tiểu Hạch Đào cho Đản Đản. Đản Đản nhìn Tiểu Hạch Đào với vẻ rất hiếu kỳ, nhưng nó loay hoay một lúc rồi lại trả lại cho Trương Trạch.
"Thứ này của ngươi, ta dùng không quen."
Cũng giống như Trương Trạch không thể sử dụng tốt pháp khí của Đản Đản, Đản Đản cũng không biết rõ về cái Tiểu Hạch Đào này.
Trương Trạch nghĩ ngợi, lấy ra thiết bị 'Chiết Khấu 30%' của hắn. "Được rồi, các ngươi gọi video đi."
Chỉ trong chốc lát, cuộc gặp gỡ mang tính lịch sử lần đầu tiên giữa Lỵ Lỵ và Đản Đản đã chính thức bắt đầu.
【 Ngươi tốt, ta là Đản Đản vĩ đại. 】 【 Ngươi tốt, ngươi tốt, ta là Lỵ Lỵ vĩ đại. 】 . . .
Những bộ óc 'có bệnh' rất hợp nhau, một người một trứng nhanh chóng bị khuất phục bởi lối suy nghĩ quỷ thần khó lường của đối phương.
Lỵ Lỵ cảm thấy lối suy nghĩ của Đản Đản quá đỉnh, hai lòng đỏ trứng kia của nó còn dùng tốt hơn cả não người.
Mà Đản Đản cũng hận không thể lập tức đến Thiên Cơ các kia xem thử, xem cái thứ gọi là Thiên Cơ phù trận.
Chuyện dụ dỗ Đản Đản đến Thiên Cơ các xem như đã giải quyết tốt đẹp. Trương Trạch đi tới bên cạnh pháp trận rất có thể dùng để triệu hồi Thạch Đan kia, bắt đầu nghiên cứu.
Mặc dù xem không hiểu, nhưng hắn sắp xếp lại dòng thời gian một chút.
Việc Đông Tề nghiên cứu Thạch Đan hẳn là diễn ra sau khi Thương Đinh bỏ trốn. Là bắt đầu từ Đại Đầu, rồi đến tiểu Tuyền, kéo dài mãi cho đến khi Đông Tề vong quốc.
Không biết nguyên nhân Đông Tề đi theo con đường Thạch Đầu Nhân có phải liên quan đến pháp trận bị Thương Đinh trộm đi này hay không.
"Cái này nếu sửa xong, liệu có thể biến ra một đám Đản Đản không nhỉ..."
"Được rồi, lát nữa hỏi Đản Đản một chút, sau đó đóng gói tất cả những thứ này chuyển về Thiên Cơ các."
"Đản Đản, chúng ta rời đi thế nào đây?" Trương Trạch hỏi.
"Chờ một chút, ta thu dọn đồ đạc chút đã." Đản Đản vừa nói chuyện với Lỵ Lỵ, vừa thu dọn căn phòng mà nó đã ở vô số năm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận