Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 52: Hàn Thành chỉ có giường lớn phòng
Chương 52: Hàn Thành chỉ có phòng giường lớn
Ngươi đã đến.
Một cái đầu người bằng gỗ tạo hình rất sống động từ trên cây cổ thụ trong viện rủ xuống, trong miệng ngậm một tấm bảng gỗ.
Trên bảng hiệu có ba chữ tú khí gấp gáp, chính là bút tích của Vương trưởng lão.
Trương Trạch có chút hối hận, hối hận vì lúc trước uống trà, đã nói cho lão nhân gia về cái động thí luyện do chính mình thiết trí, bây giờ lão nhân gia nảy ra linh cảm.
Mà chuyện đầu tiên lão làm sau khi học được chính là đến trêu chọc mình.
Trương Trạch lùi lại một bước, sau lưng kình phong gào thét, Trương Trạch tránh được trong gang tấc.
Quay đầu lại phát hiện đó là một thanh kiếm tre, phía trên buộc một cái bảng hiệu khác.
Ngươi vì sao không đi cửa chính.
Trương Trạch vừa định leo tường ra ngoài lần nữa, sau đó đi vào từ cửa chính. Bỗng cảm thấy khả năng này cũng nằm trong dự đoán của Vương gia gia hắn.
Hắn cất bước đi về phía trước, lại cảm thấy chuyện này cũng có thể nằm trong tính toán của lão đầu tử.
Suy nghĩ thật lâu, Trương Trạch quyết định mặc kệ, dù sao Vương gia gia của hắn cũng chỉ trêu chọc hắn mà thôi, sẽ không thật sự làm gì hắn cả.
Trương Trạch cất bước đi về phía trước, quả nhiên phía sau một bồn hoa lật ra một tấm bảng hiệu.
Thật cẩn thận, nhưng phía trước không có cạm bẫy.
Phía dưới cùng của bảng hiệu còn có một hàng chữ nhỏ.
Cơ quan đều là Lỵ Lỵ làm.
...
Vào trong phòng, quả nhiên phía trước không có cơ quan.
Thư phòng bị dọn dẹp sạch sẽ, một khối ngọc bích màu xanh khắc hình Huyền Điểu đang đè lên một tờ giấy và một phong thư.
Trương Trạch cầm lấy tờ giấy.
"Gần đây có việc."
"Lão phu sắp rời Kiếm Các mấy tháng, không cần tìm ta, là do Các chủ sắp xếp."
"Tiểu tử ngươi đến đây tìm ta nhất định là vì chuyện Thạch Đan."
"Khối ngọc bích này là tín vật của ta và nàng, đi đến Hàn Thành đưa vật này ra là đủ."
"Phong thư dưới đây nhớ mang theo, tự mình giao cho nàng xem."
Cuối tờ giấy là địa chỉ nhà của Điểu di.
Trương Trạch cất tờ giấy và ngọc bích vào trong túi bách bảo, cầm lấy phong thư quan sát một hồi, thấy bốn bề vắng lặng, hắn thận trọng sờ vào mép phong thư.
Không có dán kín.
Mở ra xem trộm một chút.
Trương Trạch rút giấy viết thư ra, phát hiện trên thư chỉ có một câu ngắn ngủi.
"Ta biết tiểu tử ngươi sẽ xem lén, cho nên lời ta muốn nói đều dùng bí pháp phong ấn trong ngọc bích rồi."
Trương Trạch thở dài.
Quả nhiên, về việc chơi tâm nhãn này, Vương gia gia mạnh hơn sư phụ mình mấy lần.
Đang định rời đi, mắt Trương Trạch lại liếc đến góc bàn đọc sách, nơi đó đặt một bình lá trà.
Loại lá trà này Trương Trạch đã từng thấy qua, là linh trà chân chính, ngay cả hắn cũng chỉ mới uống qua một lần.
Hay là bây giờ uống thêm một chút.
Tay Trương Trạch vừa vươn ra được một nửa, xung quanh bình trà bỗng nhiên sáng lên một vòng kiếm trận, tử điện lóe sáng.
Lão Vương từng nhiều năm 'chôm' lá trà từ tay Các chủ, tự nhiên cũng rất có kinh nghiệm trong việc phòng trộm.
"Đi đây, ta đi thật đây." Trương Trạch thu tay lại, lẩm bẩm vài câu vào không khí.
Không người đáp lại, cũng không có tấm bảng gỗ nào bật ra.
Trương Trạch rời đi không lâu, gió thu mang theo một chiếc lá rụng vào thư phòng, rơi xuống phía trên kiếm trận kia, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm trận kia chỉ là hiệu ứng đặc biệt mà thôi.
Dưới bình lá trà đè một viên mặt dây chuyền Thiên Huyễn hình bánh ngọc, chính là khối mà lần trước Vương trưởng lão dùng trà cũ Trương Trạch tặng hắn để lừa lấy từ tay Lỵ Lỵ.
...
Trên phi thuyền.
Phi thuyền có sẵn Tụ Linh pháp trận, đang chậm rãi tụ tập linh lực trong không trung.
Các loại pháp trận như Phá Phong, Yểm Khí, Vô Ảnh đều được khởi động, chiếc phi thuyền chuyên dụng của Trần đại tiểu thư này đang bay về hướng Hàn Thành.
Đúng như Trương Trạch đã hứa trước đó, trên phi thuyền chỉ có hắn và Trần Thấm hai người.
Trần Thấm ngồi đối diện Trương Trạch, trong tay cầm một chén tiên nhưỡng, bên cạnh là mấy bầu rượu, tiểu la lỵ cứ uống hết chén này đến chén khác.
Trương Trạch ngồi phịch trên ghế, mắt lim dim.
Hắn say rồi.
Hắn bị sư muội chuốc cho say khướt.
Vô cùng nhục nhã.
Trương Trạch hé mắt, thấy Trần Thấm chỉ hơi đỏ mặt, vẫn không có một chút men say nào, thậm chí còn có thể uống thêm năm sáu ấm nữa.
Trương Trạch nghĩ mãi không ra.
Thân thể tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã khác biệt với phàm nhân, những loại rượu trần thế kia, đừng nói một bình, cho dù uống như uống nước cũng không thể say dù chỉ một chút.
Muốn chuốc say tu sĩ, chỉ có thể dùng những loại tiên nhưỡng linh tửu được làm từ thiên tài địa bảo, Trương Trạch không phải là chưa từng uống qua những thứ này.
Dù sao điểm cống hiến tông môn phát cho hắn cũng dùng không hết, trước đây lúc nhàm chán đã đem toàn bộ linh tửu có thể đổi trong tông môn ra nếm thử một lần.
Trương Trạch tự đánh giá mình là tửu lượng cao.
Cho nên khi Trần Thấm đề nghị uống hai chén, hắn mới tự tin tràn đầy mà đồng ý ngay, muốn thể nghiệm phong tình thiếu nữ xinh đẹp má đỏ hồng vì rượu.
Nhưng mà loại rượu này của sư muội, hắn mới uống hai chén đã đứng không vững.
‘Tương Tiến Tửu’ vừa mới ngâm đến câu ‘chén chớ ngừng’, đầu lưỡi đã bắt đầu líu lại.
Ngồi trên ghế, Trương Trạch chỉ cảm thấy mình như đang ở giữa biển Đông mênh mông, cảm giác chỗ nào cũng bồng bềnh.
Nhưng cũng có chỗ tốt, Trương Trạch phát hiện trong đan điền của mình đang có một luồng thanh khí lưu chuyển, thanh lọc kinh mạch trong cơ thể hắn.
Nhưng vấn đề là, hắn là loại tu luyện dựa vào cộng điểm.
"Sư, sư muội, đây là rượu gì..."
"Thanh Dực." Trần Thấm lại rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi nói.
"Là trưởng lão Dược Vương Cốc tặng cho tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta không thích uống rượu, nên đưa hết số rượu này cho ta."
Thanh Dực, loại rượu này Trương Trạch từng nghe sư phụ hắn nhắc qua khi nói chuyện phiếm, là thứ đồ uống dành cho tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Rượu này còn có biệt hiệu, gọi là Tam Thanh Đạo Tổ.
Ba chén Thanh Dực vào bụng, ngã lăn ra đất ngủ say như chết.
"Sao ngươi, sư muội, sao ngươi không say?"
Trương Trạch cảm thấy mình đã rất lợi hại, đại lão Hóa Thần kỳ uống ba chén là gục, hắn uống hai chén mà vẫn còn nói chuyện được.
Nhưng hắn nghĩ không ra tại sao tiểu nha đầu này uống hết hai ấm mà vẫn không say.
"Say? Say là gì? Ta chưa từng say." Trần Thấm vừa nói vừa lấy ra ấm Thanh Dực thứ ba lắc lắc trước mặt Trương Trạch.
"Sư huynh còn uống được nữa không?"
Trương Trạch miệng rất cứng, nhất là về khoản uống rượu.
"Được, cho ta thêm chén nữa."
Nhận lấy chén rượu Trần Thấm đưa tới, Trương Trạch đưa lên miệng miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Một ngụm vào bụng, Trần Thấm trước mắt biến thành ba người.
"Sư huynh, uống không nổi thì đừng uống nữa." Trần Thấm thấy bộ dạng của Trương Trạch, có chút lo lắng.
Nhưng Trương Trạch lại ghét nhất là nghe câu này.
"Cái gì, cái gì gọi là uống không nổi thì đừng uống."
Trương Trạch lảo đảo giơ chén rượu lên, khó khăn nuốt một ngụm vào.
Sau đó cả người liền rơi vào trạng thái Thai Tức vô thức.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Trương Trạch bỗng nhiên nghĩ thông được mấu chốt vì sao sư muội lại có tửu lượng tốt như vậy.
【 Ma Kiếm Túy Nguyệt 】 Đây là xưng hiệu trước kia của Trần Thấm.
Có những người tửu lượng tốt là do trời sinh.
...
Lúc tỉnh lại lần nữa, Trương Trạch biết đã đến Hàn Thành.
Bởi vì Trương Trạch phát hiện mình đang nằm trên giường, mà trên xà nhà gỗ phía trên đầu có treo một bức họa.
Trên đó một con Dã Hồ đang đuổi theo một con bướm, bên cạnh là bốn chữ lớn viết theo lối rồng bay phượng múa.
Hồ Điệp quán rượu.
Đồ đạc bài trí còn lại trong phòng cũng đều dùng thủ pháp vụng về kết hợp các yếu tố hồ điệp và hồ ly.
Ví như hai cái chén trên mặt bàn kia.
Lấy yếu tố hồ điệp, hai cái chén được thiết kế thành hình dạng cánh trái và cánh phải của hồ điệp.
Hai cái chén đặt song song với nhau, chính là hình một con bướm.
Nhưng sau khi tách ra lại là hai chữ B.
Phong cách trang trí có hơi kỳ quặc như thế này, về cơ bản đều xuất phát từ tay yêu tộc.
Mà Hàn Thành tuy cách Bắc Cảnh một khoảng, nhưng cũng là nơi tập trung nhiều Yêu tộc nhất tại Thanh Kinh chi địa.
Lúc này Trần Thấm đẩy cửa bước vào, "Sư huynh tỉnh rồi sao?"
Trần Thấm dùng cái chén hình chữ B kia rót cho Trương Trạch một chén trà.
"Ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi à?" Trương Trạch nhận lấy chén trà hỏi.
Trần Thấm im lặng một lát, "Chưởng quỹ nói, chỉ còn lại một phòng..."
Trương Trạch: "..."
Ngươi đã đến.
Một cái đầu người bằng gỗ tạo hình rất sống động từ trên cây cổ thụ trong viện rủ xuống, trong miệng ngậm một tấm bảng gỗ.
Trên bảng hiệu có ba chữ tú khí gấp gáp, chính là bút tích của Vương trưởng lão.
Trương Trạch có chút hối hận, hối hận vì lúc trước uống trà, đã nói cho lão nhân gia về cái động thí luyện do chính mình thiết trí, bây giờ lão nhân gia nảy ra linh cảm.
Mà chuyện đầu tiên lão làm sau khi học được chính là đến trêu chọc mình.
Trương Trạch lùi lại một bước, sau lưng kình phong gào thét, Trương Trạch tránh được trong gang tấc.
Quay đầu lại phát hiện đó là một thanh kiếm tre, phía trên buộc một cái bảng hiệu khác.
Ngươi vì sao không đi cửa chính.
Trương Trạch vừa định leo tường ra ngoài lần nữa, sau đó đi vào từ cửa chính. Bỗng cảm thấy khả năng này cũng nằm trong dự đoán của Vương gia gia hắn.
Hắn cất bước đi về phía trước, lại cảm thấy chuyện này cũng có thể nằm trong tính toán của lão đầu tử.
Suy nghĩ thật lâu, Trương Trạch quyết định mặc kệ, dù sao Vương gia gia của hắn cũng chỉ trêu chọc hắn mà thôi, sẽ không thật sự làm gì hắn cả.
Trương Trạch cất bước đi về phía trước, quả nhiên phía sau một bồn hoa lật ra một tấm bảng hiệu.
Thật cẩn thận, nhưng phía trước không có cạm bẫy.
Phía dưới cùng của bảng hiệu còn có một hàng chữ nhỏ.
Cơ quan đều là Lỵ Lỵ làm.
...
Vào trong phòng, quả nhiên phía trước không có cơ quan.
Thư phòng bị dọn dẹp sạch sẽ, một khối ngọc bích màu xanh khắc hình Huyền Điểu đang đè lên một tờ giấy và một phong thư.
Trương Trạch cầm lấy tờ giấy.
"Gần đây có việc."
"Lão phu sắp rời Kiếm Các mấy tháng, không cần tìm ta, là do Các chủ sắp xếp."
"Tiểu tử ngươi đến đây tìm ta nhất định là vì chuyện Thạch Đan."
"Khối ngọc bích này là tín vật của ta và nàng, đi đến Hàn Thành đưa vật này ra là đủ."
"Phong thư dưới đây nhớ mang theo, tự mình giao cho nàng xem."
Cuối tờ giấy là địa chỉ nhà của Điểu di.
Trương Trạch cất tờ giấy và ngọc bích vào trong túi bách bảo, cầm lấy phong thư quan sát một hồi, thấy bốn bề vắng lặng, hắn thận trọng sờ vào mép phong thư.
Không có dán kín.
Mở ra xem trộm một chút.
Trương Trạch rút giấy viết thư ra, phát hiện trên thư chỉ có một câu ngắn ngủi.
"Ta biết tiểu tử ngươi sẽ xem lén, cho nên lời ta muốn nói đều dùng bí pháp phong ấn trong ngọc bích rồi."
Trương Trạch thở dài.
Quả nhiên, về việc chơi tâm nhãn này, Vương gia gia mạnh hơn sư phụ mình mấy lần.
Đang định rời đi, mắt Trương Trạch lại liếc đến góc bàn đọc sách, nơi đó đặt một bình lá trà.
Loại lá trà này Trương Trạch đã từng thấy qua, là linh trà chân chính, ngay cả hắn cũng chỉ mới uống qua một lần.
Hay là bây giờ uống thêm một chút.
Tay Trương Trạch vừa vươn ra được một nửa, xung quanh bình trà bỗng nhiên sáng lên một vòng kiếm trận, tử điện lóe sáng.
Lão Vương từng nhiều năm 'chôm' lá trà từ tay Các chủ, tự nhiên cũng rất có kinh nghiệm trong việc phòng trộm.
"Đi đây, ta đi thật đây." Trương Trạch thu tay lại, lẩm bẩm vài câu vào không khí.
Không người đáp lại, cũng không có tấm bảng gỗ nào bật ra.
Trương Trạch rời đi không lâu, gió thu mang theo một chiếc lá rụng vào thư phòng, rơi xuống phía trên kiếm trận kia, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm trận kia chỉ là hiệu ứng đặc biệt mà thôi.
Dưới bình lá trà đè một viên mặt dây chuyền Thiên Huyễn hình bánh ngọc, chính là khối mà lần trước Vương trưởng lão dùng trà cũ Trương Trạch tặng hắn để lừa lấy từ tay Lỵ Lỵ.
...
Trên phi thuyền.
Phi thuyền có sẵn Tụ Linh pháp trận, đang chậm rãi tụ tập linh lực trong không trung.
Các loại pháp trận như Phá Phong, Yểm Khí, Vô Ảnh đều được khởi động, chiếc phi thuyền chuyên dụng của Trần đại tiểu thư này đang bay về hướng Hàn Thành.
Đúng như Trương Trạch đã hứa trước đó, trên phi thuyền chỉ có hắn và Trần Thấm hai người.
Trần Thấm ngồi đối diện Trương Trạch, trong tay cầm một chén tiên nhưỡng, bên cạnh là mấy bầu rượu, tiểu la lỵ cứ uống hết chén này đến chén khác.
Trương Trạch ngồi phịch trên ghế, mắt lim dim.
Hắn say rồi.
Hắn bị sư muội chuốc cho say khướt.
Vô cùng nhục nhã.
Trương Trạch hé mắt, thấy Trần Thấm chỉ hơi đỏ mặt, vẫn không có một chút men say nào, thậm chí còn có thể uống thêm năm sáu ấm nữa.
Trương Trạch nghĩ mãi không ra.
Thân thể tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã khác biệt với phàm nhân, những loại rượu trần thế kia, đừng nói một bình, cho dù uống như uống nước cũng không thể say dù chỉ một chút.
Muốn chuốc say tu sĩ, chỉ có thể dùng những loại tiên nhưỡng linh tửu được làm từ thiên tài địa bảo, Trương Trạch không phải là chưa từng uống qua những thứ này.
Dù sao điểm cống hiến tông môn phát cho hắn cũng dùng không hết, trước đây lúc nhàm chán đã đem toàn bộ linh tửu có thể đổi trong tông môn ra nếm thử một lần.
Trương Trạch tự đánh giá mình là tửu lượng cao.
Cho nên khi Trần Thấm đề nghị uống hai chén, hắn mới tự tin tràn đầy mà đồng ý ngay, muốn thể nghiệm phong tình thiếu nữ xinh đẹp má đỏ hồng vì rượu.
Nhưng mà loại rượu này của sư muội, hắn mới uống hai chén đã đứng không vững.
‘Tương Tiến Tửu’ vừa mới ngâm đến câu ‘chén chớ ngừng’, đầu lưỡi đã bắt đầu líu lại.
Ngồi trên ghế, Trương Trạch chỉ cảm thấy mình như đang ở giữa biển Đông mênh mông, cảm giác chỗ nào cũng bồng bềnh.
Nhưng cũng có chỗ tốt, Trương Trạch phát hiện trong đan điền của mình đang có một luồng thanh khí lưu chuyển, thanh lọc kinh mạch trong cơ thể hắn.
Nhưng vấn đề là, hắn là loại tu luyện dựa vào cộng điểm.
"Sư, sư muội, đây là rượu gì..."
"Thanh Dực." Trần Thấm lại rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi nói.
"Là trưởng lão Dược Vương Cốc tặng cho tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta không thích uống rượu, nên đưa hết số rượu này cho ta."
Thanh Dực, loại rượu này Trương Trạch từng nghe sư phụ hắn nhắc qua khi nói chuyện phiếm, là thứ đồ uống dành cho tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Rượu này còn có biệt hiệu, gọi là Tam Thanh Đạo Tổ.
Ba chén Thanh Dực vào bụng, ngã lăn ra đất ngủ say như chết.
"Sao ngươi, sư muội, sao ngươi không say?"
Trương Trạch cảm thấy mình đã rất lợi hại, đại lão Hóa Thần kỳ uống ba chén là gục, hắn uống hai chén mà vẫn còn nói chuyện được.
Nhưng hắn nghĩ không ra tại sao tiểu nha đầu này uống hết hai ấm mà vẫn không say.
"Say? Say là gì? Ta chưa từng say." Trần Thấm vừa nói vừa lấy ra ấm Thanh Dực thứ ba lắc lắc trước mặt Trương Trạch.
"Sư huynh còn uống được nữa không?"
Trương Trạch miệng rất cứng, nhất là về khoản uống rượu.
"Được, cho ta thêm chén nữa."
Nhận lấy chén rượu Trần Thấm đưa tới, Trương Trạch đưa lên miệng miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Một ngụm vào bụng, Trần Thấm trước mắt biến thành ba người.
"Sư huynh, uống không nổi thì đừng uống nữa." Trần Thấm thấy bộ dạng của Trương Trạch, có chút lo lắng.
Nhưng Trương Trạch lại ghét nhất là nghe câu này.
"Cái gì, cái gì gọi là uống không nổi thì đừng uống."
Trương Trạch lảo đảo giơ chén rượu lên, khó khăn nuốt một ngụm vào.
Sau đó cả người liền rơi vào trạng thái Thai Tức vô thức.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Trương Trạch bỗng nhiên nghĩ thông được mấu chốt vì sao sư muội lại có tửu lượng tốt như vậy.
【 Ma Kiếm Túy Nguyệt 】 Đây là xưng hiệu trước kia của Trần Thấm.
Có những người tửu lượng tốt là do trời sinh.
...
Lúc tỉnh lại lần nữa, Trương Trạch biết đã đến Hàn Thành.
Bởi vì Trương Trạch phát hiện mình đang nằm trên giường, mà trên xà nhà gỗ phía trên đầu có treo một bức họa.
Trên đó một con Dã Hồ đang đuổi theo một con bướm, bên cạnh là bốn chữ lớn viết theo lối rồng bay phượng múa.
Hồ Điệp quán rượu.
Đồ đạc bài trí còn lại trong phòng cũng đều dùng thủ pháp vụng về kết hợp các yếu tố hồ điệp và hồ ly.
Ví như hai cái chén trên mặt bàn kia.
Lấy yếu tố hồ điệp, hai cái chén được thiết kế thành hình dạng cánh trái và cánh phải của hồ điệp.
Hai cái chén đặt song song với nhau, chính là hình một con bướm.
Nhưng sau khi tách ra lại là hai chữ B.
Phong cách trang trí có hơi kỳ quặc như thế này, về cơ bản đều xuất phát từ tay yêu tộc.
Mà Hàn Thành tuy cách Bắc Cảnh một khoảng, nhưng cũng là nơi tập trung nhiều Yêu tộc nhất tại Thanh Kinh chi địa.
Lúc này Trần Thấm đẩy cửa bước vào, "Sư huynh tỉnh rồi sao?"
Trần Thấm dùng cái chén hình chữ B kia rót cho Trương Trạch một chén trà.
"Ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi à?" Trương Trạch nhận lấy chén trà hỏi.
Trần Thấm im lặng một lát, "Chưởng quỹ nói, chỉ còn lại một phòng..."
Trương Trạch: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận