Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1916: Tiền cũng không thể hoa trắng

Chương 1916: Tiền cũng không thể tiêu phí vô ích
“Không có vấn đề, Thường lão, hôm nay chúng tôi quấy rầy đã đủ lâu, vậy chúng tôi xin về trước, mời ngài nghỉ ngơi.” Sau khi có được thời gian xác thực, Trần Phong nhẹ gật đầu, lúc này dẫn theo Triệu Doanh và những người khác đứng dậy, chào từ biệt Thường Vấn Minh xong thì đi ra khỏi tòa nhà thương hội. “À, lão già này.” Sau khi ra khỏi thương hội, Trần Quốc Phú không khỏi nhếch miệng cười nói: “Không ngờ Phong Lan chúng ta cũng có ngày trở thành biển chữ vàng nhỉ, sớm biết vậy đã lộ thân phận ngay từ đầu rồi.” “Làm như vậy cũng không tốt.” Trần Phong ngược lại không tán thành lời giải thích của Trần Quốc Phú. Câu nói đó của hắn cũng không khỏi khiến ba người kia khẽ giật mình. “Hôm nay chúng ta đến đây, Thường lão gia tử đối với chúng ta cực kỳ bất mãn, thậm chí có chút khinh thường và lạnh nhạt, nhìn bề ngoài thì nguyên nhân là do chúng ta không tự báo thân phận.” Sau khi lên xe, Trần Phong giải thích với ba người: “Nếu như chúng ta vừa đến đã huênh hoang tự giới thiệu, như vậy, chưa chắc đã để lại được ấn tượng tốt gì cho hắn.” Có thực lực mà không thể hiện, và có thực lực lại khoe khoang khắp nơi, cả hai tình huống đều không hẳn là tốt, nhưng rõ ràng vế sau còn tệ hơn một chút. “Trần lão đệ nói có lý.” Hoàng Vạn Tài mặt toát mồ hôi nói: “Hôm nay lão gia tử đã khiến các vị khó chịu, ta xin thay mặt hắn xin lỗi các vị, mong được thông cảm nhiều hơn!” Trần Phong ngăn Hoàng Vạn Tài định chắp tay lại, cười nói: “Hoàng lão bản, không cần những lời khách sáo này đâu, ngài chỉ cần toàn lực phối hợp với bố cục hành động lần này của chúng tôi là được.” “Đó là đương nhiên!” Không ai rõ hơn Hoàng Vạn Tài rằng đi theo Trần Phong làm một phen thì có thể nhận được bao nhiêu hồi báo. Đây là cơ hội mà người bình thường cầu cũng không được, vậy mà bây giờ lại được Trần Phong chủ động đưa đến trước mặt, hắn làm sao có thể không nắm lấy kỳ ngộ này? Đi một mạch về đến Trường Long tập đoàn, ba người Trần Phong xuống xe, lên lại xe của chính mình, sau đó chuẩn bị trở về thành phố Bắc Thành. “Hành trình tiếp theo, e là chúng ta phải sắp xếp một chút bố cục.” Trong xe, Trần Phong nói với hai người: “Như lời Thường lão gia tử nói, Hoa Hạ thật sự quá lớn, dù mục tiêu của chúng ta chỉ có hơn một trăm tập đoàn, đó cũng không phải là con số nhỏ.” Cho dù tính theo tình huống tốt nhất, mỗi lần đều có thể thuận lợi bàn bạc hợp tác, thì một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể nói chuyện được với vài tập đoàn mà thôi. Trần Phong thầm tính nhẩm trong lòng, muốn đi hết hơn một trăm tập đoàn này, để họ tham gia vào kế hoạch Phong Lan, e rằng ít nhất cũng phải mất hơn hai tháng! Nhưng cục diện thế giới hiện tại không thể đợi hắn lâu như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận