Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1288: Công khai cùng Trần Phong khiêu chiến

Chương 1288: Công khai khiêu chiến Trần Phong
Sáng sớm hôm sau, bên trong một ngôi biệt thự ở thành phố Phúc Nam, Vương Phúc Quân vừa mở mắt đã nhận được tin tức do đám tiểu đệ thủ hạ đưa tới. “Ngươi nói cái gì, bên huyện Đông Ngọc điều tra cả nửa ngày, lại tra ra là do tháp nước? Ha ha ha ha!”
Vương Phúc Quân nghe tin này, lập tức không nhịn được cười phá lên, dường như vừa nghe được một trò cười nực cười nhất. Mặc quần áo xuống lầu, Vương Phúc Quân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách rộng rãi, đầu tiên là gọi điện thoại mời Triệu Kiến Thiết tới, sau đó mới chậm rãi châm một điếu thuốc, rít từng hơi chậc chậc. Không lâu sau, Triệu Kiến Thiết cũng đến, vừa vào cửa đã mở miệng hỏi: “Trong điện thoại chỉ nghe thấy ngươi cười không ngớt, sao thế, có chuyện gì vui à?”
“Thế này mà còn không phải chuyện vui sao?”
Vương Phúc Quân đưa một tờ giấy trên bàn cho Triệu Kiến Thiết, ra hiệu hắn tự xem. Triệu Kiến Thiết ngơ ngác cầm lấy tờ giấy xem qua, lẩm bẩm: “Trần Phong chạy tới huyện Đông Ngọc xong, tốn cả ngày trời, cuối cùng tra ra van dừng trên tháp nước bị hỏng, hiện tại huyện Đông Ngọc đang dốc toàn lực tăng ca để xây tháp nước mới?”
“Ha ha ha ha!”
Vương Phúc Quân cười nói: “Ta đã nói rồi, Trần Phong làm gì có thông minh như vậy, cái thằng đầu đất này còn tưởng là tháp nước có vấn đề thật.”
“Cũng đừng mừng vội.”
Triệu Kiến Thiết nhíu mày nói: “Người của chúng ta thế nào rồi? Có bị bọn hắn nghi ngờ, hay bị tra hỏi gì không, đây mới là mấu chốt. Hiện tại toàn bộ nhân viên của căn cứ Hoàng Đào đều không thể rời đi, bọn hắn sợ là sẽ không bỏ qua nếu chưa điều tra rõ ràng đâu.”
“Tra, cứ để bọn hắn tra đi! Dù sao giới xác trùng cũng đã rải ra hết rồi.”
Vương Phúc Quân ngậm điếu thuốc, đắc ý nói: “Ngươi biết không, một ngàn quả trứng giới xác trùng gộp lại thì lớn cỡ nào không?”
Triệu Kiến Thiết lắc đầu nói: “Cái này ta làm sao mà biết được?”
“Còn chưa lớn bằng cái móng tay!”
Vương Phúc Quân vắt chân chéo, vẻ mặt tràn đầy hai chữ “dễ chịu”. “Người của chúng ta tuy không thể thoát thân, nhưng đây không phải vấn đề, bây giờ trong tay hắn chắc còn khoảng mười gói trứng trùng, cộng lại cũng chỉ bằng non nửa gói muối thôi.”
Vương Phúc Quân thản nhiên nói: “Trừ phi lột sạch người ra để khám xét, nếu không thì, hắn Trần Phong có tra đến năm nào tháng nào cũng không tra ra được manh mối đâu!”
Nghe lời này, Triệu Kiến Thiết cũng nhân cơ hội nói: “Nếu hắn Trần Phong thật sự dám khám xét người, chúng ta lại có cơ hội tuyên truyền với giới truyền thông về hành vi phạm pháp của bọn hắn!”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta đã đứng ở thế bất bại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận