Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1207: Không phải người nào đều có mới lý niệm

Chương 1207: Không phải ai cũng có tư duy đổi mới
“Chuyện này e là không dễ xử lý lắm.” Lâm Hiểu Quân suy nghĩ hồi lâu, cười khổ nói: “Dù sao đối tượng chúng ta muốn động đến không phải là tập đoàn đối thủ thông thường, mà là các nhà mạng. Bất kể chúng ta làm phần mềm này thế nào, bọn họ chắc chắn sẽ bị tổn thất, bị ảnh hưởng.” Trần Phong cũng không khỏi gật đầu nhẹ. Đúng như câu nói xưa, đoạn người tài lộ, như là g·iết người phụ mẫu, bất cứ chuyện gì một khi dính đến tiền bạc thì đều không dễ giải quyết.
Nếu cứ ép buộc bỏ qua mọi ý kiến xung quanh, trực tiếp tung phần mềm này ra, tất sẽ gây chấn động các bên.
“Theo ta thấy, vấn đề chính của chúng ta hiện tại là thiếu một quy trình tuần tự. Điều đầu tiên cần cân nhắc không phải là người dùng có chấp nhận hay không, mà là sự thẩm tra của các nhà mạng và bộ phận cấp trên.” Lâm Hiểu Quân dựa người vào ghế sô pha, thở dài: “Giống như lúc chúng ta mới bắt đầu làm trang web mua sắm Phong Lan vậy, tối thiểu cũng phải đặt nền móng cơ sở trước đã, rồi họ mới dễ tiếp nhận hơn, tư tưởng cũng dễ chuyển biến hơn.” Trần Phong gật đầu nhẹ, nói: “Ngươi nói đúng lắm, chuyện này quả thật là ta đã quá nóng vội, không thể cứ thế hấp tấp làm được.” Muốn làm phần mềm mới và khai phá lĩnh vực mới, ngoài việc tận dụng trào lưu Internet hiện nay, còn một việc cực kỳ quan trọng khác, đó là vấn đề xây dựng các trạm cơ sở hạ tầng mạng thông tin thông thường.
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Phong nhận ra, chuyện này quả thực không dễ xử lý như vậy. Nếu nhìn xa hơn một chút sẽ thấy, cho dù làm ra được phần mềm, cũng rất khó đạt đến mức độ trở thành hiện tượng.
Ở trong thành phố Bắc Thành thì tất nhiên không có vấn đề gì, mọi ngóc ngách trong khu đô thị đều có tín hiệu mạng bao phủ, cường độ tín hiệu từ trạm phát sóng rất cao. Nhưng nếu nhìn về phía các huyện trấn, tình hình lại hoàn toàn khác.
Những nơi như huyện Đông Ngọc, ngay cả khu công nghiệp Hoàng Đào cũng là sau khi Trần Phong đầu tư mới được xây dựng riêng một trạm phát sóng mạng để đảm bảo thông tin liên lạc thông suốt. Có thể tưởng tượng được, còn bao nhiêu khu vực chưa được phủ sóng mạng tốc độ cao.
“Anh rể, em thấy hay là chúng ta cứ tổng hợp lại ý tưởng này trước, để bộ phận cấp trên ở Bắc Thành xem xét thử. Dù sao thì, kể cả khi chúng ta thật sự có thể triển khai dự án này, cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của các trạm phát sóng.” Lâm Hiểu Quân nói.
“Ta biết rồi, để sau chuyện này ta đi xử lý.” Trần Phong vắt chéo chân, nhìn Lâm Hiểu Quân đối diện, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hiểu Quân, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” “Bao nhiêu tuổi?” Lâm Hiểu Quân bị hỏi thì ngẩn ra, đẩy gọng kính, cười nói: “Vừa tròn hai mươi chín rồi anh rể ạ.” “Hai mươi chín, cũng không còn trẻ nữa.” Trần Phong hơi gật đầu, cố ý trêu: “Vậy không tính tìm bạn gái hay sao? Hay là vì cả ngày ở trong Long Tâm Cơ Địa nên không có cơ hội? Ta nhớ chỗ các ngươi không phải cũng có nhiều nhà nghiên cứu nữ điều kiện khá tốt sao?” “Khụ khụ, cái này em…” Lâm Hiểu Quân nhất thời lúng túng. Nếu hỏi hắn về chuyện học thuật, hắn có thể nói cả tràng dài, nhưng đụng đến vấn đề cá nhân thì ngược lại lại là điểm yếu của hắn.
“Bị ta nói trúng rồi à? Không vừa mắt ai cả sao?” Trần Phong không khỏi hỏi dồn.
“Làm gì có chuyện đó!” Lâm Hiểu Quân vội vàng xua tay: “Chủ yếu là vấn đề của em thôi, em không biết nên mở lời với người khác thế nào. Vả lại, bình thường bận rộn công việc không phải cũng rất tốt sao?” Nghe những lời này, Trần Phong không khỏi bật cười ha hả.
“Ngươi năm nay đã hai mươi chín rồi. Tuy nói cả về học thức, địa vị, tướng mạo lẫn kinh tế đều rất xuất sắc, nhưng tuổi tác thực sự là vấn đề lớn đấy.” Trần Phong cười nói: “Ta hỏi ngươi như vậy cũng là ý của chị ngươi đấy. Nàng nói đừng để người ta nghĩ rằng ngươi cả ngày bị ta bắt làm việc quần quật, đến nỗi chuyện cá nhân cũng không lo được.” Lời này đương nhiên không phải Lâm Tiểu Lan nói, mà là suy nghĩ trong lòng của Trần Phong.
Nói đi nói lại, Lâm Hiểu Quân ở Long Tâm Cơ Địa dù gì cũng đã hơn hai năm, sắp được ba năm rồi. Thế nào cũng nên tìm được một đối tượng không tệ chứ.
“Hay là thế này đi, để lúc khác ta sắp xếp riêng cho ngươi. Hai ngươi lựa lúc nào rảnh rỗi gặp nhau một lần, coi như làm quen.” Trần Phong vỗ tay nói: “Người này chắc ngươi cũng gặp vài lần rồi, tên là Tiêu Hiểu Vân, trước đây từng làm trợ lý cho ta, bây giờ đang ở bên bộ phận y tế Phong Lan.” “Nàng?” Lâm Hiểu Quân ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Tiêu Hiểu Vân.
Phải công nhận rằng ấn tượng của hắn về Tiêu Hiểu Vân thật sự rất tốt. Chỉ có điều tính cách của Tiêu Hiểu Vân lại hơi quá hoạt bát sôi nổi, thuộc tuýp người năng động mạnh mẽ, vừa hay lại khắc chế kiểu tính cách hướng nội của Lâm Hiểu Quân.
Nhìn dáng vẻ ấp úng của Lâm Hiểu Quân, Trần Phong không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ mình cứ thuận miệng nói một câu lại trúng phóc thế này sao?
“Nhóc con nhà ngươi thật sự thích Tiêu Hiểu Vân à?” Trần Phong không nhịn được hỏi: “Sao trước đây chưa từng thấy ngươi nói gì? Thật sự ngại à?” “Cũng không hẳn ạ. Hiểu Vân người rất tốt, bạn bè lại nhiều, em thế này thì lạc lõng quá.” Lâm Hiểu Quân hơi ngượng ngùng nói.
Nghe những lời này, Trần Phong lập tức không còn gì để nói. Hắn coi như đã nhìn ra, Lâm Hiểu Quân không phải có trở ngại về mặt tình cảm, mà là quá ngại giao tiếp, căn bản không dám chủ động bắt chuyện với người khác!
“Được rồi, chuyện khác anh rể không hỏi nữa, hôm nay chỉ hỏi ngươi một câu thôi.” Trần Phong nghiêm mặt nói: “Hiểu Quân, ngươi thấy Tiêu Hiểu Vân thế nào?” “Rất tốt ạ, vóc dáng xinh đẹp, tính cách cũng tốt...” Lâm Hiểu Quân trả lời.
Bốp!
Trần Phong vỗ đùi nói: “Vậy quyết định thế nhé! Cuối tuần này, ta sẽ gọi điện kêu Hiểu Vân về, hai người ăn một bữa cơm ở khách sạn Thời Đại, làm quen một chút. Lúc đó ngươi cứ đi, đừng nói là ta sắp xếp là được!” “Nhanh vậy sao? Thế này không ổn lắm đâu anh rể, có khi người ta còn không nhận ra em nữa là, vừa đến đã ăn cơm ngay, lỡ nàng không đồng ý thì sao.” Lâm Hiểu Quân kinh ngạc nói.
“Chính vì không biết nên mới cần ăn bữa cơm làm quen chứ. Sao hả, ngươi còn tưởng đây là thời đại thư từ xe ngựa chắc?” Trần Phong cười ha hả nói: “Cả ngày nghiên cứu internet, vậy bản thân ngươi càng phải tận dụng sóng internet này, ra tay phải nhanh lên, nếu không là muộn đấy!” Mãi mới thuyết phục được Lâm Hiểu Quân xong, Trần Phong lại lấy điện thoại di động ra. Vốn định gọi cho Lương Quân, phó cục trưởng Cục Thông tin Bắc Thành, nhưng nghĩ lại rồi đặt điện thoại xuống.
Nếu bây giờ cứ tay không mà nói, muốn đàm phán và bàn bạc về thị trường tương lai với vị phó cục trưởng này e là không dễ dàng như vậy.
“Triệu Doanh!” Trần Phong gọi ra ngoài cửa.
Rất nhanh, Triệu Doanh trong bộ âu phục phẳng phiu bước nhanh vào. Kể từ khi Tiêu Hiểu Vân bị điều chuyển sang bộ phận y tế Phong Lan, hắn đã trở thành trợ lý của Trần Phong.
“Anh Phong.” Triệu Doanh đứng trước mặt Trần Phong.
“Có một việc, lát nữa ngươi đi lo giúp ta.” Trần Phong nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận