Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1242: Trên đầu chữ sắc có cây đao

Trần Phong khoát tay áo nói rằng: "Chúng ta đều là người chính phái, làm vậy không tốt, cứ như chúng ta muốn làm chuyện gì xấu vậy, chỉ cần bắt được hắn là được."
"Cái này ta hiểu, bắt người mà, thế nào cũng sẽ xảy ra chút xung đột tay chân, hơn nữa nếu đối phương phản kháng, cũng chẳng trách ta động thủ phải không?" Tiêu Hải Xuyên nhếch miệng cười nói.
Lời kia vừa thốt ra, mấy người bảo tiêu xung quanh cũng không nhịn được đều nở nụ cười, bọn hắn đều là tướng tài đắc lực dưới tay Trần Phong, từng người trên tay đều có chút công phu.
"Nói thì nói thế, nhưng ta chỉ xem kết quả, tiểu tử này tám chín phần mười đêm nay còn sẽ tới."
Trần Phong nói: "Chính các ngươi tìm cách tìm chỗ ẩn nấp bên ngoài, nếu như hắn còn dám ló mặt ra, không cần hỏi gì cả, cứ đè xuống trước, trói tay chân lại rồi tính sau."
"Đúng vậy, chỉ chờ câu này thôi, đi, lấy đồ nghề ra!"
Tiêu Hải Xuyên vung tay lên, đám người lập tức rời phòng khách, ra ngoài trở lại ô tô, lấy xuống một vài thứ.
Trần Phong đứng ở cửa ra vào nhìn mấy lần, khá lắm, mỗi người một cây gậy cao su lõi thép đen như mực, tiếp đó là bình xịt hơi cay hồ tiêu và dây trói nhựa, còn có mấy đôi bao tay.
Cây gậy cao su này là trang bị tiêu chuẩn chuyên dụng của bảo an, dài bằng cánh tay, chỉ dày cỡ hai ngón tay, đánh người sẽ không chí mạng, không gãy xương sọ, nhưng lại đau đớn kịch liệt vô cùng, làm cho người không thể chịu đựng được.
Lúc trước Đỗ Phong mới đến, có chút coi thường trang bị của đội bảo vệ, chủ động yêu cầu Tiêu Hải Xuyên cho hắn nếm thử một chút mùi vị, kết quả một gậy đập vào trên đùi, trực tiếp đánh ngã Đỗ Phong trên mặt đất.
Cài vòng giữ gậy lên thắt lưng xong, Tiêu Hải Xuyên lại đeo bao tay vào, thứ này tác dụng chủ yếu vẫn là chống trượt, phòng ngừa vũ khí tuột tay lúc giao đấu.
Chỉnh lý xong trang bị, đám người liền tản ra, lúc này thời gian còn sớm, cho dù muốn mai phục, cũng phải đợi đến lúc chạng vạng tối mới được.
Đúng sáu giờ tối, công nhân Trần Phong mời tới mang theo một tấm kính cửa mới, chờ đem kính lắp đặt xong, sắc trời đã hoàn toàn đen lại, Tiêu Hải Xuyên mấy người cũng đã riêng phần mình vào chỗ, lẳng lặng trốn ở chỗ tối.
Cùng lúc Trần Phong bên này đang ôm cây đợi thỏ, bên phía tập đoàn Trường Tuấn, Đông Tuyết Nại cũng đã bắt đầu kế hoạch của nàng.
Chuyện Trần Phong hợp tác với Chí Kiệt Năng Nguyên để triển khai Phòng thí nghiệm đã truyền vào tai nàng.
Đối với chuyện này, Đông Tuyết Nại tuyệt không cảm thấy bất ngờ, dù sao tập đoàn Tùng Hạ trước kia và Trần Phong có không ít khúc mắc, bây giờ người ta có Chí Kiệt Năng Nguyên để chọn, vì sao phải chọn tập đoàn Tùng Hạ làm gì?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng những chuyện này cũng không phải là Đông Tuyết Nại có thể quyết định. Sau khi dùng laptop gửi báo cáo tiến độ về tổng bộ tập đoàn Tùng Hạ, Đông Tuyết Nại liền cất máy tính đi, sau đó lấy ra một lọ nước hoa trên bàn.
Xịt xịt hai tiếng, Đông Tuyết Nại xịt nước hoa hai lần vào dưới nách và cằm, sau đó liền chờ người đến gõ cửa.
Nơi ở của nàng tại tập đoàn Trường Tuấn chính là căn biệt thự trước kia Trần Phong ở, độc môn độc viện, vô cùng yên tĩnh, khoảng cách đến biệt thự của hắn cũng rất xa.
Buổi tối hôm nay Đông Tuyết Nại vẫn như cũ mặc một chiếc váy ngủ màu đen mát mẻ vô cùng quyến rũ, tóc dài xõa vai, trên mặt hiện ra một tia men say như có như không, cực kỳ mê người.
Quả nhiên, rất nhanh cửa phòng liền có người gõ, trên mặt Đông Tuyết Nại lập tức hiện ra nụ cười mang tính nghề nghiệp, đứng dậy cố ý chậm rãi đi qua, mở cửa phòng.
"He he, thư ký Đông à, sao cô chậm thế, ta chờ sốt ruột quá!"
Đứng ở cửa chính là Hoàng Vạn Tài, đang lén lén lút lút, còn không ngừng nhìn quanh về phía sau.
"Gấp cái gì chứ? Buổi tối còn dài mà, đêm nay người ta đều là của ngươi." Đông Tuyết Nại cười khẽ một tiếng, lôi kéo Hoàng Vạn Tài tiến vào biệt thự, rồi đóng cửa lại.
Còn chưa bắt đầu, Hoàng Vạn Tài liền đã cảm thấy toàn thân xương cốt đều từng đợt như nhũn ra, nhất là mùi nước hoa Đông Tuyết Nại dùng, càng cực kỳ câu hồn đãng phách.
"Ây da, thư ký Đông không hài lòng với chỗ ở ta sắp xếp sao? Ngươi cứ việc yên tâm, ở tập đoàn Trường Tuấn này chỉ cần có ta ở đây một ngày, địa vị này của cô a, bảo đảm là như thế này!"
Hoàng Vạn Tài hiển nhiên là có chút kích động quá mức, nói năng lộn xộn, vừa nói vừa hướng về Đông Tuyết Nại.
Nhìn bộ dạng sốt ruột như khỉ của gã này, Đông Tuyết Nại lại đi đến bên tủ đầu giường lấy một bình rượu đỏ tới, còn có hai cái ly đế cao.
"Thật khó có dịp được ở cùng Hoàng lão bản, ly rượu này xem như ta mời ngài, cảm tạ ngài đã tín nhiệm tập đoàn Tùng Hạ chúng ta, lần đầu hợp tác mà đã chi một khoản tiền lớn như vậy."
Đông Tuyết Nại nói, rót cho Hoàng Vạn Tài một ly rượu đỏ đầy, lại chỉ rót một chút vào ly của mình.
"Cái này tính là gì!"
Hoàng Vạn Tài cũng không có lưu ý điểm này, mà là khoác lác nói: "Chẳng phải chỉ là năm mươi triệu sao, đối với Trường Tuấn của ta mà nói đều là chuyện nhỏ, nếu là về sau hợp tác có thể viên mãn thành công, cái năm mươi triệu này cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, tính không được cái gì!"
Miệng nói thế, Hoàng Vạn Tài bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rượu đỏ đúng là rượu ngon, uống vào êm dịu, mùi rượu nồng đậm vô cùng.
"Đến, uống thêm chén nữa." Đông Tuyết Nại lại rót thêm một ly.
Hoàng Vạn Tài tự nhiên là không có lý do từ chối, lúc này trong đầu hắn đầy ắp dáng người cùng dung mạo hồn xiêu phách lạc của Đông Tuyết Nại, đâu còn tâm trí quan tâm được chuyện gì khác?
Mấy ly rượu đỏ vào bụng, Hoàng Vạn Tài cảm thấy mắt hơi nóng lên, tầm nhìn trước mặt cũng trở nên mơ hồ đi nhiều.
"Hoàng lão bản quả nhiên là người vô cùng hào phóng, tập đoàn Tùng Hạ chúng ta rất ưa thích người hào phóng như ngài, để sự hợp tác của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, ngài cũng cần phải tiếp tục hào phóng như vậy đấy."
Càng nói về sau, ngữ khí của Đông Tuyết Nại càng trở nên không đúng lắm.
Hoàng Vạn Tài đã nhận ra chút dị thường, vừa muốn mở miệng, không ngờ, một đôi bàn tay to lớn lạnh lẽo thô ráp bỗng nhiên từ phía sau siết chặt lấy cổ hắn!
Lần này sức lực lớn đến kinh người, Hoàng Vạn Tài cơ hồ là trong nháy mắt đã cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, toàn thân không dùng được sức lực, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
"Ngươi..."
Hoàng Vạn Tài hét lên quái dị, không ngừng giãy dụa, qua hình ảnh phản chiếu trên chai rượu đỏ, hắn mơ hồ trông thấy, khuôn mặt ẩn trong bóng tối sau lưng mình, lại là Phương Nham!
"Ngài là một lão bản vô cùng ưu tú, cũng có tư cách hợp tác với tập đoàn Tùng Hạ chúng ta, nhưng chúng ta cũng hy vọng, ngài có thể hợp tác mật thiết với cả Anh Hoa Xã nữa."
Phương Nham cười lạnh một tiếng, lực đạo trên tay lại lần nữa tăng thêm mấy phần, khiến Hoàng Vạn Tài hoàn toàn mất đi sức lực phản kháng.
"Nếu không muốn chết, thì bây giờ gật đầu ngay, nếu không, ngươi bây giờ liền có thể giải thoát." Phương Nham tiếp tục nói.
Hoàng Vạn Tài không có cách nào khác, chỉ có thể vội vàng gật đầu, quả nhiên, Phương Nham lập tức buông lỏng tay ra.
"Khụ khụ... Có ai không! Cứu mạng, mau tới người!"
Hoàng Vạn Tài thở hổn hển một lát, lập tức hét lớn ra ngoài!
Nhưng mà, rất nhanh hắn liền phát hiện, Phương Nham cùng Đông Tuyết Nại đều dùng một nụ cười quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, căn bản không hề có ý định ngăn cản hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận