Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 11: Bọn hắn đều có bệnh
**Chương 11: Bọn hắn đều có bệnh**
Vương Hà ở cảnh giới Trúc Cơ tầng một không biết mình có phải bị bệnh tâm thần hay không.
Nhưng hắn cảm thấy mình chắc chắn là thanh niên có triển vọng trong ma đạo.
Một ngôi sao ma đang từ từ trỗi dậy.
Ngay lúc những đồng nghiệp ma đạo khác đang chìm đắm vào luyện hóa cơ thể người, tế tự bằng máu tươi, khoái hoạt song tu.
Vương Hà sẽ nén bớt thời gian song tu một chút, dùng nửa giờ dư ra mỗi ngày để làm nghiên cứu học thuật.
Ví dụ như làm thế nào để phóng thích Huyết sát thuật ly thể.
Hắn cảm thấy Huyết sát thuật này thật sự là đẹp trai ngây người, vả lại tuy chỉ là công pháp cấp thấp nhất, nhưng uy lực lại lớn đến đáng sợ.
Khuyết điểm duy nhất là quá tốn máu của bản thân, việc phóng thích Huyết sát thuật chỉ có thể dùng máu của mình.
Vương Hà vẫn không hiểu rõ mấu chốt trong đó.
Vì sao máu này một khi rời khỏi cơ thể quá xa thì không thể khống chế được nữa?
Vì sao Huyết sát thuật lại không có phản ứng với máu trên người kẻ khác?
Trước đây hắn đã thử rất nhiều phương pháp nhưng cũng không thành công lắm.
Ví dụ như bắt phàm nhân về làm nô lệ, sau đó để bọn họ học Huyết sát thuật.
Chờ đến lúc chiến đấu, sẽ nghe theo chỉ huy của mình để phóng thích Huyết sát thuật.
Nhưng vấn đề là, những người đó học không được, còn những kẻ học được thì đều biến thành đồng nghiệp của hắn.
Vương Hà lại thử chế tạo một món thiên cơ đạo cụ.
Trong chiến đấu, hắn vừa thi triển Huyết sát thuật, vừa tự bổ sung máu cho mình.
Nhưng vấn đề lại đến.
Bản vẽ Vương Hà đã thiết kế xong, đạt đến sự cân bằng hoàn hảo giữa kích thước, chất liệu, trọng lượng và cả độ đẹp trai.
Chỉ là, hắn thiếu linh thạch.
Coi như bỏ đi thiết kế đầu hổ đẹp trai trên ngực cũng không đủ.
Rất nhiều vật liệu cho thiên cơ đạo cụ đều phải dùng linh thạch mua từ thương hội hoặc chỗ tán tu.
Bản thân chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầng một, đi cướp thì dễ dàng bị đánh chết.
Còn về việc tìm lão bản của hắn, Linh Xà đạo nhân?
Lão đầu kia chính là một con chuột chui dầu hồ lô, một kẻ chỉ có thu vào chứ không chịu chi ra, đừng nghĩ đến việc vay được tiền từ tay hắn.
Hơn nữa, Linh Xà đạo nhân cũng không ít lần mắng hắn vì chuyện này, dạy bảo hắn phải chăm chỉ giết người, chăm chỉ song tu, chăm chỉ chơi độc.
Không nên nghĩ mấy thứ vớ vẩn.
Nghĩ quá nhiều không dễ tiến bộ.
Càng không thể trông cậy vào những người trong đồng đạo.
Mỗi Ma Tông, vì rèn luyện tư duy sói tính cho đệ tử dưới trướng, đều luôn tuân theo nguyên tắc ba không.
Không lo ăn ở, ăn uống toàn bộ đều dựa vào cướp đoạt.
Không quản hậu sự, là tẩu hỏa nhập ma hay đắc đạo thành tiên, đều xem mệnh có đủ cứng hay không.
Không kết bè phái, giúp đỡ lẫn nhau là thói xấu yếu đuối của chính đạo, ma đạo chỉ dựa vào chính mình.
Cho nên, Vương Hà lẻ loi hiu quạnh chỉ có thể lại đưa mắt nhìn về công việc chính của mình: giết người phóng hỏa.
Hắn khổ công suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhắm vào một đám người chăn heo.
Máu gà và máu heo hẳn là không khác gì nhau.
Dù sao con người ăn thịt heo, nhưng lũ heo lại không đáng để được tu sĩ hộ tống.
Cho nên hắn dùng cách ném giày, ngẫu nhiên định ra ngày đi cướp bóc trong tháng này, sau đó đi cướp heo.
Người thì không giết, nếu giết hết thì sau này không còn ai đưa heo tới nữa.
Chỉ là hiện tại nghiên cứu của hắn đã có đột phá lớn, sắp đến giai đoạn thí nghiệm trên cơ thể người.
Máu heo đã chuẩn bị đủ, lần này vừa hay bắt hết đám người chăn heo này về làm vật thí nghiệm.
"Oi! Tên mập kia, làm gì đó?"
Vương Hà rót xong hồ lô máu heo cuối cùng mới hiện thân quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Kia là một người có dáng vẻ rất phong tao, Vương Hà chỉ có thể hình dung như vậy.
Toàn thân áo đen, tóc đen đỏ xen kẽ, tay cầm một cây cốt trượng, trên người treo đầy đủ thứ lặt vặt, sau lưng là mấy con tiểu quỷ ôm xương cốt cười hi hi ha ha đi theo.
Trông có chút phù phiếm, một bộ dạng 'ta là ma đạo, ngươi mau đến đánh chết ta đi'.
Còn phách lối hơn cả cấp trên của hắn là Linh Xà đạo nhân.
Còn người bên cạnh kẻ phong tao kia thì lại rất phù hợp với tiêu chuẩn về đồng nghiệp ma đạo ưu tú trong lòng Vương Hà.
Khuôn mặt bình thường, ăn mặc bình thường, trên người tỏa ra hắc khí mơ hồ, luôn mang vẻ mặt như thể ai cũng thiếu tiền hắn.
Trong sự trầm mặc mang theo sát khí, vừa nhìn đã biết là ma đạo lâu năm.
Đây mới là tấm gương của ma đạo chúng ta.
Vương Hà ra vẻ tiền bối hài lòng gật đầu.
"Trương huynh, ngươi nói ta không có vấn đề gì chứ? Chỉ cần đổi bộ đồ đen toàn thân là được à."
"Yên tâm, ngươi xem tên mập kia cũng gật đầu rồi kìa, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, ngươi phải tin vào khí chất của mình."
Trương Trạch, người ăn mặc giống như một NPC Khô Lâu pháp sư, nhỏ giọng nói với Lâm Phong.
"Khi nào động thủ?" Lâm Phong hỏi.
"Đừng nóng vội, tên mập đó sẽ tự mình đến." Trương Trạch đá một cước con tiểu quỷ đang chen ngang hàng bên cạnh hắn.
Chỉ là Vương Hà lại cẩn thận hơn nhiều, bởi vì hắn không nhìn rõ tu vi của hai người này, chỉ cảm thấy quanh thân hai người được bao phủ bởi một luồng sương mù.
Trong ngực Trương Trạch, một tấm bảng gỗ đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ lấy Trương Trạch và Lâm Phong, che giấu tu vi thật sự của bọn hắn.
Đây là bảo bối mà tối hôm qua Trương Trạch moi được từ chỗ Vương trưởng lão.
Năm đó khi Vương Bất Ngữ tiên sinh hành tẩu giang hồ, chuyên đi chơi xấu người khác, tấm bảng gỗ này đã phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Các ngươi thuộc đà nào, là thủ hạ của ai?" Vương Hà quyết định hỏi cho rõ ràng.
"Huyết Sư Đà, chấp sự dưới trướng Hồn Sư lão tổ, tên Lâm Sơn." Lâm Phong tùy tiện nói ra tên của một vong hồn dưới kiếm mình.
Hắn tùy tiện khoe ra lệnh bài Huyết Sư Đà kia.
Vương Hà không đánh giá nhiều, mà quay sang Trương Trạch, "Còn ngươi?"
"Ngươi đoán xem?" Trương Trạch lè lưỡi liếm môi, đồng thời phát ra tiếng cười quái dị biến thái.
Trương Trạch tự biết mình không có loại khí chất ma đạo trời sinh như Lâm Phong, hắn sợ không giả vờ được lại đột nhiên bật cười.
Vậy thì chi bằng cứ trực tiếp bật cười, lại còn cười một cách biến thái hơn.
Sự biến thái của Trương Trạch rất đạt chuẩn, khiến Vương Hà nhớ tới mấy tên cao thủ đứng đầu trong danh sách Biến Thái Sát Nhân Vương của Linh Xà Đà bọn hắn.
"Ta là Vương Hà của Linh Xà Đà."
"Huyết Sư Đà cách nơi này bảy trăm dặm, hai người các ngươi tới đây làm gì?"
"Dạo chơi tùy tiện thôi." Lâm Phong thản nhiên nói.
"Hì hì, tên mập nhà ngươi, nói nhiều như vậy làm gì? Không biết còn tưởng ngươi là chó săn của Kiếm Tông đấy?"
Trương Trạch cười càng thêm biến thái.
Vương Hà cảm thấy có chút lạnh gáy, nụ cười của người này thật sự khiến hắn hơi hoảng sợ.
Phải cách xa hắn ra một chút.
"Nếu hai vị không có chuyện gì, vậy thì sau này gặp lại, ta còn có việc phải làm." Vương Hà chắp tay, mặt hướng về hai người rồi chậm rãi lùi lại.
"Quay lại. Tiểu tử nhà ngươi hỏi chúng ta, chứ chúng ta còn chưa hỏi ngươi mà?" Trương Trạch chống cây cốt trượng xuống đất, đám tiểu quỷ bên cạnh la lối om sòm.
"Chuyện gì?"
"Tên mập nhà ngươi cần nhiều máu heo như vậy để làm gì?"
"Liên quan gì đến ngươi?"
Vương Hà rất bực mình, hắn ghét nhất là bị người khác hỏi chuyện này.
Bởi vì mỗi lần bị đồng môn vũ nhục, bọn hắn đều hỏi như vậy.
Mỗi lần Vương Hà cầm máu heo trở về Linh Xà Đà, tất cả những người nhìn thấy hắn đều nhìn hắn cười.
Có kẻ còn nói lớn, "Vương Hà, sao ngươi gầy thế, có phải lại tự rút máu của mình không đấy?"
Hắn chưa bao giờ trả lời, nhưng vẫn cảm thấy rất đáng ghét.
Để không bị đồng môn quấy rầy, hắn đã rời khỏi Linh Xà Đà hơn nửa tháng.
Chỉ không ngờ rằng ở nơi này lại gặp phải một tên điên của Huyết Sư Đà hỏi vấn đề y hệt.
Trong lúc tiếp tục dùng lời lẽ trêu chọc Vương Hà, Trương Trạch thầm tính toán số lượng Ngũ Quỷ mà mình đã triệu hồi ra.
Trừ năm con ở bên cạnh, hắn đã triệu hồi thêm hai mươi lăm con nữa, tổng cộng là ba mươi 'bom người', đây đã là cực hạn của hắn.
Lại thêm kiếm pháp của Lâm Phong, chiến thuật cho nổ trước đâm sau, việc hạ gục tên mập này hẳn là đã chắc chắn mười phần.
Hắn lén ra hiệu chuẩn bị động thủ cho Lâm Phong.
Con Ngũ Quỷ đầu tiên phát nổ ngay cạnh chân Vương Hà.
Biểu cảm của Vương Hà đột nhiên thay đổi hẳn, hắn hét lớn một tiếng, thân hình lóe lên kéo dãn khoảng cách.
Ngay lúc Trương Trạch và Lâm Phong tưởng rằng tập kích thất bại, chuẩn bị cường công.
Vương Hà quỳ xuống.
"Tiền bối dạy ta!"
"Ai?"
Vương Hà ở cảnh giới Trúc Cơ tầng một không biết mình có phải bị bệnh tâm thần hay không.
Nhưng hắn cảm thấy mình chắc chắn là thanh niên có triển vọng trong ma đạo.
Một ngôi sao ma đang từ từ trỗi dậy.
Ngay lúc những đồng nghiệp ma đạo khác đang chìm đắm vào luyện hóa cơ thể người, tế tự bằng máu tươi, khoái hoạt song tu.
Vương Hà sẽ nén bớt thời gian song tu một chút, dùng nửa giờ dư ra mỗi ngày để làm nghiên cứu học thuật.
Ví dụ như làm thế nào để phóng thích Huyết sát thuật ly thể.
Hắn cảm thấy Huyết sát thuật này thật sự là đẹp trai ngây người, vả lại tuy chỉ là công pháp cấp thấp nhất, nhưng uy lực lại lớn đến đáng sợ.
Khuyết điểm duy nhất là quá tốn máu của bản thân, việc phóng thích Huyết sát thuật chỉ có thể dùng máu của mình.
Vương Hà vẫn không hiểu rõ mấu chốt trong đó.
Vì sao máu này một khi rời khỏi cơ thể quá xa thì không thể khống chế được nữa?
Vì sao Huyết sát thuật lại không có phản ứng với máu trên người kẻ khác?
Trước đây hắn đã thử rất nhiều phương pháp nhưng cũng không thành công lắm.
Ví dụ như bắt phàm nhân về làm nô lệ, sau đó để bọn họ học Huyết sát thuật.
Chờ đến lúc chiến đấu, sẽ nghe theo chỉ huy của mình để phóng thích Huyết sát thuật.
Nhưng vấn đề là, những người đó học không được, còn những kẻ học được thì đều biến thành đồng nghiệp của hắn.
Vương Hà lại thử chế tạo một món thiên cơ đạo cụ.
Trong chiến đấu, hắn vừa thi triển Huyết sát thuật, vừa tự bổ sung máu cho mình.
Nhưng vấn đề lại đến.
Bản vẽ Vương Hà đã thiết kế xong, đạt đến sự cân bằng hoàn hảo giữa kích thước, chất liệu, trọng lượng và cả độ đẹp trai.
Chỉ là, hắn thiếu linh thạch.
Coi như bỏ đi thiết kế đầu hổ đẹp trai trên ngực cũng không đủ.
Rất nhiều vật liệu cho thiên cơ đạo cụ đều phải dùng linh thạch mua từ thương hội hoặc chỗ tán tu.
Bản thân chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầng một, đi cướp thì dễ dàng bị đánh chết.
Còn về việc tìm lão bản của hắn, Linh Xà đạo nhân?
Lão đầu kia chính là một con chuột chui dầu hồ lô, một kẻ chỉ có thu vào chứ không chịu chi ra, đừng nghĩ đến việc vay được tiền từ tay hắn.
Hơn nữa, Linh Xà đạo nhân cũng không ít lần mắng hắn vì chuyện này, dạy bảo hắn phải chăm chỉ giết người, chăm chỉ song tu, chăm chỉ chơi độc.
Không nên nghĩ mấy thứ vớ vẩn.
Nghĩ quá nhiều không dễ tiến bộ.
Càng không thể trông cậy vào những người trong đồng đạo.
Mỗi Ma Tông, vì rèn luyện tư duy sói tính cho đệ tử dưới trướng, đều luôn tuân theo nguyên tắc ba không.
Không lo ăn ở, ăn uống toàn bộ đều dựa vào cướp đoạt.
Không quản hậu sự, là tẩu hỏa nhập ma hay đắc đạo thành tiên, đều xem mệnh có đủ cứng hay không.
Không kết bè phái, giúp đỡ lẫn nhau là thói xấu yếu đuối của chính đạo, ma đạo chỉ dựa vào chính mình.
Cho nên, Vương Hà lẻ loi hiu quạnh chỉ có thể lại đưa mắt nhìn về công việc chính của mình: giết người phóng hỏa.
Hắn khổ công suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhắm vào một đám người chăn heo.
Máu gà và máu heo hẳn là không khác gì nhau.
Dù sao con người ăn thịt heo, nhưng lũ heo lại không đáng để được tu sĩ hộ tống.
Cho nên hắn dùng cách ném giày, ngẫu nhiên định ra ngày đi cướp bóc trong tháng này, sau đó đi cướp heo.
Người thì không giết, nếu giết hết thì sau này không còn ai đưa heo tới nữa.
Chỉ là hiện tại nghiên cứu của hắn đã có đột phá lớn, sắp đến giai đoạn thí nghiệm trên cơ thể người.
Máu heo đã chuẩn bị đủ, lần này vừa hay bắt hết đám người chăn heo này về làm vật thí nghiệm.
"Oi! Tên mập kia, làm gì đó?"
Vương Hà rót xong hồ lô máu heo cuối cùng mới hiện thân quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Kia là một người có dáng vẻ rất phong tao, Vương Hà chỉ có thể hình dung như vậy.
Toàn thân áo đen, tóc đen đỏ xen kẽ, tay cầm một cây cốt trượng, trên người treo đầy đủ thứ lặt vặt, sau lưng là mấy con tiểu quỷ ôm xương cốt cười hi hi ha ha đi theo.
Trông có chút phù phiếm, một bộ dạng 'ta là ma đạo, ngươi mau đến đánh chết ta đi'.
Còn phách lối hơn cả cấp trên của hắn là Linh Xà đạo nhân.
Còn người bên cạnh kẻ phong tao kia thì lại rất phù hợp với tiêu chuẩn về đồng nghiệp ma đạo ưu tú trong lòng Vương Hà.
Khuôn mặt bình thường, ăn mặc bình thường, trên người tỏa ra hắc khí mơ hồ, luôn mang vẻ mặt như thể ai cũng thiếu tiền hắn.
Trong sự trầm mặc mang theo sát khí, vừa nhìn đã biết là ma đạo lâu năm.
Đây mới là tấm gương của ma đạo chúng ta.
Vương Hà ra vẻ tiền bối hài lòng gật đầu.
"Trương huynh, ngươi nói ta không có vấn đề gì chứ? Chỉ cần đổi bộ đồ đen toàn thân là được à."
"Yên tâm, ngươi xem tên mập kia cũng gật đầu rồi kìa, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, ngươi phải tin vào khí chất của mình."
Trương Trạch, người ăn mặc giống như một NPC Khô Lâu pháp sư, nhỏ giọng nói với Lâm Phong.
"Khi nào động thủ?" Lâm Phong hỏi.
"Đừng nóng vội, tên mập đó sẽ tự mình đến." Trương Trạch đá một cước con tiểu quỷ đang chen ngang hàng bên cạnh hắn.
Chỉ là Vương Hà lại cẩn thận hơn nhiều, bởi vì hắn không nhìn rõ tu vi của hai người này, chỉ cảm thấy quanh thân hai người được bao phủ bởi một luồng sương mù.
Trong ngực Trương Trạch, một tấm bảng gỗ đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ lấy Trương Trạch và Lâm Phong, che giấu tu vi thật sự của bọn hắn.
Đây là bảo bối mà tối hôm qua Trương Trạch moi được từ chỗ Vương trưởng lão.
Năm đó khi Vương Bất Ngữ tiên sinh hành tẩu giang hồ, chuyên đi chơi xấu người khác, tấm bảng gỗ này đã phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Các ngươi thuộc đà nào, là thủ hạ của ai?" Vương Hà quyết định hỏi cho rõ ràng.
"Huyết Sư Đà, chấp sự dưới trướng Hồn Sư lão tổ, tên Lâm Sơn." Lâm Phong tùy tiện nói ra tên của một vong hồn dưới kiếm mình.
Hắn tùy tiện khoe ra lệnh bài Huyết Sư Đà kia.
Vương Hà không đánh giá nhiều, mà quay sang Trương Trạch, "Còn ngươi?"
"Ngươi đoán xem?" Trương Trạch lè lưỡi liếm môi, đồng thời phát ra tiếng cười quái dị biến thái.
Trương Trạch tự biết mình không có loại khí chất ma đạo trời sinh như Lâm Phong, hắn sợ không giả vờ được lại đột nhiên bật cười.
Vậy thì chi bằng cứ trực tiếp bật cười, lại còn cười một cách biến thái hơn.
Sự biến thái của Trương Trạch rất đạt chuẩn, khiến Vương Hà nhớ tới mấy tên cao thủ đứng đầu trong danh sách Biến Thái Sát Nhân Vương của Linh Xà Đà bọn hắn.
"Ta là Vương Hà của Linh Xà Đà."
"Huyết Sư Đà cách nơi này bảy trăm dặm, hai người các ngươi tới đây làm gì?"
"Dạo chơi tùy tiện thôi." Lâm Phong thản nhiên nói.
"Hì hì, tên mập nhà ngươi, nói nhiều như vậy làm gì? Không biết còn tưởng ngươi là chó săn của Kiếm Tông đấy?"
Trương Trạch cười càng thêm biến thái.
Vương Hà cảm thấy có chút lạnh gáy, nụ cười của người này thật sự khiến hắn hơi hoảng sợ.
Phải cách xa hắn ra một chút.
"Nếu hai vị không có chuyện gì, vậy thì sau này gặp lại, ta còn có việc phải làm." Vương Hà chắp tay, mặt hướng về hai người rồi chậm rãi lùi lại.
"Quay lại. Tiểu tử nhà ngươi hỏi chúng ta, chứ chúng ta còn chưa hỏi ngươi mà?" Trương Trạch chống cây cốt trượng xuống đất, đám tiểu quỷ bên cạnh la lối om sòm.
"Chuyện gì?"
"Tên mập nhà ngươi cần nhiều máu heo như vậy để làm gì?"
"Liên quan gì đến ngươi?"
Vương Hà rất bực mình, hắn ghét nhất là bị người khác hỏi chuyện này.
Bởi vì mỗi lần bị đồng môn vũ nhục, bọn hắn đều hỏi như vậy.
Mỗi lần Vương Hà cầm máu heo trở về Linh Xà Đà, tất cả những người nhìn thấy hắn đều nhìn hắn cười.
Có kẻ còn nói lớn, "Vương Hà, sao ngươi gầy thế, có phải lại tự rút máu của mình không đấy?"
Hắn chưa bao giờ trả lời, nhưng vẫn cảm thấy rất đáng ghét.
Để không bị đồng môn quấy rầy, hắn đã rời khỏi Linh Xà Đà hơn nửa tháng.
Chỉ không ngờ rằng ở nơi này lại gặp phải một tên điên của Huyết Sư Đà hỏi vấn đề y hệt.
Trong lúc tiếp tục dùng lời lẽ trêu chọc Vương Hà, Trương Trạch thầm tính toán số lượng Ngũ Quỷ mà mình đã triệu hồi ra.
Trừ năm con ở bên cạnh, hắn đã triệu hồi thêm hai mươi lăm con nữa, tổng cộng là ba mươi 'bom người', đây đã là cực hạn của hắn.
Lại thêm kiếm pháp của Lâm Phong, chiến thuật cho nổ trước đâm sau, việc hạ gục tên mập này hẳn là đã chắc chắn mười phần.
Hắn lén ra hiệu chuẩn bị động thủ cho Lâm Phong.
Con Ngũ Quỷ đầu tiên phát nổ ngay cạnh chân Vương Hà.
Biểu cảm của Vương Hà đột nhiên thay đổi hẳn, hắn hét lớn một tiếng, thân hình lóe lên kéo dãn khoảng cách.
Ngay lúc Trương Trạch và Lâm Phong tưởng rằng tập kích thất bại, chuẩn bị cường công.
Vương Hà quỳ xuống.
"Tiền bối dạy ta!"
"Ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận