Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 225: Long phượng đại chiến (2)
Chương 225: Long phượng đại chiến (2)
Cảm giác mà nàng mang lại chính là hôm nay xử lý chuyện này dựa trên ba điều: công bằng, công bằng, và vẫn là công bằng.
Nàng trước hết để A Ly xin lỗi nhung nhung, sau đó lại để nhung nhung rút lại hiệp ước không bình đẳng kia, và bắt đầu lập ra một điều ước mới, trong tình huống không làm nhục long cách của A Ly, để nó nhận một bài học.
Quá trình này, cố gắng đạt tới công bằng, công chính, công khai.
Cuối cùng còn động viên A Ly học tập tốt, mỗi ngày tiến bộ, cũng để hai tiểu gia hỏa ước định, một tháng lại so tài một trận, cùng nhau tiến bộ.
Trương Trạch nhìn xem Mộc Mộc Các chủ phá án, luôn có loại cảm giác như dì ở nhà trẻ.
Mà Trương Trạch cũng không nhìn lầm, Mộc Mộc Các chủ xử lý những chuyện nhỏ nhặt kiểu này trong tông môn, xác thực đều dùng chính là thủ đoạn dỗ tiểu hài.
Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần cha mình không đến, vậy Cảnh Châu Kiếm Các này từ trên xuống dưới chỉ có hai loại người.
Lão ngoan đồng hay giận dỗi, và tiểu hài thật sự không hiểu chuyện.
Chuyện của tiểu hài tử, không đáng trách phạt nặng, dỗ dành là được.
Trương Trạch thấy một Rồng một Phượng đã bắt tay giảng hòa, trong lòng cũng rất yên tâm, mặc dù hắn dùng cái mông nghĩ cũng biết, nhiều nhất yên tĩnh được nửa tháng, hai đứa nó khẳng định còn muốn đánh một trận nữa.
Một đứa thì tiện hề hề, một đứa thì nghiêm túc thật sự.
Đang suy nghĩ những chuyện vẩn vơ này, ánh mắt Trương Trạch lại lướt tới một vật.
Một tượng Tỳ Hưu nhỏ.
Trong viện có một đầm nước, cạnh đầm nước có đá xếp phủ rêu xanh, một tượng Tỳ Hưu nhỏ vẫn còn ở đó.
Trương Trạch nhìn trừng trừng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trán của Tỳ Hưu kia sao lại sáng như vậy.
Thật giống như có người thường xuyên ngồi xổm ở đó vuốt ve.
Không đúng, mười phần thì có đến chín phần không đúng.
Cho nên, Trương Trạch liền chắp tay sau lưng đi đến bên hồ nước kia, ngồi xổm xuống, đặt nắm tay lên đầu Tỳ Hưu nhỏ kia sờ soạng.
Mà Lỵ Lỵ đã nói qua.
【 Pháp trận vô địch đến mấy cũng có lúc báo hỏng, xảy ra sự cố. 】 Cũng không biết là pháp trận này thật sự gặp sự cố, hay là do bàn tay hay táy máy của Trương Trạch đã từng khai quang, đến nỗi ngay cả Mộc Mộc cũng không nghĩ tới, Trương Trạch thật sự đã gõ đúng cửa.
Trời đất chứng giám, Trương Trạch ngay cả linh khí cũng không hề dẫn động, thuần túy chỉ là sờ mò lung tung mà thôi.
Trời đất đảo ngược, người trong viện bị dịch chuyển đến phòng ngủ bí mật của Mộc Mộc, cấm địa của Cảnh Châu Kiếm Các...
A Ly và nhung nhung vừa mới còn ngồi trên bàn đá nói chuyện phiếm, lúc này lại phát hiện dưới mông mình là giường lớn mềm mại, toàn bộ gian phòng lớn rực rỡ muôn màu, tất cả đều là bảo bối.
Đồ chơi vui, đồ đẹp mắt, đồ ăn ngon, cái gì cần có đều có.
Đương nhiên, đối với A Ly, những thứ này có thể tất cả đều là đồ ăn ngon.
Mà Trần Mộc Mộc lúc này nhìn chằm chằm Trương Trạch, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
'Không thể nào, người này là ai vậy chứ! Cấm chế ta bày ra mà cũng phá vỡ được!' "Tỷ, đây là?" Trần Thấm giật giật ống tay áo của Nhị tỷ mình.
Người nhà họ Trần nhanh trí đến mức nào, Trần Mộc Mộc vẫn mặt không biểu cảm, cũng không hề mất bình tĩnh, nói năng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
"Không phải Tiểu Thấm sắp sinh nhật sao, đây là lễ vật ta tặng ngươi."
"Oa!"
Trần Thấm nghe vậy, bay nhào đến trên giường lớn, ôm A Ly và nhung nhung lăn lộn.
Mà Trần Mộc Mộc một tay để thõng phía sau, thật nhanh bấm thủ quyết, đem các loại đồ tư tàng của mình đã tích trữ rất nhiều năm không thể để người ngoài phát hiện, hoặc là tiêu hủy, hoặc là giấu kín đi.
'Không sao, dù sao cũng là cho tiểu muội... Không sao, không tức giận, không tức giận, cũng đến lúc nên thay đồ mới rồi.' 'Phải mau đuổi tiểu tử này đi, càng xa càng tốt, có chút hiểu đại ca rồi...' Trương Trạch yên lặng đứng ở một góc, mắt đảo qua lại giữa Trần Mộc Mộc và Trần Thấm, hắn luôn cảm giác vị chị vợ lạnh lùng như băng này không nói lời thật lòng.
Nhưng bây giờ tốt nhất vẫn là im lặng ngậm miệng.
Có sát khí.
. . .
Mấy ngày sau, đại khảo nhập môn kết thúc, chuyện ở Cảnh Châu Kiếm Các cũng xong.
Về phần sinh nhật tiểu sư muội, cũng chỉ bình bình đạm đạm mà thôi, không có bát phương tân khách kéo đến, cũng không bày yến tiệc linh đình, chỉ như những gia đình bình thường.
Mặc dù mọi người đều không giống nhau, nhưng chuyện hạnh phúc thì luôn luôn nối tiếp không ngừng.
Qua buổi chiều, Trần Thấm liền mang theo A Ly và nhung nhung không biết đi đâu mất, đại khái là đi chơi.
Mà Trần Thấm vừa đi, lão Đường đang ăn uống miễn phí ở Cảnh Châu Kiếm Các liền chạy tới.
Nhưng cái cớ đến đây, hiển nhiên không chỉ là để chúc mừng sinh nhật tiểu cô nương, hắn đến là để tìm Vệ Trang.
Cũng không biết lão Đường đang có tính toán gì, hắn gọi Trần thiên hộ và Vệ Trang đến, sau đó ba vị đại lão liền tìm một nơi không người, lại bắt đầu bày ván cờ lớn.
Thần thần bí bí, nói chuyện gì đó, sau đó bọn họ đều ngậm miệng không nói.
Mấy ngày nữa trôi qua, công việc phá giải địa cung Đông Tề kia cũng có tiến triển đột phá.
Đoán chừng rất nhanh là có thể biết được bí mật bên trong đó.
Về phần việc này có liên quan đến Vệ Trang hay không thì lại không thể biết được.
Tóm lại còn phải chờ xem, mới có thể thấy rõ ràng.
Trương Trạch kỳ thật cũng đến bên kia góp vui, dù sao nhìn lại cuộc đời mình, bản thân hắn dường như cũng là Tiên thiên Thánh thể chuyên phá bí cảnh.
Biết đâu đến cửa chính địa cung kia đá cho hai phát, nói không chừng cửa chính liền mở ra.
Song lần này không biết là vận khí cứt chó đã dùng hết, hay là thật sự không có duyên, Trương Trạch nghiên cứu nửa ngày quanh địa cung kia cũng không có chút manh mối nào, hay phát hiện gì mới.
Vẫn chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc, cẩn thận thăm dò từng chút một để phá vỡ tầng bình chướng mẫn cảm kia.
Mấy ngày sau, Trần thiên hộ lại giao cho Trương Trạch một nhiệm vụ.
Nhưng lần này không phải đi về phía bắc, cũng không phải về phía tây, mà là để hắn trở lại Thanh Kinh, yên tĩnh một thời gian.
Tu luyện cho tốt, thuận tiện dẫn dắt Thiên Cơ các tổ chức Thanh Hà hội vào sang năm.
Thanh Hà hội, tên như ý nghĩa, chính là đại hội được tổ chức bên bờ Thanh Hà.
Sáu tông đều cách xa nhau, các đại lão thì không sao, tới lui tự nhiên, ngàn dặm vạn dặm đều có thể đi được, nhưng đối với môn hạ đệ tử mà nói, muốn gặp nhau một chút thật sự là hoàn toàn phải dựa vào việc tình cờ gặp được nhau ở bên ngoài.
Để cho các đệ tử có dịp giao lưu nhiều hơn, cứ mỗi ba mươi năm, sáu tông lại tụ họp một lần, mỗi tông mang theo những đệ tử ưu tú nhất của thế hệ này, tìm một nơi để tụ họp.
Tỷ thí với nhau, liên lạc tình cảm.
Không chỉ sáu tông, các tiểu môn tiểu phái còn lại, nếu muốn đến cũng đều có thể đến, mỗi lần Thanh Hà hội đều sẽ xuất hiện vài thiên tài.
Loại yêu nghiệt tuyệt thế có thực lực áp đảo cả thanh niên tài tuấn của sáu tông cũng không phải là không có.
Tóm lại, Thanh Hà hội rất quan trọng.
Mà địa điểm tụ hội tốt lành nhất chính là ở cạnh bờ Thanh Hà kia.
Thanh Hà tuy được gọi là sông, nhưng lại chảy qua toàn bộ Đông Châu, cho nên trước cửa nhà của sáu tông đều có một đoạn Thanh Hà.
Sang năm, Thanh Hà hội này sẽ đến lượt Kiếm Tông tổ chức, mà địa điểm được định tại đất Thanh Kinh.
Đây coi như là một sự kiện lớn, cũng là một công việc tốt đẹp, đem việc này giao thầu cho Thiên Cơ các, đủ thấy sự tín nhiệm.
Hơn nữa Trương Trạch cũng quả thật có chút nhớ nhà.
Lần này đi thời gian rất dài, loanh quanh lêu lổng bên ngoài mấy tháng, cũng không biết Thiên Cơ các lúc này đã thành bộ dạng gì.
. . .
Thanh Kinh.
Cách Thiên Cơ các bảy mươi dặm, Trương Trạch và Trần Thấm dừng bước.
"Sao thế?" Trần Thấm hỏi.
"Có chút sợ." Trương Trạch đáp.
"Nhà mình thì sợ gì?" Trần Thấm không hiểu.
"Không phải sợ nhà mình, ta sợ Lỵ Lỵ, ngươi đợi ta dò xét trước một phen đã."
Mấy tháng nay tình hình Thiên Cơ các chính là trong núi không hổ, Lỵ Lỵ xưng Đại Vương, hơn nữa nàng từ Thương Sơn Ngự Thú tông trở về sau, vẫn luôn nghiên cứu quả bom Pháp Khí Không Gian kia.
Trương Trạch thật sự sợ Lỵ Lỵ làm ra chuyện gì lớn, khiến cho nhà mình bị nổ thành một cái lỗ thủng.
Mà biện pháp tốt nhất để dò xét Lỵ Lỵ chính là xem nàng có nghe điện thoại hay không.
Lấy Tiểu Hạch Đào ra liên lạc Lỵ Lỵ, nhưng đợi đã lâu mà bên kia không có ai trả lời, Trương Trạch thầm nghĩ không ổn rồi.
. . .
Thiên Cơ trấn trước cửa Thiên Cơ các.
Trên đường phố Thiên Cơ trấn đứng đầy người, bọn họ nhìn về phía Thiên Cơ các, đều có chút hiếu kỳ.
"Hôm nay cũng đâu phải ngày lễ, bọn họ đốt pháo hoa làm gì?" Một vị tán tu vừa tới đây không lâu hỏi.
"Tuổi trẻ à? Nhà ai đốt pháo hoa mà uy lực kinh người như thế?" Một lão nhân ở Thiên Cơ trấn vân vê râu ria, chen lời nói.
"Vậy theo ông đó là cái gì?" Người trẻ tuổi vẫn nghi hoặc không hiểu.
"Không biết, nhưng ta đề nghị ngươi bắt đầu tiết kiệm tiền đi, Thiên Cơ các hẳn là sắp ra hàng mới rồi." Nói xong lão đầu lấy Tiểu Hạch Đào ra tự chụp cho mình một tấm ảnh.
【 Bạn bè tri kỷ không khoảng cách, chân trời góc biển chẳng hề quên, trong lòng có bạn, ân cần thăm hỏi chẳng thiếu đâu, xuân ấm hoa nở, bốn mùa có bạn. 】 Biên tập xong văn án kiểu người già xong, liền đăng trực tiếp.
"Thời thế thay đổi rồi." Người trẻ tuổi có chút không thích ứng được với phong cách của Thiên Cơ các tự nhủ.
Cảm giác mà nàng mang lại chính là hôm nay xử lý chuyện này dựa trên ba điều: công bằng, công bằng, và vẫn là công bằng.
Nàng trước hết để A Ly xin lỗi nhung nhung, sau đó lại để nhung nhung rút lại hiệp ước không bình đẳng kia, và bắt đầu lập ra một điều ước mới, trong tình huống không làm nhục long cách của A Ly, để nó nhận một bài học.
Quá trình này, cố gắng đạt tới công bằng, công chính, công khai.
Cuối cùng còn động viên A Ly học tập tốt, mỗi ngày tiến bộ, cũng để hai tiểu gia hỏa ước định, một tháng lại so tài một trận, cùng nhau tiến bộ.
Trương Trạch nhìn xem Mộc Mộc Các chủ phá án, luôn có loại cảm giác như dì ở nhà trẻ.
Mà Trương Trạch cũng không nhìn lầm, Mộc Mộc Các chủ xử lý những chuyện nhỏ nhặt kiểu này trong tông môn, xác thực đều dùng chính là thủ đoạn dỗ tiểu hài.
Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần cha mình không đến, vậy Cảnh Châu Kiếm Các này từ trên xuống dưới chỉ có hai loại người.
Lão ngoan đồng hay giận dỗi, và tiểu hài thật sự không hiểu chuyện.
Chuyện của tiểu hài tử, không đáng trách phạt nặng, dỗ dành là được.
Trương Trạch thấy một Rồng một Phượng đã bắt tay giảng hòa, trong lòng cũng rất yên tâm, mặc dù hắn dùng cái mông nghĩ cũng biết, nhiều nhất yên tĩnh được nửa tháng, hai đứa nó khẳng định còn muốn đánh một trận nữa.
Một đứa thì tiện hề hề, một đứa thì nghiêm túc thật sự.
Đang suy nghĩ những chuyện vẩn vơ này, ánh mắt Trương Trạch lại lướt tới một vật.
Một tượng Tỳ Hưu nhỏ.
Trong viện có một đầm nước, cạnh đầm nước có đá xếp phủ rêu xanh, một tượng Tỳ Hưu nhỏ vẫn còn ở đó.
Trương Trạch nhìn trừng trừng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trán của Tỳ Hưu kia sao lại sáng như vậy.
Thật giống như có người thường xuyên ngồi xổm ở đó vuốt ve.
Không đúng, mười phần thì có đến chín phần không đúng.
Cho nên, Trương Trạch liền chắp tay sau lưng đi đến bên hồ nước kia, ngồi xổm xuống, đặt nắm tay lên đầu Tỳ Hưu nhỏ kia sờ soạng.
Mà Lỵ Lỵ đã nói qua.
【 Pháp trận vô địch đến mấy cũng có lúc báo hỏng, xảy ra sự cố. 】 Cũng không biết là pháp trận này thật sự gặp sự cố, hay là do bàn tay hay táy máy của Trương Trạch đã từng khai quang, đến nỗi ngay cả Mộc Mộc cũng không nghĩ tới, Trương Trạch thật sự đã gõ đúng cửa.
Trời đất chứng giám, Trương Trạch ngay cả linh khí cũng không hề dẫn động, thuần túy chỉ là sờ mò lung tung mà thôi.
Trời đất đảo ngược, người trong viện bị dịch chuyển đến phòng ngủ bí mật của Mộc Mộc, cấm địa của Cảnh Châu Kiếm Các...
A Ly và nhung nhung vừa mới còn ngồi trên bàn đá nói chuyện phiếm, lúc này lại phát hiện dưới mông mình là giường lớn mềm mại, toàn bộ gian phòng lớn rực rỡ muôn màu, tất cả đều là bảo bối.
Đồ chơi vui, đồ đẹp mắt, đồ ăn ngon, cái gì cần có đều có.
Đương nhiên, đối với A Ly, những thứ này có thể tất cả đều là đồ ăn ngon.
Mà Trần Mộc Mộc lúc này nhìn chằm chằm Trương Trạch, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
'Không thể nào, người này là ai vậy chứ! Cấm chế ta bày ra mà cũng phá vỡ được!' "Tỷ, đây là?" Trần Thấm giật giật ống tay áo của Nhị tỷ mình.
Người nhà họ Trần nhanh trí đến mức nào, Trần Mộc Mộc vẫn mặt không biểu cảm, cũng không hề mất bình tĩnh, nói năng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
"Không phải Tiểu Thấm sắp sinh nhật sao, đây là lễ vật ta tặng ngươi."
"Oa!"
Trần Thấm nghe vậy, bay nhào đến trên giường lớn, ôm A Ly và nhung nhung lăn lộn.
Mà Trần Mộc Mộc một tay để thõng phía sau, thật nhanh bấm thủ quyết, đem các loại đồ tư tàng của mình đã tích trữ rất nhiều năm không thể để người ngoài phát hiện, hoặc là tiêu hủy, hoặc là giấu kín đi.
'Không sao, dù sao cũng là cho tiểu muội... Không sao, không tức giận, không tức giận, cũng đến lúc nên thay đồ mới rồi.' 'Phải mau đuổi tiểu tử này đi, càng xa càng tốt, có chút hiểu đại ca rồi...' Trương Trạch yên lặng đứng ở một góc, mắt đảo qua lại giữa Trần Mộc Mộc và Trần Thấm, hắn luôn cảm giác vị chị vợ lạnh lùng như băng này không nói lời thật lòng.
Nhưng bây giờ tốt nhất vẫn là im lặng ngậm miệng.
Có sát khí.
. . .
Mấy ngày sau, đại khảo nhập môn kết thúc, chuyện ở Cảnh Châu Kiếm Các cũng xong.
Về phần sinh nhật tiểu sư muội, cũng chỉ bình bình đạm đạm mà thôi, không có bát phương tân khách kéo đến, cũng không bày yến tiệc linh đình, chỉ như những gia đình bình thường.
Mặc dù mọi người đều không giống nhau, nhưng chuyện hạnh phúc thì luôn luôn nối tiếp không ngừng.
Qua buổi chiều, Trần Thấm liền mang theo A Ly và nhung nhung không biết đi đâu mất, đại khái là đi chơi.
Mà Trần Thấm vừa đi, lão Đường đang ăn uống miễn phí ở Cảnh Châu Kiếm Các liền chạy tới.
Nhưng cái cớ đến đây, hiển nhiên không chỉ là để chúc mừng sinh nhật tiểu cô nương, hắn đến là để tìm Vệ Trang.
Cũng không biết lão Đường đang có tính toán gì, hắn gọi Trần thiên hộ và Vệ Trang đến, sau đó ba vị đại lão liền tìm một nơi không người, lại bắt đầu bày ván cờ lớn.
Thần thần bí bí, nói chuyện gì đó, sau đó bọn họ đều ngậm miệng không nói.
Mấy ngày nữa trôi qua, công việc phá giải địa cung Đông Tề kia cũng có tiến triển đột phá.
Đoán chừng rất nhanh là có thể biết được bí mật bên trong đó.
Về phần việc này có liên quan đến Vệ Trang hay không thì lại không thể biết được.
Tóm lại còn phải chờ xem, mới có thể thấy rõ ràng.
Trương Trạch kỳ thật cũng đến bên kia góp vui, dù sao nhìn lại cuộc đời mình, bản thân hắn dường như cũng là Tiên thiên Thánh thể chuyên phá bí cảnh.
Biết đâu đến cửa chính địa cung kia đá cho hai phát, nói không chừng cửa chính liền mở ra.
Song lần này không biết là vận khí cứt chó đã dùng hết, hay là thật sự không có duyên, Trương Trạch nghiên cứu nửa ngày quanh địa cung kia cũng không có chút manh mối nào, hay phát hiện gì mới.
Vẫn chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc, cẩn thận thăm dò từng chút một để phá vỡ tầng bình chướng mẫn cảm kia.
Mấy ngày sau, Trần thiên hộ lại giao cho Trương Trạch một nhiệm vụ.
Nhưng lần này không phải đi về phía bắc, cũng không phải về phía tây, mà là để hắn trở lại Thanh Kinh, yên tĩnh một thời gian.
Tu luyện cho tốt, thuận tiện dẫn dắt Thiên Cơ các tổ chức Thanh Hà hội vào sang năm.
Thanh Hà hội, tên như ý nghĩa, chính là đại hội được tổ chức bên bờ Thanh Hà.
Sáu tông đều cách xa nhau, các đại lão thì không sao, tới lui tự nhiên, ngàn dặm vạn dặm đều có thể đi được, nhưng đối với môn hạ đệ tử mà nói, muốn gặp nhau một chút thật sự là hoàn toàn phải dựa vào việc tình cờ gặp được nhau ở bên ngoài.
Để cho các đệ tử có dịp giao lưu nhiều hơn, cứ mỗi ba mươi năm, sáu tông lại tụ họp một lần, mỗi tông mang theo những đệ tử ưu tú nhất của thế hệ này, tìm một nơi để tụ họp.
Tỷ thí với nhau, liên lạc tình cảm.
Không chỉ sáu tông, các tiểu môn tiểu phái còn lại, nếu muốn đến cũng đều có thể đến, mỗi lần Thanh Hà hội đều sẽ xuất hiện vài thiên tài.
Loại yêu nghiệt tuyệt thế có thực lực áp đảo cả thanh niên tài tuấn của sáu tông cũng không phải là không có.
Tóm lại, Thanh Hà hội rất quan trọng.
Mà địa điểm tụ hội tốt lành nhất chính là ở cạnh bờ Thanh Hà kia.
Thanh Hà tuy được gọi là sông, nhưng lại chảy qua toàn bộ Đông Châu, cho nên trước cửa nhà của sáu tông đều có một đoạn Thanh Hà.
Sang năm, Thanh Hà hội này sẽ đến lượt Kiếm Tông tổ chức, mà địa điểm được định tại đất Thanh Kinh.
Đây coi như là một sự kiện lớn, cũng là một công việc tốt đẹp, đem việc này giao thầu cho Thiên Cơ các, đủ thấy sự tín nhiệm.
Hơn nữa Trương Trạch cũng quả thật có chút nhớ nhà.
Lần này đi thời gian rất dài, loanh quanh lêu lổng bên ngoài mấy tháng, cũng không biết Thiên Cơ các lúc này đã thành bộ dạng gì.
. . .
Thanh Kinh.
Cách Thiên Cơ các bảy mươi dặm, Trương Trạch và Trần Thấm dừng bước.
"Sao thế?" Trần Thấm hỏi.
"Có chút sợ." Trương Trạch đáp.
"Nhà mình thì sợ gì?" Trần Thấm không hiểu.
"Không phải sợ nhà mình, ta sợ Lỵ Lỵ, ngươi đợi ta dò xét trước một phen đã."
Mấy tháng nay tình hình Thiên Cơ các chính là trong núi không hổ, Lỵ Lỵ xưng Đại Vương, hơn nữa nàng từ Thương Sơn Ngự Thú tông trở về sau, vẫn luôn nghiên cứu quả bom Pháp Khí Không Gian kia.
Trương Trạch thật sự sợ Lỵ Lỵ làm ra chuyện gì lớn, khiến cho nhà mình bị nổ thành một cái lỗ thủng.
Mà biện pháp tốt nhất để dò xét Lỵ Lỵ chính là xem nàng có nghe điện thoại hay không.
Lấy Tiểu Hạch Đào ra liên lạc Lỵ Lỵ, nhưng đợi đã lâu mà bên kia không có ai trả lời, Trương Trạch thầm nghĩ không ổn rồi.
. . .
Thiên Cơ trấn trước cửa Thiên Cơ các.
Trên đường phố Thiên Cơ trấn đứng đầy người, bọn họ nhìn về phía Thiên Cơ các, đều có chút hiếu kỳ.
"Hôm nay cũng đâu phải ngày lễ, bọn họ đốt pháo hoa làm gì?" Một vị tán tu vừa tới đây không lâu hỏi.
"Tuổi trẻ à? Nhà ai đốt pháo hoa mà uy lực kinh người như thế?" Một lão nhân ở Thiên Cơ trấn vân vê râu ria, chen lời nói.
"Vậy theo ông đó là cái gì?" Người trẻ tuổi vẫn nghi hoặc không hiểu.
"Không biết, nhưng ta đề nghị ngươi bắt đầu tiết kiệm tiền đi, Thiên Cơ các hẳn là sắp ra hàng mới rồi." Nói xong lão đầu lấy Tiểu Hạch Đào ra tự chụp cho mình một tấm ảnh.
【 Bạn bè tri kỷ không khoảng cách, chân trời góc biển chẳng hề quên, trong lòng có bạn, ân cần thăm hỏi chẳng thiếu đâu, xuân ấm hoa nở, bốn mùa có bạn. 】 Biên tập xong văn án kiểu người già xong, liền đăng trực tiếp.
"Thời thế thay đổi rồi." Người trẻ tuổi có chút không thích ứng được với phong cách của Thiên Cơ các tự nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận