Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1722: Trần Phong mục đích

Chương 1722: Mục đích của Trần Phong
“Ồ, ngài đã nói như vậy, chẳng lẽ phát minh nhỏ này của ta lại có tác dụng lớn sao?” Trong lòng Trần Phong cười thầm, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại kinh ngạc nói: “Nói như vậy, có phải ta bán một ngàn vạn là rẻ rồi không?”
“Còn rẻ? Tuyệt không rẻ!” Uy Nhĩ Tốn vội vàng đưa tay ngăn lại, nói bổ sung: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ngươi phải biết, sản phẩm này của ngươi chẳng qua chỉ là đời đầu tiên thôi, mọi thứ còn rất thô sơ, ta mua về cũng là muốn tiếp tục phát triển!”
“Điều này cũng đúng.” Trần Phong khẽ gật đầu, Uy Nhĩ Tốn không nói hắn cũng biết, thứ hắn lấy ra hôm nay chỉ là bản phác thảo cơ sở thô sơ mà thôi. Cái món đồ chơi này, so với sản phẩm điện tử chó thông minh hóa thực sự, còn kém xa lắm. Dù Uy Nhĩ Tốn mua nó về tay, sau đó tiếp tục tiến hành nghiên cứu đi nữa, muốn đưa ra thị trường, ít nhất cũng phải mất nửa năm thời gian. Thấy Trần Phong gật đầu, trong lòng Uy Nhĩ Tốn cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. “Như vậy là được rồi.” Uy Nhĩ Tốn lấy chi phiếu ra, cười nói: “Chúng ta đều là bạn cũ, ta biết ngươi lừa gạt ai cũng sẽ không lừa ta, đưa tài khoản Hoa Hạ của ngươi cho ta đi, ta chuyển một ngàn vạn qua.”
“Không vấn đề.” Trần Phong cũng cười nói: “Vừa rồi thật ra ta lại quên nói với Uy Nhĩ Tốn tiên sinh, một ngàn vạn này không phải là một ngàn vạn Nguyên, mà là một ngàn vạn Âu.”
“Ngươi nói cái gì?” Uy Nhĩ Tốn khẽ giật mình, tay phải vốn đã bắt đầu ký tên lập tức cũng cứng đờ. Hắn vốn cho rằng, Trần Phong muốn chẳng qua chỉ là tiền tệ Hoa Hạ, một ngàn vạn cũng chỉ tầm ba bốn triệu đô la Mỹ mà thôi. Kết quả, mắt thấy đã thỏa thuận xong, Trần Phong mới mở miệng nói, hắn muốn lại là một ngàn vạn Âu! Vậy coi như là sáu bảy chục triệu Nguyên rồi! “Trần Phong, chúng ta đều là người làm ăn, không ai chơi xấu như thế chứ?” Uy Nhĩ Tốn sa sầm mặt, chất vấn: “Ngươi đây là muốn để ta mất cả vốn liếng phải không, chỉ với thứ như vậy, ngươi thu bảy chục triệu doanh thu, lương tâm không cắn rứt sao?”
Nghe vậy, Trần Phong không khỏi cười nói: “Uy Nhĩ Tốn tiên sinh ngài đã nói, chúng ta đều là người làm ăn, người làm ăn mà coi trọng lương tâm thì coi như không làm ăn lớn được rồi.”
“Vậy cũng không được.” Uy Nhĩ Tốn dứt khoát nói: “Ta tưởng ngươi muốn tiền Hoa Hạ, ai ngờ ngươi muốn một ngàn vạn Âu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận