Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 112: Ba ngày không thấy như cách ba ngày

Chương 112: Ba ngày không thấy như cách ba thu
Hai cây xà ngang từ trong đống tuyết bắn ra, trên xà ngang có cuộn một cây quạt nhỏ, “hô” một tiếng liền bung ra, đón gió phấp phới.
Chốt khóa bị xà ngang kéo theo, kích hoạt cơ quan pháo mừng, hai ống pháo bay thẳng lên trời xanh, nổ tung rực rỡ.
Giấy màu và cánh hoa thưa thớt rơi xuống từ không trung.
Trương Trạch thở dài.
"Lỵ Lỵ có công làm mấy thứ này, sao không quét tuyết trong sân giúp ta."
Hai mặt của cây quạt nhỏ kia, một mặt viết “Cung nghênh”, mặt kia viết “Lão đại xuất quan”, nhưng thứ tự lại bị ngược.
Chữ rất xấu, vừa nhìn là biết bút tích của Lỵ Lỵ.
"Thôi, quét tuyết vẫn phải dựa vào chính mình. Kiếm Lam Quyết!"
Trương Trạch tay bắt kiếm quyết, tụ tập linh khí trời đất quanh thân, dùng công pháp Kiếm Tông thúc đẩy, khiến cho quanh người hình thành một luồng kiếm khí cương phong.
Đợi cương phong ổn định lại, Trương Trạch cất bước tiến lên, bắt đầu đi vòng quanh sân, hóa thân thành máy dọn tuyết hình người để quét sạch tuyết đọng.
Tu tiên được cái tốt là điểm này, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh đều rất thuận tiện.
Đợi tuyết đọng trong sân được dọn dẹp xong xuôi, Lỵ Lỵ hắn...
... cũng bị Tiểu Tuyền đang đạp xe cân bằng kéo tới.
Tạo hình của tượng đá cô nương bây giờ rất thời thượng, mặc dù bộ trang phục giao hàng tổng thể kia là do Trần Thấm thiết kế, nhưng Lỵ Lỵ lại gắn thêm rất nhiều giáp trụ bên ngoài cho Tiểu Tuyền.
Lúc này phong cách của Tiểu Tuyền đã càng thêm kỳ lạ quỷ dị, dường như đang phát triển theo hướng Gundam hoặc là Sơ Hào Cơ.
Mà sợi dây thừng Lỵ Lỵ dùng cho Hắc Cừ lúc trước chưa thấy thỏa mãn, hiện tại cũng có đất dụng võ.
Lỵ Lỵ buộc dây thừng vào lưng Tiểu Tuyền, còn mình thì nắm đầu kia, chân đạp ván trượt tuyết lướt tới.
Ván trượt tuyết kia cũng không phải ván trượt tuyết bình thường, đoán chừng bên trong có đặt trận pháp thuộc tính băng, tự sinh ra băng, cho dù ở nơi không có tuyết cũng lướt đi thông thuận.
"Ta bế quan bao lâu." Trương Trạch hỏi.
Hắn sợ mình vừa bế quan một cái đã đến năm 2077.
"Không lâu đâu, mới ba ngày thôi." Lỵ Lỵ dừng lại ngay trước mặt Trương Trạch.
"Vậy tuyết này?" Trương Trạch chỉ vào lớp tuyết đọng thật dày trên cây trong sân.
"Không biết nữa? Tuyết bắt đầu rơi đột ngột từ tối qua, rơi suốt một đêm, vừa mới ngừng thôi." Lỵ Lỵ tháo sợi dây thừng từ trên người Tiểu Tuyền xuống.
"Bên Kiếm Đường đã đi cứu viện chẩn tai rồi." Lỵ Lỵ cất ván trượt tuyết vào pháp khí chứa đồ.
"Cứu viện chẩn tai?" Trương Trạch cảm thấy từ này thật lạ lẫm, hoàn toàn không hợp với thế giới tiên hiệp.
"Đúng vậy." Lỵ Lỵ khẽ gật đầu, "Còn chưa tới mùa đông mà tuyết đã rơi lớn như thế, các phàm nhân sao chịu nổi."
"Bên Kiếm Các đã phái đệ tử đến các quận các hương trấn, xua đuổi dã thú, yêu thú xuống núi vì tuyết lớn, trừng trị đám đạo phỉ, tán tu thừa dịp loạn lạc gây sự, phân phát các loại phù lục trừ tà giải dịch bệnh."
"Gặp những thôn làng mà hoa màu mất trắng hoàn toàn, thì họ liền đem Tích Cốc đan nghiền nhỏ hòa với nước, một lọ đan dược nhỏ là có thể giúp cả thôn gắng gượng qua trận thiên tai tuyết này."
"Thiên Cơ Các chúng ta cũng phái một số tu sĩ xuống nông thôn hỗ trợ."
Trương Trạch nghe mà ngẩn cả người, đây thật sự là con đường hắn chưa từng nghĩ tới.
Có hơi quá mức hài hòa, thân ái rồi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn kiểu tu tiên xã hội đen, nhưng Trương Trạch rất nhanh lại nghĩ tới một vấn đề khác.
"Trận tuyết tai này không đúng lắm, mặc dù sắp vào đông rồi, nhưng cũng không có lý nào tuyết lại đột ngột rơi lớn như vậy."
Lỵ Lỵ đáp: "Đúng là không thích hợp thật, đại điện Nhiệm Vụ của Kiếm Các đã phát nhiệm vụ rồi, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều đã nhận nhiệm vụ, đang đi điều tra."
Trương Trạch cảm thấy nhiệm vụ này hắn hình như cũng có thể nhận một chút.
Vốn dĩ nhờ nhiệm vụ thành dưới đất, chỗ trống điểm hối đoái đã được lấp đầy.
Nhưng bây giờ vì nguyên nhân tâm pháp Bách Yêu Tông, lại xuất hiện lỗ hổng.
Mà trận tuyết lớn bất thường này, nói không chừng có thể kích hoạt một chuỗi nhiệm vụ.
Xong rồi, lại farm hệ thống mấy ngàn mấy vạn điểm tu vi và điểm hối đoái cũng không thành vấn đề.
Hạ quyết tâm, Trương Trạch chuẩn bị đi tìm Lâm Phong.
Dù sao thì loại chuyện đụng vận may lớn, ngẫu nhiên kích hoạt sự kiện ngoài thành này, vẫn là đi cùng sư đệ tốt thì tỉ lệ cao hơn một chút.
Đúng lúc Trương Trạch định đi, Lỵ Lỵ bỗng nhiên kéo hắn lại: "Đúng rồi, ta đến tìm ngươi là có chuyện đứng đắn."
"Hai chuyện."
"Chuyện thứ nhất là Trần Thấm về tổng các rồi, hình như là mẹ nàng nhớ nàng, gọi nàng về nhà ăn cơm."
Trương Trạch ngược lại không thấy bất ngờ, từ sau khi trở về từ Hàn Thành, Trần Thấm đã nhiều lần nhắc đến chuyện muốn về nhà xem thử trong lúc nói chuyện phiếm.
Còn hỏi Trương Trạch có muốn cùng nàng về không.
Trương Trạch đương nhiên là tìm cái lý do cự tuyệt.
Mặc dù thầm mỗi ngày mạnh miệng muốn đậu thanh phi kiếm quỷ hỏa dưới lầu của tông chủ, nhưng sự việc đến nơi vẫn là sợ.
Trúc Cơ thật sự đánh không lại Đại Thừa.
"Chuyện thứ hai đâu?" Trương Trạch hỏi.
"Lão đại, ngươi lại hoãn ra chương mới rồi ngươi biết không? Trước khi bế quan ngươi không đưa bản thảo mới cho ta." Lỵ Lỵ chìa tay đòi Trương Trạch bản thảo mới.
Trương Trạch cười ha hả: "Để tối ta viết, dù sao cũng trễ một ngày rồi, trễ thêm ngày nữa cũng chẳng sao."
"Cáo từ." Nói xong, Trương Trạch móc ra thanh Xà Kiếm của hắn, khởi động bí pháp, một làn khói đen hiện lên, người đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lỵ Lỵ thở dài, hoãn thì hoãn vậy, dù sao cũng không phải lần đầu.
. . .
Bên khu phố đi bộ của Thiên Cơ Các, Trương Trạch không tìm thấy Lâm Phong, mà lại tìm thấy A Ly trước.
Chỉ mới ba ngày không gặp, A Ly đã không còn là A Ly, nó bây giờ đã biến thành Ly Thần.
"Ly Thần, giúp ta tính một quẻ, lần này ta vào thành dưới đất có thể đi được bao xa? Có thể mở được thẻ tím sương độc quỷ không?"
Một tu sĩ trẻ tuổi cung kính đứng trước sạp hàng nhỏ của A Ly, đưa lên bốn viên linh thạch.
A Ly khẽ gật đầu, từ trong túi bách bảo lấy ra một ống thẻ rồi hỏi: "Ngươi vào thành dưới đất nào?"
"Thưa Ly Thần, ta vào Hồ Lô Động."
A Ly lắc ống thẻ, dưới chân bóng ảo Bát Quái ẩn hiện, đợi đến khi bóng ảo Bát Quái hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, một quẻ bói bị nó lắc bật ra.
A Ly cầm lấy quẻ bói, làm bộ nói: "Đi ra ngoài, đừng rẽ phải, cẩn thận quan tài."
"Nhất định phải mở quan tài, đừng đụng cái ngoài cùng bên phải." A Ly nhân lúc tu sĩ kia không để ý, vội cắm lại thẻ bói bị cầm ngược vào ống tre.
"Vậy chuyện mở thẻ thì sao?" Tu sĩ kia lại hỏi.
A Ly thở dài: "Khó lắm, tỉ lệ không cao, nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Tu sĩ vội vàng hỏi.
"Chỗ ta có mặt dây chuyền Hủ Cơ đã khai quang, nếu ngươi mang một cái trên người, nói không chừng có thể tăng chút tỉ lệ."
"Đương nhiên cũng chỉ là có khả năng thôi, dù sao mở thẻ đều xem thiên mệnh." A Ly quay người, lấy ra một cái hộp từ ngăn kéo nhỏ phía sau.
"Ngươi muốn loại nào? Ở đây có mặt dây chuyền Hủ Cơ không màu, mặt dây chuyền Hủ Cơ màu lam và mặt dây chuyền Hủ Cơ màu vàng kim."
Tu sĩ kia cắn răng, mua cái màu vàng kim.
Đợi A Ly lừa gạt xong, Trương Trạch mới đi tới.
"Ngươi còn biết xem quẻ thẻ à?" Trương Trạch hỏi.
"Không biết, nhưng không lắc ống thẻ thì tính một viên linh thạch một lần, lắc ống thẻ thì là hai viên linh thạch một lần."
"Mặc dù kết quả đều như nhau, nhưng bọn hắn đều rất thích ta lắc ống thẻ."
A Ly thấy Trương Trạch tới, liền nhanh chóng dọn sạp hàng, chui vào con hẻm nhỏ phía sau, lúc trở ra đã biến về hình dáng Địa Long.
Nó quen đường quen lối bò lên vai Trương Trạch.
"Chuyện tuyết lớn à?" A Ly hỏi.
Một người một rồng bản nguyên tương thông, rất nhiều chuyện không cần nói cũng hiểu.
"Ừm, ngươi biết sao?" Trương Trạch tò mò nói.
"Ta có tính thử một quẻ, nhưng trình độ không đủ nên không nhìn ra được gì. Trừ phi..." A Ly bỏ lửng, cố ý úp mở.
"Trừ phi cái gì?" Trương Trạch hỏi.
"Trừ phi ngươi cho ta một món Tiên phẩm pháp khí mà đại năng Độ Kiếp kỳ dùng, ta nhất định có thể tính ra." A Ly nói.
"Được thôi." Trương Trạch tỏ vẻ đồng ý, "Cái diễn thiên bàn mà tổ sư Long Hổ Sơn để lại ta thấy cũng không tệ."
"Nghe nói Long Hổ Sơn còn cất giấu bí pháp trảm Long luyện hồn thời cổ, ta sẽ lấy long huyết long gân của ngươi đi đổi lấy thiên diễn bàn."
Trương Trạch vừa đấu võ mồm nói chuyện tào lao với A Ly, vừa móc truyền âm ngọc trong ngực ra định liên lạc với Lâm Phong.
Chỉ là thử liên lạc mấy lần đều không có phản hồi.
"Mới ba ngày không gặp, Phong ca xảy ra chuyện rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận