Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 227: Một cọc làm ăn lớn (1)

Chương 227: Một vụ làm ăn lớn (1)
Truyền tống chi pháp không phải là thứ gì mới lạ, nhưng truyền tống chi pháp không tốn tiền thì đúng là thứ mới mẻ.
Bình thường, truyền tống chi pháp chỉ có hai loại, một loại dựa vào vật, một loại dựa vào người.
Dựa vào vật dĩ nhiên chính là trận pháp truyền tống cùng các loại pháp khí. Những vật dùng để dịch chuyển này phần lớn đều lấy đá Khai Địa làm nền, dùng linh châu địa bảo bổ trợ, mỗi nơi trong hai địa điểm cần đặt một cái. Mỗi lần dịch chuyển đều sẽ gây ra hao tổn nhất định cho pháp trận, cho dù khoảng cách gần cũng có hao tổn, đồng thời khoảng cách càng xa thì tiêu hao càng lớn.
Về phần dựa vào người, đó đương nhiên là tu sĩ dựa vào bản lĩnh của bản thân để thi triển na di độn pháp thuật. Biện pháp này mặc dù không có chi phí phát sinh thêm. Nhưng nếu sử dụng liên tục, mà tu vi không cao, thì dịch chuyển ngàn cây số có thể làm phế một người.
Cho nên thứ đồ chơi mà Lỵ Lỵ làm ra này, theo Trương Trạch thấy thì thật sự rất không hợp lẽ thường. Cảm giác như là nhánh công nghệ khoa học kỹ thuật vận hành vũ trụ từ sớm vậy, phong cách không đúng lắm.
"Nguyên lý gì?" Trương Trạch hỏi.
"Địa mạch, có liên quan đến địa mạch dưới chân chỗ này." Nhưng câu trả lời của Lỵ Lỵ lại không giống như Trương Trạch suy nghĩ.
Lỵ Lỵ lắc lắc khối rubik Thiên Cơ hình lập phương trong tay, "Kỳ thật cũng là trùng hợp, lão đại ngươi còn nhớ lần tuyết rơi ở Thanh Kinh đó chứ?"
Trương Trạch khẽ gật đầu, chính là lần Thanh Kinh đột nhiên có tuyết lớn đó, Trương Trạch mới không xử lý vị đặc sứ vô danh của Bách Yêu tông, sau đó chính mình thay thế vào vị trí đó. Cũng trong quá trình theo dõi sau đó, mới phát hiện Bách Yêu tông đang dùng địa mạch chi lực để dẫn thiên tượng hoạt động. Đồng thời còn đem thành quả nghiên cứu của bọn hắn ra soán cải một lần, rồi gửi đi.
"Lão đại ngươi đừng quan tâm lúc ấy ta nghĩ thế nào, tóm lại ta chính là đem cái pháp trận kia ra đào bới một chút, thêm chút phế liệu vào, rồi lại luyện hóa một chút, suy nghĩ xem có thể dùng phương pháp khác để làm nổ nạp giới hay không."
"Sau đó cứ như vậy đó, không những không nổ, mà còn có thể dịch chuyển đồ vật giữa hai cái nạp giới, nhưng chỉ có thể thực hiện ở gần địa mạch."
Nói xong, Lỵ Lỵ lộ vẻ rất thất vọng.
"Cái này không tốt sao?" Trương Trạch có chút không hiểu.
"Có tác dụng gì đâu chứ." Lỵ Lỵ buông tay, "Địa mạch cũng không phải chỗ nào cũng có, mà cho dù có thì cũng chôn sâu dưới lòng đất, người bình thường nhà ai lại có tâm tư rảnh rỗi như ta, đặt cái hố trong tông môn nhà mình mà đào."
Nói xong, mấy người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên, nhìn khoảng trời hẹp như một đường kẻ giữa cái hố trời kia và ngọn núi. Sau đó đúng lúc nhìn thấy một ban công xây dọc theo sườn núi, một vị trưởng lão Kiếm Tông đang ở đó giáo huấn đệ tử. Hình như là đang nói không cho phép ném vỏ trái cây hay đổ nước xuống dưới nữa...
Bỏ qua đoạn nhạc đệm này, Trương Trạch hỏi.
"Dùng để vận chuyển đồ vật không được sao?"
"Chắc là được thôi, nhưng không cần thiết đâu, bởi vì cũng không có nhiều đồ vật cần vận chuyển như vậy." Lỵ Lỵ nói.
Trương Trạch nghĩ cũng đúng, quả thực như Lỵ Lỵ nói, không có nhiều đồ vật cần vận chuyển như vậy.
Việc giao dịch giữa Lục Tông, hay nói đúng hơn là giữa các đại tông môn của người tu hành, vừa nguyên thủy lại vừa tiên tiến. Tiên tiến là bởi vì pháp khí không gian của chúng ta quá lợi hại, không chỉ chứa được nhiều, mà còn không chiếm trọng lượng. Cho nên người tu tiên vận chuyển hàng hóa, chỉ cần dùng phương thức chạy hàng nguyên thủy nhất là được, trong túi nhét mấy cái nạp giới hoặc túi trữ vật, ngồi phi thuyền đi từng chuyến một. Bạch Đào bọn hắn ở Chân Đông thương hội và cả Lục Tông đều làm như vậy.
So với chi phí đào hai cái hố lớn để thông ra hai đầu địa mạch, thì chút tốn kém của việc đi từng chuyến một xem ra chẳng đáng là bao.
"Vậy còn vận chuyển người thì sao?" Trương Trạch lại hỏi.
Nếu Lục Tông bên này không có nhu cầu, thì đám tán tu dù sao cũng phải có chứ. Bọn họ có nhu cầu đi khắp nơi rèn luyện, nhưng lại phần lớn không nỡ ngồi phi thuyền, Phong Hành thuyền của Thiên Cơ các thì phần lớn lại mua không nổi, mà tốc độ của thứ đó kỳ thực cũng không nhanh.
Nhưng Trương Trạch rất nhanh lại tự mình phủ định ý nghĩ này. Bởi vì mặc dù có nhu cầu, nhưng thứ đồ chơi này nghĩ thế nào cũng thấy không kiếm ra tiền. Ai cũng biết, đào đường sắt ngầm rất tốn tiền, nhưng tàu điện ngầm đắt tiền lại không có người đi. Cho nên cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi, bởi vì hiện tại Thiên Cơ các cũng không có tiền để làm loại công trình Huệ Dân này.
Mà Lỵ Lỵ chính là có ý này, việc đào địa mạch này quá tốn tiền.
"Không chỉ là vấn đề được không bù mất, chủ yếu là ta cảm thấy vật này kỳ thực rất nguy hiểm." Lỵ Lỵ nói.
"Nó không phải là không nổ sao?" Trương Trạch hỏi.
"Đúng là không nổ, nhưng tạm thời cũng không thể dùng để chở người." Lỵ Lỵ đáp. "Ta vốn dùng tư duy chế tạo bom để làm cái này, nhưng không biết vì sao thứ này lại không nổ, hơn nữa lúc dịch chuyển còn không cách nào quan sát được, ta đã dùng côn trùng làm thí nghiệm... Sau đó đám côn trùng liền biến mất, căn bản không biết đã đi đâu."
Lỵ Lỵ nói xong, buồn bực chán nản tung hứng cái nạp giới trong tay. Cũng không trách Lỵ Lỵ như vậy, vật này trong tình huống hiện tại quả thực ít nhiều có chút gân gà. Tạm thời không có hoàn cảnh nào cần thiết phải dùng đến nó.
Nhưng kỳ thực cũng không sao, bởi vì ở Thiên Cơ các, loại vật này đơn giản là có quá nhiều rồi.
Ánh mắt Trương Trạch lướt qua Lỵ Lỵ, nhìn về phía sau lưng nàng.
Vì cảm thấy chuyện này không có gì thú vị, Trần Thấm đã chạy qua bên kia tìm A Ly chơi rồi. Tiểu sư muội dựa vào pháp khí hộ thân vô địch trên người mình, cũng nhảy vào dung nham, hiện tại đang nặn dung nham thành từng cục tròn, chơi trò ném 'tuyết' cùng A Ly và Nhung Nhung. A Ly dùng miệng đón lấy, còn những cục dung nham kia hễ đến gần người Nhung Nhung là liền biến mất không tăm tích.
Nhìn cảnh tượng vừa nguy hiểm lại vừa ấm áp này, suy nghĩ của Trương Trạch lại trôi dạt đến chỗ khác.
Hắn nghĩ ra một ý tưởng vừa có thể khiến biện pháp này có đất dụng võ, lại vừa có thể tạm thời kiếm chút tiền nhanh.
"Ngươi nói xem ta đem kỹ thuật này đi bán thì thế nào?" Trương Trạch bỗng nhiên hỏi.
"Bán cho ai? Ai sẽ mua biện pháp này chứ? Lão đại ngươi lại muốn hố tiền của ai vậy?" Lỵ Lỵ nghe Trương Trạch lại định đi hố tiền người khác, lập tức trở nên hứng thú.
"Cái gì gọi là hố tiền người khác, nói khó nghe quá, cái này gọi là tri thức chính là tài phú, sẽ có người trả tiền cho tri thức."
Dứt lời, Trương Trạch lấy Tiểu Hạch Đào ra liên lạc với Bạch Đào.
Hắn nhớ là Chân Đông thương hội của Yêu tộc Bắc cảnh thu mua đủ thứ... Trước đó lúc đi thành Vọng Dương ở Bắc cảnh, Trương Trạch từng tìm hiểu qua, nơi đó không có gì nhiều, nhưng địa mạch thì có khắp nơi. Hơn nữa, sau Trường Thành Bắc cảnh, gần như tất cả các thành lớn của Yêu tộc đều tọa lạc trên địa mạch. Phát hiện mới bất ngờ này, ở bên đó hẳn là sẽ có ích. Chủ yếu là Trương Trạch cảm thấy Yêu tộc Bắc cảnh đều rất nhàn rỗi, bọn họ hẳn là sẽ thích những món đồ chơi gân gà này...
"Trước hết cứ để Bạch Đào hỏi thăm một chút, xem xem có thể bán được bao nhiêu."
. . .
Ngự Thú tông.
Linh Lộc cốc lúc này đã thay đổi diện mạo, tựa như tiên cảnh thời cổ.
Hạ Ngôn trốn sau một bụi cỏ, nín thở tĩnh khí giả vờ mình cũng là một gốc cây.
Nàng sợ thật rồi.
Lần này nàng đã rơi vào Thúc canh Địa Ngục.
Nàng thật sự không ngờ tới tiểu hồ ly tên Bạch Đào kia lại đáng sợ đến thế. Nhìn thì có vẻ mềm mại yếu đuối, nhưng lúc thúc giục bản thảo lại vô cùng kiên nhẫn.
Nhưng chuyện này cũng phải trách chính Hạ Ngôn, lúc mới gặp Bạch Đào đã không nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, thấy hắn chân thành, lại là fan hâm mộ của mình, liền vung bút lớn một cái, hào phóng nhận lời mở truyện mới cho vị fan hâm mộ mới này. Nhưng Hạ Ngôn lại là kiểu người không viết bản nháp cũng chẳng có đại cương, chỉ qua bảy ngày bản thân liền đã cấu tứ khô kiệt, hết sạch sức lực. Có điều tính nàng lại rất trọng mặt mũi, không muốn để truyện bị đuôi nát. Lại còn ăn mềm không ăn cứng, cũng không muốn làm tổn thương trái tim vị fan hâm mộ này, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng đủ mọi lý do để kéo càng.
Đau dạ dày, hôm nay phong thủy không tốt, sinh nhật ta, giúp Tiểu Tuyết và Hủ Cơ vào thành bán đồ ăn...
Tóm lại đủ mọi lý do đều đã nghĩ ra dùng hết, trì hoãn mấy ngày mới nặn ra được tám trăm chữ, hôm nay đã đến ngày hẹn giao bản thảo. Nàng thậm chí đã nảy sinh ý nghĩ bỏ về Dược Vương cốc.
Ngay lúc nàng tưởng hôm nay có thể cho qua chuyện, thì đã thấy Bạch Đào tìm tới tận nơi này. Bên cạnh hắn còn có con yêu lang tên Hôi Tuyết Lang đi theo, con sói ngốc kia trong lòng đang ôm một con Tiểu Kỳ Lân, cái mũi cứ ngửi tới ngửi lui, cái đuôi vẫy lia lịa.
Nhóm Yêu tộc nhí rắc rối này bây giờ ở Ngự Thú tông hòa nhập rất tốt, có hơi vui đến quên trời quên đất, mỗi ngày đều bận rộn chạy tới chạy lui, vui vẻ hoạt bát không ngừng. Giúp đỡ cho ăn và nuôi dưỡng linh thú, đến chi nhánh Thiên Cơ các ở Thương Sơn hỗ trợ mua hàng, thỉnh thoảng làm chút nghề cũ của mình là đi duy trì trị an ở các thành trấn lân cận, cũng không ai quản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận