Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 19: Chúng ta Kiếm Tông kiếm chính là như vậy

Chương 19: Kiếm của Kiếm Tông chúng ta chính là như vậy
Trương Trạch nhìn xem ba thanh kiếm trong rương.
Hắn nhắm mắt lại, đóng cái rương lại.
Tiếp đó lại mở ra.
Sau đó lại đóng cái rương lại.
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, hắn vẫn mở cái rương ra.
Hắn cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình chính là một cái rắm.
Là sự tùy hứng và thành kiến, là ý thức chủ quan của bản thân và khuynh hướng cá nhân, là ý chí lạc quan xây dựng trên cái đầu ngu xuẩn.
Đại thần quả nhiên là đúng.
Trương Trạch đã hiểu được vì sao vị đại thần kia không mở cái rương ra.
Xác thực, không mở ra cái rương mới là cái rương tốt nhất.
Rất nhiều thứ, ngươi sở dĩ si mê nàng, cũng là vì nàng mang trong mình bí mật đối với ngươi, mà ngươi chỉ có thể nhìn thấy phần nàng không để lộ.
Một khi xé mở từng lớp vỏ bọc kia.
Thì toàn bộ sự việc liền không còn ý nghĩa, cho dù nội tại của nàng trắng như tuyết.
Cũng giống như đạo lý chỉ có xử nam viết về tình yêu mới là ngọt ngào nhất.
Thứ chưa từng thấy mới là hoàn mỹ.
Cho nên bây giờ Trương Trạch rất hối hận.
Vô cùng hối hận.
Hối hận vì sao mình không chọn hình phạt kia, vì sao không chọn khoản tiền lớn 8000 điểm hối đoái kia.
"Có thể trả hàng trong bảy ngày không lý do không?"
"Thật sự không được, ngươi đổi lại cho ta hình phạt kia hoặc điểm hối đoái cũng được."
"Shop ơi, có ở đó không?"
Trương Trạch làm phiền hệ thống một hồi.
Nhưng không ai để ý đến hắn.
Không thể trả hàng trong bảy ngày không lý do, vậy cũng chỉ có thể chịu đựng mà dùng.
Trương Trạch khoanh chân trên mặt đất, chống cằm.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra vì sao họa phong của mình lại tươi mát thoát tục như thế.
Đã không nghĩ ra, vậy thì không nghĩ nữa.
Trương Trạch bắt đầu tự thôi miên mình.
"Kiếm của Kiếm Tông chúng ta chính là như vậy."
"Chỉ có đệ tử phổ thông mới dùng kiếm phổ thông."
"Sư phụ, một cây côn sắt."
"Vương gia gia, lấy sét làm kiếm."
"Kiều sư tỷ, khiêng tấm ván cửa."
"Kiếm linh tiền bối, hắn chính là một thanh kiếm."
"Các chủ, ngay cả kiếm cũng không có."
"Hợp lý, rất hợp lý. Kiếm của cao thủ Kiếm Tông chúng ta chính là như vậy."
Trong rương.
Thanh kiếm thứ nhất là cái...
Cái mông.
Trương Trạch không biết nên hình dung cái thứ trước mắt này như thế nào.
Nhưng ngoại trừ màu sắc không đúng, dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng phải nói nó là cái bờ mông.
Một cái mông màu đen nhánh, nhưng rất bóng mượt.
Một cái mông có đủ những thứ mà mặt sau nên có.
Lắc nhẹ cái rương, cái mông kia cũng lung lay một chút.
Rất Q đàn.
Thanh kiếm thứ hai là một con cá.
Là một con cá còn sống.
Là một con cá màu xanh đen, thân hẹp dài, miệng rộng đuôi hẹp.
Là một con cá thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy một chút.
Trương Trạch không biết thứ này thuộc chủng loại gì.
Trương Trạch chỉ biết là con cá này đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Thanh kiếm thứ ba là một thanh sắt.
Thanh sắt này rất mảnh, nhưng không dài.
Mang theo hoa văn xoắn kép phức tạp, huyền ảo cổ phác, ẩn chứa kiếm ý cổ xưa bao la.
Quan sát nó, tựa hồ có chút tương đồng với kết cấu xoắn kép thuở ban đầu khi sinh mệnh sinh ra.
Mang theo khí tức hạo nhiên khi thiên địa mới sinh.
Nhưng nhìn lâu một chút, ngươi sẽ nhớ tới một cái tên khác của nó.
Cương Cân.
Cái mông, con cá, Cương Cân, đây chính là ba thanh kiếm mà hệ thống bảo hắn chọn.
Mặc dù chấp nhận hiện thực, nhưng vẫn không biết nên chọn thanh nào.
Trương Trạch nói thật, bây giờ rất muốn nhờ sư phụ kiểm định giúp mình một chút.
Nhưng hắn lại sợ sư phụ nhìn thấy cái mông kia sẽ trục xuất mình khỏi sư môn.
Con cá và Cương Cân còn đỡ.
Cái mông kia hắn thật sự không có cách nào giải thích với sư phụ.
Nếu như sư phụ hôm nay tâm trạng tốt, định để hơn ba mươi người bên ngoài kia đều đến xem hảo đồ đệ của mình.
"Tới tới tới, mọi người nhìn xem hảo đồ đệ của ta."
"Lần này có thể diệt trừ ma đạo nơi này, toàn bộ là nhờ vào sự cơ trí của đồ đệ ta."
Sau đó đám người liền nhìn thấy Trương Trạch ngồi trước một cái rương, trong rương là một cái mông màu đen.
Thật sự xảy ra chuyện như vậy, vậy không bằng trực tiếp chết đi cho xong.
Ít nhất còn có thể giữ được thân trong sạch.
"Cũng may, ít nhất trong rương không có để một bản 《 Lượng Kiếm 》 cho ta giải khuây."
"Nói thế nào thì cũng là những thứ có thể cầm trong tay."
"Theo cửu cung cách mà nói, đã có thể cầm trong tay, vậy chúng nó chính là kiếm."
Trương Trạch lại bắt đầu tự thôi miên mình.
Trương Trạch suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn là nên cầm 'Cương Cân' vì thanh 'Cương Cân' này khẳng định là thứ có cảm giác cầm bình thường nhất trong ba thanh 'kiếm' này.
Coi như nó thật là thanh Cương Cân, tốt xấu gì về tông môn sau cũng có thể ném thứ này vào lò luyện kiếm, rèn ra một cái vòng tay sắt.
Nhưng mà, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Hệ thống nhắc nhở vẫn là 【 Chọn Một Thanh 】 mà không phải giải thích ba thứ này là cái gì.
Trương Trạch nhìn nửa ngày như vậy, lòng hiếu kỳ của hắn đã bị khơi gợi.
Trương Trạch rất muốn biết hai thứ quái quỷ kia rốt cuộc là cái gì.
Hắn cảm thấy mình giống như là bị PUA.
Mặc dù đã mở rương, nhưng thật ra trong rương còn có ba cái rương nữa.
Trương Trạch căn bản không biết vì sao ba thứ này lại bị hệ thống gọi là kiếm.
Cho nên khi lòng hiếu kỳ bị khơi dậy.
Ba thứ này liền tương đương với ba cái rương có hình thù kỳ quái.
Cho nên Trương Trạch quyết định thử thẻ bug.
Loại vật phẩm có thể tích va chạm này hẳn là đều có thể thẻ bug.
Tốt nhất là có thể làm hệ thống bị treo cứng, để nó đổi cho hắn ba thanh kiếm bình thường.
Ví dụ như Nhật Nguyệt trong tay.
Ví dụ như Tàn Mai Nát Tuyết.
Ví dụ như Khán Hải Thiên Hoành.
Loại thần khí vừa nhìn đã biết là nhân vật chính nên dùng.
Chứ không phải một con cá, một thanh Cương Cân, và một cái mông.
Trương Trạch đưa tay nắm lấy Cương Cân.
Bởi vì đây là phương án giữ gốc, cho dù thẻ bug thất bại, cũng có thể lấy ra được vật phẩm bình thường nhất này.
Tay nhỏ nắm thử, cảm giác lành lạnh, rất cứng, là cảm giác của kim loại.
May quá, không phải mềm.
Cái rương không biến mất, cái mông và con cá cũng không biến mất.
Con cá vẫn đang nhìn Trương Trạch.
"Ừm, mấy thứ này cho phép chạm vào."
Trương Trạch lại nhẹ nhàng cầm Cương Cân lên, nhấc nó rời khỏi đáy hộp.
Hắn phát hiện chỉ cần Cương Cân tiếp cận miệng rương, cái rương và hai thứ kia đều sẽ trở nên trong suốt.
"Rất tốt, ở trong rương thì có thể di chuyển, chỉ cần không rời khỏi rương là được."
Trương Trạch duỗi cả hai tay, cố gắng đưa con cá và Cương Cân ra khỏi rương cùng một lúc.
Thất bại.
"Đáng tiếc."
Trương Trạch cầm lấy Cương Cân, chọc vào con cá một chút.
Con cá giật nảy mình, nhưng bị Trương Trạch đè xuống.
Nhưng con cá vẫn đang nhìn Trương Trạch.
"Rất tốt, chúng nó có thể tác động lẫn nhau."
Trương Trạch dùng Cương Cân đâm từ phía sau con cá vào.
Con cá vẫn nhìn hắn.
Trương Trạch cầm lấy con cá xiên trên Cương Cân, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm.
Hướng sang bên cạnh chọc một cái.
Phốc.
Con cá cuối cùng cũng không nhìn hắn nữa.
Cầm lấy Cương Cân.
Hít sâu.
Trương Trạch dùng thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông, lấy cả ba thanh 'kiếm' ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc ba thanh kiếm rời khỏi rương, Trương Trạch cảm thấy một luồng hấp lực, mấy 'thanh kiếm' kia đồng thời bắt đầu trở nên trong suốt.
Phốc!
Cuối cùng, sau một tiếng vang cổ quái không biết từ đâu tới.
Cái rương biến mất.
Cả ba thanh kiếm đều bị Trương Trạch dùng bug lấy ra được.
Nhưng con cá kia lại bắt đầu nhìn Trương Trạch.
Trương Trạch rất muốn đưa tay vuốt mắt con cá lại.
Nhưng lại chợt nhớ ra cá không có mí mắt, còn nghĩ tới con cá này vừa mới đi vào nơi không nên vào.
Thôi được rồi, nhìn thì nhìn vậy.
Nhìn một chút cũng không mang thai được.
Lúc này Trương Trạch cuối cùng cũng thấy rõ thông tin cụ thể của ba thanh 'kiếm' này.
". . ."
Trương Trạch cảm thấy hắn nên vui mừng, nhưng lại cảm thấy mình thật sự không vui nổi.
"Tại sao ta lại phải lãng phí thời gian vào việc này chứ?"
Con cá vẫn nhìn Trương Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận