Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 206: Hôm nay nghi tiềm hành, Kỵ Ngự Thú Hoàn
Chương 206: Hôm nay nên ẩn mình, Kỵ Ngự Thú Hoàn
Nhưng mà cũng không có ai cứu hắn.
Trương Trạch đến chiều ngày thứ hai mới tự mình chui ra ngoài được.
Dù sao ít nhiều cũng được xem là nửa thiên tài, mà cái ngự thú vòng này cũng không đến nỗi không có lối ra, không thể mở được từ bên này.
Hắn cẩn thận thôi diễn mấy lần tiến vòng chi pháp mà Lý lão gia tử đã dạy, sau đó dùng cách thức nửa mở khóa, nửa phá cửa, trực tiếp phá vỡ ngự thú vòng này từ bên trong.
Nhưng vừa mới ra tới, Trương Trạch liền rất lúng túng phát hiện mình đang đứng trên một cái bàn, bánh ngọt trên bàn bị hắn giẫm nát bét, ấm trà và chén trà cũng bị hắn đá văng sang một bên.
Mà Lý Nguyệt Khinh thì đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Giải thích, giải thích đi."
"Ngươi đợi ta bịa ra đã."
"Vậy ngươi có thể xuống khỏi bàn của ta trước được không."
"Nha."
Lý Nguyệt Khinh phất tay, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, pha lại một bình trà rồi mới lên tiếng.
"Bịa đi, ta nghe đây. Cơ mà ngươi không cần nói cho ta biết làm thế nào ngươi ra được, ta chủ yếu muốn biết làm thế nào ngươi tự nhốt mình vào trong đó."
"Ta có một chiếc ngự thú vòng cao cấp nhất của Ngự Thú tông đây, ngươi biểu diễn lại lần nữa, ta liền tặng nó cho ngươi."
Lý Nguyệt Khinh lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc ngự thú pháp vòng được chế tác tinh xảo.
Trương Trạch hừ lạnh một tiếng, không giải thích.
«Trương Thị Xuân Thu» có ghi, khi gặp phải chuyện không dễ giải thích, biện pháp giải quyết tốt nhất không phải là giải thích, mà là đổi chủ đề.
"Ngự Thú tông các ngươi có nội ứng, ngươi biết không?" Trương Trạch nói giọng thần bí.
Lý Nguyệt Khinh "?"
Quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến tông môn là Lý Nguyệt Khinh liền trở nên nghiêm túc.
"Phản đồ từ đâu ra?"
Lý Nguyệt Khinh rất kín miệng, lại là người đáng tin cậy, hơn nữa làm việc ở Ngự Thú tông cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của nàng. Trương Trạch liền kể chi tiết chuyện này cho nàng nghe.
Lý Nguyệt Khinh nghe xong cũng chẳng hiểu ra sao, nàng hỏi một câu hỏi tương tự Trương Trạch, "Ngự Thú tông chúng ta lại chẳng có tường rào gì, hắn muốn đi thì cứ đi thôi, cần người tiếp ứng làm gì?"
Trương Trạch xua tay, "Ta làm sao biết được."
"Vậy ngươi định làm thế nào?" Mặc dù đây là chuyện nhà mình, nhưng Lý Nguyệt Khinh vẫn muốn nghe xem Trương Trạch định làm gì, dù sao về loại chuyện này thì hắn khá rành hơn.
Trương Trạch tuy cảm thấy Ngữ Đông kia có vấn đề, nhưng lúc bị nhốt cũng đã có tính toán cho chuyện này, "Ta dự định..."
Chỉ là lời còn chưa dứt, Hắc Vương lệnh liền có dị động.
Sau khi lấy Hắc Vương lệnh ra, một đạo hắc quang chiếu vào bàn, lập tức xuất hiện mấy hàng chữ.
Đây là tình huống chỉ xuất hiện khi pháp khí liên lạc khác dùng bí pháp truyền tin đến Hắc Vương lệnh.
【 Ngươi ở đâu, mau tới, nguy 】
"Nội gián các ngươi đều nói chuyện kiểu này sao?" Lý Nguyệt Khinh hỏi.
Trương Trạch lắc đầu, "Không phải, phương pháp truyền tin này có giới hạn số lượng chữ, mỗi lần chỉ trong vòng mười chữ."
"Vậy nếu ngươi là người tiếp ứng, sao không hỏi thẳng hắn là ai?" Lý Nguyệt Khinh đề nghị.
Trương Trạch lắc đầu, "Không được, loại ám tử cấp bậc này chắc chắn có lòng cảnh giác rất cao, cho dù là với người của mình cũng sẽ không để lộ bộ mặt thật."
"Ta thăm dò hắn chút đã." Nói xong, Trương Trạch nhắm mắt, đặt tay lên Hắc Vương lệnh, truyền tin tức đi.
...
Dưới núi, nơi ở của Lý Giác.
Cửa phòng đóng chặt, Hạ Ngôn và Lý Giác ở trong phòng dùng linh thạch bố trí một pháp trận nhỏ, hai đạo phù lục lơ lửng được đặt trong trận.
Một lá đã bị đốt thành tro, trên lá còn lại đang chậm rãi hiện ra văn tự.
【 Gặp nhau bên trong Ngự Thú tông 】
Lý Giác và Hạ Ngôn nhìn nhau, đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó đều nhận ra có chỗ không đúng.
"Đáp ứng hắn sao? Không đúng, không thể đáp ứng." Không đợi Hạ Ngôn trả lời, Lý Giác liền bác bỏ ý nghĩ này.
"Ừm, Vô Danh hành sự cẩn trọng, nơi như Ngự Thú tông, hắn sao dám tùy tiện đi vào, đây cũng là một lần dò xét." Hạ Ngôn phân tích.
"Vẫn cứ theo kế hoạch ban đầu đi." Lý Giác nói.
"Được."
Hạ Ngôn lấy phù lục ra, phẩy tay thổi đi tro tàn trong trận, rồi lại đặt hai lá phù lục mới vào.
...
Trên núi, nơi ở của Lý Nguyệt Khinh.
"Có tin nhắn trả lời." Đợi một lúc lâu, Trương Trạch lại kích hoạt Hắc Vương lệnh để hiển thị tin tức.
【 Không thể, gặp ở Dần Hổ thành 】
"Dần Hổ thành là nơi nào?" Trương Trạch hỏi.
"Là thành phụ cận của Ngự Thú tông dành cho tu sĩ, có rất nhiều đệ tử tông môn và tán tu, nơi đó đúng là chỗ tốt để chắp đầu." Lý Nguyệt Khinh đáp.
Trương Trạch gật đầu, lạnh lùng trả lời một chữ.
【 Có thể 】
...
Dưới núi, nơi ở của Lý Giác.
Nhìn hồi âm của Vô Danh, hai người thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn mấy phương án dự phòng, nhưng Dần Hổ thành đúng là lựa chọn tốt nhất.
"Nếu là Dần Hổ thành, cần tìm một nơi yên tĩnh, đổi hết người xung quanh thành người của chúng ta, ta sẽ mời Hàn trưởng lão đến áp trận." Lý Giác nói.
"Ừm, chúng ta lại nghĩ một ám hiệu chắp đầu, không thể để hắn sinh lòng nghi ngờ." Hạ Ngôn nói.
"Ám hiệu? Quẳng chén làm hiệu?" Lý Giác buột miệng.
"Ngớ ngẩn quá, ai lại làm thế chứ?" Hạ Ngôn lắc đầu.
Nhưng mà, pháp trận này dường như gặp trục trặc, lời vừa rồi của Lý Giác đã bị ghi lại và gửi đi mất rồi.
...
Trên núi.
【 Ám hiệu: quẳng chén. 】
Trương Trạch nhìn tin nhắn truyền về, xoa cằm, "Thú vị đấy."
"Thú vị chỗ nào?" Lý Nguyệt Khinh cảm thấy ám hiệu này rất ngớ ngẩn, giống như kiểu đệ đệ mình có thể nghĩ ra vậy.
"Tuy trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng cũng có cái lý của nó. Làm đổ chén, quần áo sẽ bị ướt, quần áo ướt thì tự nhiên phải về hậu viện thay, đến lúc đó vừa đúng lúc chắp đầu ở hậu viện, đóng giả thành phàm nhân mới an toàn nhất."
Trương Trạch bắt đầu phân tích mò với Lý Nguyệt Khinh.
"Hơn nữa để bắt người này, ta thấy cần phải chắc ăn hơn một chút, phải tìm cao thủ tới dọa trận."
"Hàn trưởng lão đi. Ở chỗ Long cung ta có thể đảm bảo không có người ngoài, hơn nữa Hàn trưởng lão ở đó đã lâu, hầu như không ra khỏi Long cung, Ngữ Đông kia không thể nào nhận ra được." Lý Nguyệt Khinh nói.
"Tốt, nghe ngươi." Trương Trạch gật đầu.
"Phải dọn sạch chỗ đó, không thể để người của Ngự Thú tông các ngươi ở đó." Trương Trạch nghĩ nghĩ, quyết định gọi Lỵ Lỵ dẫn một số người tới.
Vừa hay chuyện cơ giáp của Ngự Thú tông cũng cần bàn bạc kỹ lưỡng với nàng, hay là cứ để nàng trực tiếp mang thứ đó đến đây nghiên cứu tại chỗ.
"Đúng rồi, có cần nói cho Lý Giác biết không?" Trương Trạch hỏi.
"Không cần thiết, hắn vẫn còn quá bốc đồng, chỉ tổ hỏng việc." Lý Nguyệt Khinh lắc đầu.
...
Cứ như vậy, Vô Danh và Ngữ Đông, ở hai nơi cách nhau chưa tới tám trăm mét theo đường chim bay, đã tiến hành một cuộc trao đổi dài dòng.
Trải qua không ngừng thăm dò và phản thăm dò, cộng thêm thỉnh thoảng bị gián đoạn liên lạc, lại thêm việc tự suy diễn tình tiết của đôi bên, cùng với sự tham gia của hai vị chó đầu quân sư Lý Nguyệt Khinh và Lý Giác, bọn họ cuối cùng đã chốt được địa điểm và thời gian gặp mặt.
Thời gian là hai ngày sau.
Địa điểm là Cửu Long quán rượu, phía tây Dần Hổ thành.
Vị trí là bàn số chín, cạnh cửa sổ ở đại sảnh tầng một.
Ngữ Đông sẽ gọi một bình rượu Quế Hoa.
Còn Vô Danh thì quẳng chén làm hiệu, làm ướt quần áo.
Cuối cùng gặp mặt tại hậu viện Cửu Long quán rượu.
...
Hai ngày sau.
Dần Hổ thành.
Lỵ Lỵ đội mũ rộng vành, đứng ở cổng thành phía Nam, Đại Kim Lông đi theo bên cạnh nàng. Con phố dài phía sau nàng trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất đều là người ngựa của nàng.
Có tu sĩ Thiên Cơ Các, có người rảnh rỗi của Kiếm Tông đến xem náo nhiệt, còn có Yêu tộc cảnh giới được bồi dưỡng tới từ Vọng Dương thành.
Bọn họ đều hóa trang thành tán tu bình thường hoặc phàm nhân, ẩn giấu tu vi, giả vờ không quen biết nhau mà đi theo sau lưng Lỵ Lỵ không xa không gần.
Mặc dù đội ngũ này thành phần rất tạp nham, nhưng Lỵ Lỵ cảm thấy tất cả đều là tinh nhuệ.
Toàn là người mới của Thiên Cơ Các!
Có điều người mới thì vẫn là người mới, chỗ dựa lớn nhất của nàng thực ra vẫn là Hủ Cơ.
Sau khi đút nhanh miếng bánh quy cho Tiểu Hủ Cơ đang trốn trong ngực, Lỵ Lỵ cất bước đi về phía tây thành.
"Mục tiêu Ngữ Đông! Hành động bắt đầu!"
"Đi!"
"Hủ Cơ bảo nhỏ tiếng một chút."
"Được rồi!"
Phía bắc Dần Hổ thành.
Tu sĩ của Ngự Thú tông và Dược Vương Cốc đã sớm vào vị trí.
Bọn họ đều là những người quen biết đáng tin cậy của Lý Giác và Hạ Ngôn, tu vi toàn bộ từ Kim Đan trở lên.
Lúc này họ đang đóng giả làm phàm nhân, đao khách, người bán hàng rong, phú thương và các loại nhân vật nơi chợ búa khác, ngồi nhậu nhẹt, tán gẫu trong Cửu Long quán rượu.
Lý Giác và Hạ Ngôn sau khi dịch dung thì ngồi ở lầu hai.
Còn Trương Trạch và Lý Nguyệt Khinh cũng đã dịch dung, ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ.
"Người đâu? Sao còn chưa tới?"
Trong ngoài Cửu Long quán rượu, tất cả mọi người đều đang nghĩ đến cùng một vấn đề.
Nhưng mà cũng không có ai cứu hắn.
Trương Trạch đến chiều ngày thứ hai mới tự mình chui ra ngoài được.
Dù sao ít nhiều cũng được xem là nửa thiên tài, mà cái ngự thú vòng này cũng không đến nỗi không có lối ra, không thể mở được từ bên này.
Hắn cẩn thận thôi diễn mấy lần tiến vòng chi pháp mà Lý lão gia tử đã dạy, sau đó dùng cách thức nửa mở khóa, nửa phá cửa, trực tiếp phá vỡ ngự thú vòng này từ bên trong.
Nhưng vừa mới ra tới, Trương Trạch liền rất lúng túng phát hiện mình đang đứng trên một cái bàn, bánh ngọt trên bàn bị hắn giẫm nát bét, ấm trà và chén trà cũng bị hắn đá văng sang một bên.
Mà Lý Nguyệt Khinh thì đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Giải thích, giải thích đi."
"Ngươi đợi ta bịa ra đã."
"Vậy ngươi có thể xuống khỏi bàn của ta trước được không."
"Nha."
Lý Nguyệt Khinh phất tay, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, pha lại một bình trà rồi mới lên tiếng.
"Bịa đi, ta nghe đây. Cơ mà ngươi không cần nói cho ta biết làm thế nào ngươi ra được, ta chủ yếu muốn biết làm thế nào ngươi tự nhốt mình vào trong đó."
"Ta có một chiếc ngự thú vòng cao cấp nhất của Ngự Thú tông đây, ngươi biểu diễn lại lần nữa, ta liền tặng nó cho ngươi."
Lý Nguyệt Khinh lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc ngự thú pháp vòng được chế tác tinh xảo.
Trương Trạch hừ lạnh một tiếng, không giải thích.
«Trương Thị Xuân Thu» có ghi, khi gặp phải chuyện không dễ giải thích, biện pháp giải quyết tốt nhất không phải là giải thích, mà là đổi chủ đề.
"Ngự Thú tông các ngươi có nội ứng, ngươi biết không?" Trương Trạch nói giọng thần bí.
Lý Nguyệt Khinh "?"
Quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến tông môn là Lý Nguyệt Khinh liền trở nên nghiêm túc.
"Phản đồ từ đâu ra?"
Lý Nguyệt Khinh rất kín miệng, lại là người đáng tin cậy, hơn nữa làm việc ở Ngự Thú tông cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của nàng. Trương Trạch liền kể chi tiết chuyện này cho nàng nghe.
Lý Nguyệt Khinh nghe xong cũng chẳng hiểu ra sao, nàng hỏi một câu hỏi tương tự Trương Trạch, "Ngự Thú tông chúng ta lại chẳng có tường rào gì, hắn muốn đi thì cứ đi thôi, cần người tiếp ứng làm gì?"
Trương Trạch xua tay, "Ta làm sao biết được."
"Vậy ngươi định làm thế nào?" Mặc dù đây là chuyện nhà mình, nhưng Lý Nguyệt Khinh vẫn muốn nghe xem Trương Trạch định làm gì, dù sao về loại chuyện này thì hắn khá rành hơn.
Trương Trạch tuy cảm thấy Ngữ Đông kia có vấn đề, nhưng lúc bị nhốt cũng đã có tính toán cho chuyện này, "Ta dự định..."
Chỉ là lời còn chưa dứt, Hắc Vương lệnh liền có dị động.
Sau khi lấy Hắc Vương lệnh ra, một đạo hắc quang chiếu vào bàn, lập tức xuất hiện mấy hàng chữ.
Đây là tình huống chỉ xuất hiện khi pháp khí liên lạc khác dùng bí pháp truyền tin đến Hắc Vương lệnh.
【 Ngươi ở đâu, mau tới, nguy 】
"Nội gián các ngươi đều nói chuyện kiểu này sao?" Lý Nguyệt Khinh hỏi.
Trương Trạch lắc đầu, "Không phải, phương pháp truyền tin này có giới hạn số lượng chữ, mỗi lần chỉ trong vòng mười chữ."
"Vậy nếu ngươi là người tiếp ứng, sao không hỏi thẳng hắn là ai?" Lý Nguyệt Khinh đề nghị.
Trương Trạch lắc đầu, "Không được, loại ám tử cấp bậc này chắc chắn có lòng cảnh giác rất cao, cho dù là với người của mình cũng sẽ không để lộ bộ mặt thật."
"Ta thăm dò hắn chút đã." Nói xong, Trương Trạch nhắm mắt, đặt tay lên Hắc Vương lệnh, truyền tin tức đi.
...
Dưới núi, nơi ở của Lý Giác.
Cửa phòng đóng chặt, Hạ Ngôn và Lý Giác ở trong phòng dùng linh thạch bố trí một pháp trận nhỏ, hai đạo phù lục lơ lửng được đặt trong trận.
Một lá đã bị đốt thành tro, trên lá còn lại đang chậm rãi hiện ra văn tự.
【 Gặp nhau bên trong Ngự Thú tông 】
Lý Giác và Hạ Ngôn nhìn nhau, đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó đều nhận ra có chỗ không đúng.
"Đáp ứng hắn sao? Không đúng, không thể đáp ứng." Không đợi Hạ Ngôn trả lời, Lý Giác liền bác bỏ ý nghĩ này.
"Ừm, Vô Danh hành sự cẩn trọng, nơi như Ngự Thú tông, hắn sao dám tùy tiện đi vào, đây cũng là một lần dò xét." Hạ Ngôn phân tích.
"Vẫn cứ theo kế hoạch ban đầu đi." Lý Giác nói.
"Được."
Hạ Ngôn lấy phù lục ra, phẩy tay thổi đi tro tàn trong trận, rồi lại đặt hai lá phù lục mới vào.
...
Trên núi, nơi ở của Lý Nguyệt Khinh.
"Có tin nhắn trả lời." Đợi một lúc lâu, Trương Trạch lại kích hoạt Hắc Vương lệnh để hiển thị tin tức.
【 Không thể, gặp ở Dần Hổ thành 】
"Dần Hổ thành là nơi nào?" Trương Trạch hỏi.
"Là thành phụ cận của Ngự Thú tông dành cho tu sĩ, có rất nhiều đệ tử tông môn và tán tu, nơi đó đúng là chỗ tốt để chắp đầu." Lý Nguyệt Khinh đáp.
Trương Trạch gật đầu, lạnh lùng trả lời một chữ.
【 Có thể 】
...
Dưới núi, nơi ở của Lý Giác.
Nhìn hồi âm của Vô Danh, hai người thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn mấy phương án dự phòng, nhưng Dần Hổ thành đúng là lựa chọn tốt nhất.
"Nếu là Dần Hổ thành, cần tìm một nơi yên tĩnh, đổi hết người xung quanh thành người của chúng ta, ta sẽ mời Hàn trưởng lão đến áp trận." Lý Giác nói.
"Ừm, chúng ta lại nghĩ một ám hiệu chắp đầu, không thể để hắn sinh lòng nghi ngờ." Hạ Ngôn nói.
"Ám hiệu? Quẳng chén làm hiệu?" Lý Giác buột miệng.
"Ngớ ngẩn quá, ai lại làm thế chứ?" Hạ Ngôn lắc đầu.
Nhưng mà, pháp trận này dường như gặp trục trặc, lời vừa rồi của Lý Giác đã bị ghi lại và gửi đi mất rồi.
...
Trên núi.
【 Ám hiệu: quẳng chén. 】
Trương Trạch nhìn tin nhắn truyền về, xoa cằm, "Thú vị đấy."
"Thú vị chỗ nào?" Lý Nguyệt Khinh cảm thấy ám hiệu này rất ngớ ngẩn, giống như kiểu đệ đệ mình có thể nghĩ ra vậy.
"Tuy trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng cũng có cái lý của nó. Làm đổ chén, quần áo sẽ bị ướt, quần áo ướt thì tự nhiên phải về hậu viện thay, đến lúc đó vừa đúng lúc chắp đầu ở hậu viện, đóng giả thành phàm nhân mới an toàn nhất."
Trương Trạch bắt đầu phân tích mò với Lý Nguyệt Khinh.
"Hơn nữa để bắt người này, ta thấy cần phải chắc ăn hơn một chút, phải tìm cao thủ tới dọa trận."
"Hàn trưởng lão đi. Ở chỗ Long cung ta có thể đảm bảo không có người ngoài, hơn nữa Hàn trưởng lão ở đó đã lâu, hầu như không ra khỏi Long cung, Ngữ Đông kia không thể nào nhận ra được." Lý Nguyệt Khinh nói.
"Tốt, nghe ngươi." Trương Trạch gật đầu.
"Phải dọn sạch chỗ đó, không thể để người của Ngự Thú tông các ngươi ở đó." Trương Trạch nghĩ nghĩ, quyết định gọi Lỵ Lỵ dẫn một số người tới.
Vừa hay chuyện cơ giáp của Ngự Thú tông cũng cần bàn bạc kỹ lưỡng với nàng, hay là cứ để nàng trực tiếp mang thứ đó đến đây nghiên cứu tại chỗ.
"Đúng rồi, có cần nói cho Lý Giác biết không?" Trương Trạch hỏi.
"Không cần thiết, hắn vẫn còn quá bốc đồng, chỉ tổ hỏng việc." Lý Nguyệt Khinh lắc đầu.
...
Cứ như vậy, Vô Danh và Ngữ Đông, ở hai nơi cách nhau chưa tới tám trăm mét theo đường chim bay, đã tiến hành một cuộc trao đổi dài dòng.
Trải qua không ngừng thăm dò và phản thăm dò, cộng thêm thỉnh thoảng bị gián đoạn liên lạc, lại thêm việc tự suy diễn tình tiết của đôi bên, cùng với sự tham gia của hai vị chó đầu quân sư Lý Nguyệt Khinh và Lý Giác, bọn họ cuối cùng đã chốt được địa điểm và thời gian gặp mặt.
Thời gian là hai ngày sau.
Địa điểm là Cửu Long quán rượu, phía tây Dần Hổ thành.
Vị trí là bàn số chín, cạnh cửa sổ ở đại sảnh tầng một.
Ngữ Đông sẽ gọi một bình rượu Quế Hoa.
Còn Vô Danh thì quẳng chén làm hiệu, làm ướt quần áo.
Cuối cùng gặp mặt tại hậu viện Cửu Long quán rượu.
...
Hai ngày sau.
Dần Hổ thành.
Lỵ Lỵ đội mũ rộng vành, đứng ở cổng thành phía Nam, Đại Kim Lông đi theo bên cạnh nàng. Con phố dài phía sau nàng trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất đều là người ngựa của nàng.
Có tu sĩ Thiên Cơ Các, có người rảnh rỗi của Kiếm Tông đến xem náo nhiệt, còn có Yêu tộc cảnh giới được bồi dưỡng tới từ Vọng Dương thành.
Bọn họ đều hóa trang thành tán tu bình thường hoặc phàm nhân, ẩn giấu tu vi, giả vờ không quen biết nhau mà đi theo sau lưng Lỵ Lỵ không xa không gần.
Mặc dù đội ngũ này thành phần rất tạp nham, nhưng Lỵ Lỵ cảm thấy tất cả đều là tinh nhuệ.
Toàn là người mới của Thiên Cơ Các!
Có điều người mới thì vẫn là người mới, chỗ dựa lớn nhất của nàng thực ra vẫn là Hủ Cơ.
Sau khi đút nhanh miếng bánh quy cho Tiểu Hủ Cơ đang trốn trong ngực, Lỵ Lỵ cất bước đi về phía tây thành.
"Mục tiêu Ngữ Đông! Hành động bắt đầu!"
"Đi!"
"Hủ Cơ bảo nhỏ tiếng một chút."
"Được rồi!"
Phía bắc Dần Hổ thành.
Tu sĩ của Ngự Thú tông và Dược Vương Cốc đã sớm vào vị trí.
Bọn họ đều là những người quen biết đáng tin cậy của Lý Giác và Hạ Ngôn, tu vi toàn bộ từ Kim Đan trở lên.
Lúc này họ đang đóng giả làm phàm nhân, đao khách, người bán hàng rong, phú thương và các loại nhân vật nơi chợ búa khác, ngồi nhậu nhẹt, tán gẫu trong Cửu Long quán rượu.
Lý Giác và Hạ Ngôn sau khi dịch dung thì ngồi ở lầu hai.
Còn Trương Trạch và Lý Nguyệt Khinh cũng đã dịch dung, ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ.
"Người đâu? Sao còn chưa tới?"
Trong ngoài Cửu Long quán rượu, tất cả mọi người đều đang nghĩ đến cùng một vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận