Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 16: Ta chỉ muốn đem nơi này cho hết nổ
Chương 16: Ta chỉ muốn cho nổ tung nơi này
Người dù sao cũng phải có chút kiên trì.
Có việc nên làm, có việc không nên làm.
Nếu như đây thật là trò chơi du ngoạn của kiếp trước, thì Trương Trạch sẽ lưu lại mấy bản lưu trữ trước.
Sau đó vỗ vỗ vai tên cai tù này.
Cùng hắn nói chuyện phiếm, tăng danh vọng, lừa gạt vài thứ.
Tiếp đó chính thức bắt đầu phó bản này, nhặt trang bị, tìm tin tức ẩn giấu, đào nhiệm vụ nhánh.
Hắn còn sẽ dỡ bỏ ngụy trang, thử lộ tuyến tiềm hành cực hạn.
Bức tường nào có thể lách ra ngoài bản đồ.
Sau khi hoàn thành các loại thành tựu của phó bản này, lại đọc lại bản lưu, tiếp tục đi đến kết cục tốt đẹp.
Nhưng đây không phải trò chơi, mặc dù trong túi Trương Trạch có cất một cái hệ thống.
Hệ thống cũng sẽ nhanh chóng phát phần thưởng cho hắn.
Nhưng không phải trò chơi thì chính là không phải trò chơi.
Bởi vì bàn tay nhỏ của Trần Thấm rất mềm mại.
Lá trà mà Vương gia gia hắn lấy được từ chỗ Các chủ kia rất đắng.
Mỗi sáng sớm, tiếng gậy sắt của sư phụ kéo trên mặt đất rất có tiết tấu.
Miệng của Lâm Phong rất cứng.
Gió ở Kiếm Các rất mát.
Cho nên.
Thế giới này là thật.
Cho nên.
Những kẻ ma đạo này đều đáng chết.
Cho nên.
Trương Trạch bây giờ chỉ muốn cho nổ tung nơi này.
Giả làm thi thể nửa ngày, Lâm Phong bỗng nhiên vùng dậy từ mặt đất, một kiếm đâm vào ngực tên cai tù.
Trương Trạch dồn hết điểm thuộc tính và tu vi tích lũy được từ trận này, tăng toàn bộ lên tối đa.
Luyện Khí tầng bảy, nhưng cũng đủ rồi.
Kiếm đạp Thanh Hà.
Đây là kiếm pháp nhập môn của đệ tử Kiếm Các, chỉ là Trương Trạch quen làm chuyện gây náo động nên chưa từng dùng tới.
Nhưng lúc này dùng kiếm đường đường chính chính chém giết tà ma là sảng khoái nhất rồi.
Sóng xanh mênh mông, kiếm ý như nước, Trương Trạch liên tục chém ba người.
Khi hắn ra tay lần nữa, bên ngoài hố sâu ngoại trừ Lâm Phong đã không còn người sống.
"Xúi quẩy."
Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, Trương Trạch chắp tay với Lâm huynh.
"Phiền Lâm huynh hộ pháp cho ta."
"Ta muốn làm một chuyện hơi lớn."
"Yên tâm, trừ phi ta chết, nếu không không ai có thể bước vào nơi này một bước."
Trong tay Lâm Phong xuất hiện một thanh hắc kiếm mà Trương Trạch chưa từng thấy qua.
Vẻ kiệt ngạo kia lại một lần nữa trở về trên mặt Lâm Phong.
Nhắm mắt, tiến vào hệ thống, trực tiếp mở ra danh sách đổi vật phẩm.
Muốn cho nổ một cứ điểm lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy con ngũ quỷ là không được.
Phải tìm hệ thống đổi lấy một thứ hàng khủng mới được.
Mẹ nó chứ.
Để các ngươi xem cái gì gọi là ánh sáng chính đạo.
. . . .
Linh Xà đạo nhân cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra trong địa lao, hắn vẫn đang vuốt ve pho tượng Linh Xà này.
Tựa như đang vuốt ve người yêu của mình.
Cảm nhận được sự âm lãnh truyền đến từ lòng bàn tay, Linh Xà đạo nhân chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Bởi vì sự âm lãnh này đang chậm rãi nuôi dưỡng độc công của hắn.
Mặc dù sự âm lãnh này không đáng kể lắm, nhưng lại lay động bình cảnh đã yên lặng nhiều năm của hắn.
Linh Xà đạo nhân cảm thấy có lẽ qua mấy trăm năm nữa, dưới sự tẩm bổ của luồng khí âm lãnh này, Nguyên Anh thoát thai, bước vào Hóa Thần Chi Cảnh cũng không phải là không thể.
Thậm chí Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa cũng không phải là xa không thể chạm tới.
Có lẽ là do linh khí trong phòng này quá nồng đậm, có lẽ là một chút sơ suất nhất thời trong đời.
Hắn không phát hiện ra một tiểu quỷ Thổ Linh hèn mọn từ trong đất bò lên.
Trong tay tiểu quỷ này cầm một chồng lá bùa.
Tiểu quỷ lén lút, từng tờ từng tờ ném những lá bùa này lên trên đám linh thạch kia.
Khi tiểu quỷ Thổ Linh cũng không chống đỡ nổi lực hút của pho tượng Linh Xà mà tiêu tán.
Linh Xà đạo nhân ngẩng đầu nhìn thấy lá bùa vàng cuối cùng ung dung bay xuống mặt đất.
Oanh.
Ngọn lửa màu lam nhạt thiêu đốt lá bùa vàng, đốt cháy linh thạch.
Gần trăm năm tích lũy của Linh Xà Đà, hàng ngàn linh thạch đồng thời nổ tung ầm vang.
"A a a a a a a a! ! ! ! !"
Áo bào đen của Linh Xà đạo nhân lập tức bị bắt lửa, ngọn lửa màu xanh lam cùng mảnh vụn linh thạch oanh kích lên thân thể hắn.
Lượng biến dẫn đến chất biến, kim thân của Linh Xà đạo nhân bị phá.
Nhưng huyết nhục mới rất nhanh không ngừng mọc ra từ vết thương của Linh Xà đạo nhân.
Vụ nổ mức độ này vẫn chưa đủ để giết chết một cường giả Nguyên Anh kỳ.
Nhưng mà để nổ nát pho tượng kia thì vẫn đủ.
Mục đích ban đầu của Trương Trạch cũng là cái này.
Những lá bùa vàng kia, là đạo cụ dùng một lần mà Trương Trạch đổi từ trong hệ thống.
Mặc dù hơi đắt một chút, nhưng rất đáng giá.
Đây là một loại phù lục rất khiến người ta buồn nôn.
Long Hổ sơn đến giờ cũng không thừa nhận loại phù lục này là do một vị đạo trưởng nào đó của bọn họ vẽ ra.
Lá phù này cũng không có tác dụng hữu ích gì.
Bởi vì nó chỉ phản ứng với linh thạch.
Nhưng dù sao cũng chẳng ai ra ngoài lại treo đầy linh thạch lên quần áo.
Lúc đánh nhau, lá phù này chẳng có tác dụng gì.
Nhưng nếu gặp phải những tu sĩ giống như chuột hamster, thích đem linh thạch bảo vật của mình giấu khắp nơi.
Vậy thì loại phù lục này, chỉ cần mấy tờ.
Là có thể khiến cho trăm năm ngàn năm tích lũy lập tức hóa thành hư không.
Giết người thì không đến mức, loại phù này dù nhiều hơn nữa cũng không nổ chết được tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng tuyệt đối là tru tâm.
【 Pho tượng Linh Xà bị phá hủy hoàn toàn, nhiệm vụ ẩn giấu biến mất, nhiệm vụ 'Linh Xà bất tỉnh' kết thúc, không thể mở lại 】
Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Trương Trạch nhẹ nhàng thở phào.
Nát là tốt rồi, bây giờ lão già kia chắc đã sắp tức điên lên rồi.
Trương Trạch nắm chặt viên ngọc bội vỏ kiếm mà Mai nhi đưa cho mình trong tay.
Đây chính là át chủ bài mà hắn dựa vào, là do Trần Thấm lén nói cho hắn biết.
"Thập Phương kiếm Trận."
Kiếm trận màu vàng kim lấy Trương Trạch làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, bao phủ Trương Trạch và Lâm Phong, đồng thời cũng bao trùm cả những bá tánh trong hố lớn.
Gần như cùng lúc, một lão đầu khô quắt mặc Thanh Lân, trông giống như ác quỷ, đâm vào phía trên kiếm trận.
Hai tay Linh Xà đạo nhân hóa thành rắn, từng chiêu từng thức đã hiển lộ uy thế tông sư.
Độc công của Nguyên Anh kỳ vượt xa tưởng tượng của người thường.
Nhưng Thập Phương kiếm Trận màu vàng kim lại không hề lay động.
"Não tàn, ngươi vào được không?" Trương Trạch giơ ngón giữa với Linh Xà đạo nhân.
"Thằng ranh con! ! ! Ta muốn lột da ngươi! ! !"
Linh Xà đạo nhân đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm cao thủ.
Hắn lấy đầu đâm vào trận pháp, trong lòng chỉ còn sát ý.
Hắn nghĩ mãi mà không thông quá nhiều chuyện.
Hắn thậm chí không biết con kiến hôi này làm thế nào mà lẻn vào được.
"Dọa chết cha ngươi rồi, ngươi biết đây là cái gì không?"
Trương Trạch lắc lắc viên ngọc bội trong tay.
"Thấy chữ Trần này không? Tông chủ của ta tự tay khắc đó."
"Cái này gọi là Thập Phương kiếm Trận, hiểu chưa?"
"Hộ sơn đại trận của Kiếm Tông biết không."
"Tiểu trận tách ra từ bên trong đó gọi là Thập Phương kiếm Trận."
"Có thể ngăn cản một kích toàn lực của cảnh giới Hóa Thần."
"Ngươi tu vi gì mà đòi so với tông chủ của chúng ta, não tàn."
"Nguyên Anh nho nhỏ, thật buồn cười."
"Hai tay ngươi biến thành rắn hả? Sao trông giống giòi vậy?"
"Ngươi nghe thử xem, bây giờ nghe thấy gì không?"
Mơ hồ có tiếng nổ và sụp đổ truyền đến từ nơi xa.
"Ta đã nói mà, lũ ma đạo các ngươi toàn là lũ thiểu năng."
"Để nhiều thứ dễ nổ như vậy trong nhà mình."
"Cho nổ tung hết cả lũ đi."
"Tiểu gia ta hôm nay đã nói, ta muốn cho nổ tung hết nơi này."
"Nghe rõ chưa?"
"Nổ! Tung! Hết!!"
Linh Xà đạo nhân thực ra đã không còn nghe được Trương Trạch đang nói gì nữa.
Bởi vì tất cả của hắn đều bị thằng ranh con ngay cả Trúc Cơ cũng chưa tới trước mắt này phá hỏng.
Hủy sạch.
Pho tượng Linh Xà của hắn.
Cứ điểm ma đạo của hắn.
Trăm năm tích lũy của hắn.
Tiên đồ xa vời của hắn.
Hủy sạch.
"Có bản lĩnh thì ngươi cứ trốn trong cái mai rùa này cả đời đi! ! !"
"Ta muốn giết ngươi! Giết sạch tất cả mọi người bên cạnh ngươi! ! !"
Trương Trạch cười khẽ một tiếng, đưa mặt dây chuyền lại gần biên giới kiếm trận.
Gần như dán sát vào mặt Linh Xà đạo nhân.
"A, ngươi tưởng ta thích tán gẫu với ngươi lắm à."
"Ta là sợ ngươi chạy mất."
"Mai nhi tỷ, tỷ nghe thấy lão già này vừa nói gì không?"
Chỉ là trong ngọc bội không có tiếng của Mai nhi tỷ truyền ra.
"Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu."
Giọng của một vị lão nhân từ trong ngọc bội truyền ra.
Mai nhi sau khi nhận được tin tức của Trương Trạch liền lập tức đi tìm Các chủ.
Cùng lúc đó, bá tánh trong địa lao cũng đều bị một đạo kiếm trận truyền tống đến nơi an toàn.
Người dù sao cũng phải có chút kiên trì.
Có việc nên làm, có việc không nên làm.
Nếu như đây thật là trò chơi du ngoạn của kiếp trước, thì Trương Trạch sẽ lưu lại mấy bản lưu trữ trước.
Sau đó vỗ vỗ vai tên cai tù này.
Cùng hắn nói chuyện phiếm, tăng danh vọng, lừa gạt vài thứ.
Tiếp đó chính thức bắt đầu phó bản này, nhặt trang bị, tìm tin tức ẩn giấu, đào nhiệm vụ nhánh.
Hắn còn sẽ dỡ bỏ ngụy trang, thử lộ tuyến tiềm hành cực hạn.
Bức tường nào có thể lách ra ngoài bản đồ.
Sau khi hoàn thành các loại thành tựu của phó bản này, lại đọc lại bản lưu, tiếp tục đi đến kết cục tốt đẹp.
Nhưng đây không phải trò chơi, mặc dù trong túi Trương Trạch có cất một cái hệ thống.
Hệ thống cũng sẽ nhanh chóng phát phần thưởng cho hắn.
Nhưng không phải trò chơi thì chính là không phải trò chơi.
Bởi vì bàn tay nhỏ của Trần Thấm rất mềm mại.
Lá trà mà Vương gia gia hắn lấy được từ chỗ Các chủ kia rất đắng.
Mỗi sáng sớm, tiếng gậy sắt của sư phụ kéo trên mặt đất rất có tiết tấu.
Miệng của Lâm Phong rất cứng.
Gió ở Kiếm Các rất mát.
Cho nên.
Thế giới này là thật.
Cho nên.
Những kẻ ma đạo này đều đáng chết.
Cho nên.
Trương Trạch bây giờ chỉ muốn cho nổ tung nơi này.
Giả làm thi thể nửa ngày, Lâm Phong bỗng nhiên vùng dậy từ mặt đất, một kiếm đâm vào ngực tên cai tù.
Trương Trạch dồn hết điểm thuộc tính và tu vi tích lũy được từ trận này, tăng toàn bộ lên tối đa.
Luyện Khí tầng bảy, nhưng cũng đủ rồi.
Kiếm đạp Thanh Hà.
Đây là kiếm pháp nhập môn của đệ tử Kiếm Các, chỉ là Trương Trạch quen làm chuyện gây náo động nên chưa từng dùng tới.
Nhưng lúc này dùng kiếm đường đường chính chính chém giết tà ma là sảng khoái nhất rồi.
Sóng xanh mênh mông, kiếm ý như nước, Trương Trạch liên tục chém ba người.
Khi hắn ra tay lần nữa, bên ngoài hố sâu ngoại trừ Lâm Phong đã không còn người sống.
"Xúi quẩy."
Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, Trương Trạch chắp tay với Lâm huynh.
"Phiền Lâm huynh hộ pháp cho ta."
"Ta muốn làm một chuyện hơi lớn."
"Yên tâm, trừ phi ta chết, nếu không không ai có thể bước vào nơi này một bước."
Trong tay Lâm Phong xuất hiện một thanh hắc kiếm mà Trương Trạch chưa từng thấy qua.
Vẻ kiệt ngạo kia lại một lần nữa trở về trên mặt Lâm Phong.
Nhắm mắt, tiến vào hệ thống, trực tiếp mở ra danh sách đổi vật phẩm.
Muốn cho nổ một cứ điểm lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy con ngũ quỷ là không được.
Phải tìm hệ thống đổi lấy một thứ hàng khủng mới được.
Mẹ nó chứ.
Để các ngươi xem cái gì gọi là ánh sáng chính đạo.
. . . .
Linh Xà đạo nhân cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra trong địa lao, hắn vẫn đang vuốt ve pho tượng Linh Xà này.
Tựa như đang vuốt ve người yêu của mình.
Cảm nhận được sự âm lãnh truyền đến từ lòng bàn tay, Linh Xà đạo nhân chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Bởi vì sự âm lãnh này đang chậm rãi nuôi dưỡng độc công của hắn.
Mặc dù sự âm lãnh này không đáng kể lắm, nhưng lại lay động bình cảnh đã yên lặng nhiều năm của hắn.
Linh Xà đạo nhân cảm thấy có lẽ qua mấy trăm năm nữa, dưới sự tẩm bổ của luồng khí âm lãnh này, Nguyên Anh thoát thai, bước vào Hóa Thần Chi Cảnh cũng không phải là không thể.
Thậm chí Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa cũng không phải là xa không thể chạm tới.
Có lẽ là do linh khí trong phòng này quá nồng đậm, có lẽ là một chút sơ suất nhất thời trong đời.
Hắn không phát hiện ra một tiểu quỷ Thổ Linh hèn mọn từ trong đất bò lên.
Trong tay tiểu quỷ này cầm một chồng lá bùa.
Tiểu quỷ lén lút, từng tờ từng tờ ném những lá bùa này lên trên đám linh thạch kia.
Khi tiểu quỷ Thổ Linh cũng không chống đỡ nổi lực hút của pho tượng Linh Xà mà tiêu tán.
Linh Xà đạo nhân ngẩng đầu nhìn thấy lá bùa vàng cuối cùng ung dung bay xuống mặt đất.
Oanh.
Ngọn lửa màu lam nhạt thiêu đốt lá bùa vàng, đốt cháy linh thạch.
Gần trăm năm tích lũy của Linh Xà Đà, hàng ngàn linh thạch đồng thời nổ tung ầm vang.
"A a a a a a a a! ! ! ! !"
Áo bào đen của Linh Xà đạo nhân lập tức bị bắt lửa, ngọn lửa màu xanh lam cùng mảnh vụn linh thạch oanh kích lên thân thể hắn.
Lượng biến dẫn đến chất biến, kim thân của Linh Xà đạo nhân bị phá.
Nhưng huyết nhục mới rất nhanh không ngừng mọc ra từ vết thương của Linh Xà đạo nhân.
Vụ nổ mức độ này vẫn chưa đủ để giết chết một cường giả Nguyên Anh kỳ.
Nhưng mà để nổ nát pho tượng kia thì vẫn đủ.
Mục đích ban đầu của Trương Trạch cũng là cái này.
Những lá bùa vàng kia, là đạo cụ dùng một lần mà Trương Trạch đổi từ trong hệ thống.
Mặc dù hơi đắt một chút, nhưng rất đáng giá.
Đây là một loại phù lục rất khiến người ta buồn nôn.
Long Hổ sơn đến giờ cũng không thừa nhận loại phù lục này là do một vị đạo trưởng nào đó của bọn họ vẽ ra.
Lá phù này cũng không có tác dụng hữu ích gì.
Bởi vì nó chỉ phản ứng với linh thạch.
Nhưng dù sao cũng chẳng ai ra ngoài lại treo đầy linh thạch lên quần áo.
Lúc đánh nhau, lá phù này chẳng có tác dụng gì.
Nhưng nếu gặp phải những tu sĩ giống như chuột hamster, thích đem linh thạch bảo vật của mình giấu khắp nơi.
Vậy thì loại phù lục này, chỉ cần mấy tờ.
Là có thể khiến cho trăm năm ngàn năm tích lũy lập tức hóa thành hư không.
Giết người thì không đến mức, loại phù này dù nhiều hơn nữa cũng không nổ chết được tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng tuyệt đối là tru tâm.
【 Pho tượng Linh Xà bị phá hủy hoàn toàn, nhiệm vụ ẩn giấu biến mất, nhiệm vụ 'Linh Xà bất tỉnh' kết thúc, không thể mở lại 】
Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Trương Trạch nhẹ nhàng thở phào.
Nát là tốt rồi, bây giờ lão già kia chắc đã sắp tức điên lên rồi.
Trương Trạch nắm chặt viên ngọc bội vỏ kiếm mà Mai nhi đưa cho mình trong tay.
Đây chính là át chủ bài mà hắn dựa vào, là do Trần Thấm lén nói cho hắn biết.
"Thập Phương kiếm Trận."
Kiếm trận màu vàng kim lấy Trương Trạch làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, bao phủ Trương Trạch và Lâm Phong, đồng thời cũng bao trùm cả những bá tánh trong hố lớn.
Gần như cùng lúc, một lão đầu khô quắt mặc Thanh Lân, trông giống như ác quỷ, đâm vào phía trên kiếm trận.
Hai tay Linh Xà đạo nhân hóa thành rắn, từng chiêu từng thức đã hiển lộ uy thế tông sư.
Độc công của Nguyên Anh kỳ vượt xa tưởng tượng của người thường.
Nhưng Thập Phương kiếm Trận màu vàng kim lại không hề lay động.
"Não tàn, ngươi vào được không?" Trương Trạch giơ ngón giữa với Linh Xà đạo nhân.
"Thằng ranh con! ! ! Ta muốn lột da ngươi! ! !"
Linh Xà đạo nhân đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm cao thủ.
Hắn lấy đầu đâm vào trận pháp, trong lòng chỉ còn sát ý.
Hắn nghĩ mãi mà không thông quá nhiều chuyện.
Hắn thậm chí không biết con kiến hôi này làm thế nào mà lẻn vào được.
"Dọa chết cha ngươi rồi, ngươi biết đây là cái gì không?"
Trương Trạch lắc lắc viên ngọc bội trong tay.
"Thấy chữ Trần này không? Tông chủ của ta tự tay khắc đó."
"Cái này gọi là Thập Phương kiếm Trận, hiểu chưa?"
"Hộ sơn đại trận của Kiếm Tông biết không."
"Tiểu trận tách ra từ bên trong đó gọi là Thập Phương kiếm Trận."
"Có thể ngăn cản một kích toàn lực của cảnh giới Hóa Thần."
"Ngươi tu vi gì mà đòi so với tông chủ của chúng ta, não tàn."
"Nguyên Anh nho nhỏ, thật buồn cười."
"Hai tay ngươi biến thành rắn hả? Sao trông giống giòi vậy?"
"Ngươi nghe thử xem, bây giờ nghe thấy gì không?"
Mơ hồ có tiếng nổ và sụp đổ truyền đến từ nơi xa.
"Ta đã nói mà, lũ ma đạo các ngươi toàn là lũ thiểu năng."
"Để nhiều thứ dễ nổ như vậy trong nhà mình."
"Cho nổ tung hết cả lũ đi."
"Tiểu gia ta hôm nay đã nói, ta muốn cho nổ tung hết nơi này."
"Nghe rõ chưa?"
"Nổ! Tung! Hết!!"
Linh Xà đạo nhân thực ra đã không còn nghe được Trương Trạch đang nói gì nữa.
Bởi vì tất cả của hắn đều bị thằng ranh con ngay cả Trúc Cơ cũng chưa tới trước mắt này phá hỏng.
Hủy sạch.
Pho tượng Linh Xà của hắn.
Cứ điểm ma đạo của hắn.
Trăm năm tích lũy của hắn.
Tiên đồ xa vời của hắn.
Hủy sạch.
"Có bản lĩnh thì ngươi cứ trốn trong cái mai rùa này cả đời đi! ! !"
"Ta muốn giết ngươi! Giết sạch tất cả mọi người bên cạnh ngươi! ! !"
Trương Trạch cười khẽ một tiếng, đưa mặt dây chuyền lại gần biên giới kiếm trận.
Gần như dán sát vào mặt Linh Xà đạo nhân.
"A, ngươi tưởng ta thích tán gẫu với ngươi lắm à."
"Ta là sợ ngươi chạy mất."
"Mai nhi tỷ, tỷ nghe thấy lão già này vừa nói gì không?"
Chỉ là trong ngọc bội không có tiếng của Mai nhi tỷ truyền ra.
"Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu."
Giọng của một vị lão nhân từ trong ngọc bội truyền ra.
Mai nhi sau khi nhận được tin tức của Trương Trạch liền lập tức đi tìm Các chủ.
Cùng lúc đó, bá tánh trong địa lao cũng đều bị một đạo kiếm trận truyền tống đến nơi an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận