Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 228: Cho ngươi đến kích thích

Chương 228: Cho ngươi thêm kích thích
Trong phòng trên lầu, bọn người Vương Minh nghe xong Thẩm Bằng thuật lại, biết người kia đang ở ngay dưới lầu, đây chẳng phải là lúc để mình thể hiện hay sao, cũng là để cho con trai phó khu trưởng Thẩm nhìn xem thực lực và thủ đoạn của chúng ta.
“Thẩm công tử, ngài cứ ngồi ở đây, chúng ta xuống dưới bắt cái thằng cháu kia lên đây quỳ xin lỗi ngài.” Vương Minh cười nói xong, vẫy tay gọi bảy tám tên Tiểu Hỗn Hỗn dáng vẻ lưu manh đi theo mình xuống lầu.
Dưới lầu có hai bàn đang dùng cơm, một bàn chính là nhóm người Trần Phong, bàn còn lại là những người khác. Nhóm người Vương Minh từ trên lầu đi xuống, nhìn hai bàn khách, Vương Minh vừa xỉa răng vừa hỏi, “Là thằng ranh con mù mắt nào đã đánh huynh đệ của ta? Bây giờ đi lên cùng ta, quỳ xuống nhận sai với huynh đệ của ta, thì còn có thể tha cho ngươi rời khỏi quán cơm này.” Nhóm người Trần Phong nghe hắn nói chuyện, quay đầu nhìn lại, thấy có bảy tám người đang đứng đó, kẻ cầm đầu dáng vẻ cà lơ phất phơ, mặc một bộ đồ vét, mặt vênh váo nhìn trời, đang nói chuyện với bàn của mình.
Không cần hỏi cũng biết, đây hẳn là đến tìm mình rồi, Trần Phong vừa mới đánh Thẩm Bằng xong mà. Trần Phong thuận tay nhặt một chai bia dưới đất lên, giấu sau lưng, đứng dậy chuẩn bị đi thẳng về phía trước.
Bên cạnh, sắc mặt Lâm Tiểu Lan tuy vẫn còn hơi tái, nhưng giờ đã khá hơn nhiều, thấy người ta tìm đến, cô kéo cổ tay Trần Phong lại, “Trần Phong, đừng gây chuyện nữa, tử tế xin lỗi người ta đi.” Nhận lỗi? Đùa gì thế, hắn trêu ghẹo lão bà của ta, còn bắt ta phải xin lỗi hắn ư, hừ! Trần Phong nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhẹ, “Được, nghe ngươi, yên tâm đi.” “Hổ tử, chăm sóc chị dâu.” Lượng tử nói xong cũng đứng dậy, đi theo sau lưng Trần Phong, Lý Kiến Quốc, Đại Dũng cũng cùng đi theo.
Vương Minh không biết Trần Phong, thấy Trần Phong dẫn đầu đi tới, bèn quan sát Trần Phong từ trên xuống dưới, ăn mặc cũng tàm tạm, chắc cũng là dân buôn bán, liền đưa tay chỉ Trần Phong hỏi, “Chính là ngươi đánh huynh đệ của ta à?” Trần Phong chắp tay sau lưng, cười gật đầu, “Chính là ta, thế nào?” Nghe Trần Phong nói câu này, lửa giận của Vương Minh bốc lên ngùn ngụt, đây rõ ràng là đang khiêu khích mà, nói trắng ra là không coi mình ra gì.
Nghĩ đến đây, Vương Minh chỉ vào Trần Phong hét lên, “Ngươi sao lại ngầu thế hả, đánh huynh đệ của ta mà còn vênh váo vậy sao? Hôm nay ngươi không quỳ gối trước mặt huynh đệ của ta nhận lỗi, Lão tử phế chân ngươi!” “Đi chết đi!” Trần Phong đột nhiên vung chai bia lên, đập thẳng vào đầu Vương Minh.
Vương Minh đánh nhau không giỏi, chỉ đơn thuần dựa vào danh tiếng của anh trai hắn, thấy Trần Phong vung chai bia về phía mình, trong lòng thầm nghĩ thằng này liều thật, sao nói động thủ là động thủ ngay thế. Vội vàng ôm đầu né về phía sau, nhưng vẫn chậm một chút, chai bia đập vào lưng Vương Minh.
“Lên, giết chết bọn hắn cho ta!” Vương Minh thấy mình bị đánh, nhảy dựng lên gào thét, “Cho bọn hắn biết Vương Minh ta là ai!” Mấy người sau lưng Vương Minh vừa định xông lên, hai bóng người bên cạnh Trần Phong đã lao thẳng ra ngoài, chính là Lý Kiến Quốc và Đại Dũng.
Lý Kiến Quốc và Đại Dũng là người từng ra chiến trường, sức chiến đấu tuyệt đối kinh người, còn đám Tiểu Hỗn Hỗn này bình thường tụ tập bắt nạt người thường thì được, đối mặt với hai người kia thì ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Mấy phút trôi qua, bảy tám tên Tiểu Hỗn Hỗn nằm la liệt trên mặt đất khóc lóc không ngừng, không một ai có thể đứng dậy nổi.
Trần Phong đi đến trước mặt Vương Minh, lúc này Vương Minh đã sớm sợ chết khiếp, ngồi bệt trên mặt đất, hai tay chống đất, không ngừng lùi về sau, “Các ngươi…… các ngươi muốn làm gì, ta nói cho ngươi biết, anh trai ta thật sự là……” Không đợi Vương Minh nói xong, Trần Phong túm lấy cổ áo hắn, tát liền hai cái, “Bây giờ dẫn ta đi gặp vị bằng hữu nào của ngươi, người mà ta phải quỳ xuống xin lỗi ấy.” Nhìn bộ mặt tươi cười âm trầm của Trần Phong, Vương Minh cũng không còn cách nào khác, đành dẫn mọi người đi tới cửa phòng bao, Trần Phong một tay đẩy Vương Minh vào trong.
Lúc này Thẩm Bằng đang ở trong phòng bao uống trà, trong lòng không ngừng tính toán lát nữa Vương Minh dẫn Trần Phong đến thì mình sẽ tra tấn hắn thế nào, còn đang không ngừng tưởng tượng, bỗng nhiên nhìn thấy Vương Minh đi vào, Thẩm Bằng cười hỏi, “Vương ca, thằng nhãi Trần Phong đâu?” “Thẩm đại công tử tìm ta?” Trần Phong cười đi vào phòng, Lý Kiến Quốc và Đại Dũng cũng theo vào.
Nhìn bộ dạng của Vương Minh, người dẫn đi cũng không thấy quay lại cùng, lại thấy Trần Phong cười đi tới, Thẩm Bằng lập tức hiểu ra chuyện gì. Thằng cha này bình thường khoác lác mình lợi hại thế nào, thế mà lại bị Trần Phong dọa cho sợ, bị người ta đánh cho ra cái dạng này.
“Ngươi muốn làm gì, nơi này không chào đón ngươi, cút ra ngoài cho ta!” Thẩm Bằng ép mình phải bình tĩnh lại, dù sao cha mình cũng là phó khu trưởng, Trần Phong muốn động đến mình cũng phải cân nhắc một chút.
“Sao ta có thể ra ngoài được chứ,” Trần Phong đặt mông ngồi xuống ghế, vừa cười vừa nói, “Ta phải đến xin lỗi Thẩm đại công tử mà. Thẩm đại công tử vừa rồi ôm lão bà của ta, lại còn nắm tay lão bà của ta không buông, lão bà của ta đẩy Thẩm đại công tử ra, đó là không biết điều, đúng không?” Lúc này Vương Minh nghe xong, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó, ngươi cái đồ dê con mất dịch, vừa rồi đâu có nói với ta như vậy, không phải ngươi nói gặp phải đồng nghiệp cũ ở nhà máy, vợ chồng người ta bắt nạt ngươi sao, hóa ra là ngươi giở trò lưu manh à.
“Hừ, ngươi biết là tốt rồi, lần này coi như……” Thẩm Bằng lời còn chưa nói hết, Trần Phong đã hắt thẳng một chén nước vào mặt Thẩm Bằng, đứng dậy định túm lấy Thẩm Bằng.
“Bịch!” Thẩm Bằng trực tiếp quỳ xuống đất, hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt, ngay cả Vương Minh ngày thường ngang ngược như vậy còn bị Trần Phong thu thập, bây giờ mình nếu không chịu mềm, e rằng hôm nay thật sự bị đánh, chỉ cần không đánh mình, chuyện này cứ để sau này hãy tính.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, thằng cha này thay đổi cũng nhanh quá đi, ngày thường ỷ vào cha là phó khu trưởng, không phải rất trâu bò sao, vì để không bị đánh mà cứ thế quỳ xuống? Cái này còn không bằng mấy lão bà bà nữa.
“Phong ca, Phong ca, ta sai rồi,” Thẩm Bằng quỳ trên mặt đất ôm lấy đùi Trần Phong nói, “hôm nay là do ta uống quá nhiều, ta say rượu làm bậy, với lại vừa rồi ngươi cũng đánh ta một trận rồi, khí giận cũng nên nguôi ngoai rồi chứ.” Thẩm Bằng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Trần Phong nói.
Trần Phong nhìn Thẩm Bằng, trong lòng tràn đầy khinh bỉ, đưa tay túm tóc Thẩm Bằng, kéo đầu hắn ngửa ra sau, “Cha ngươi không phải phó khu trưởng sao, sao lại chơi trò chịu nhục với ta thế này? Ngươi tưởng ta là thằng ngu chắc, xong chuyện ngươi về nhà nói với cha ngươi, để cha ngươi gây khó dễ cho ta đúng không?” “Không dám, không dám,” hai tay Thẩm Bằng chắp trước ngực cầu xin Trần Phong, “Cha ta bình thường không quan tâm chuyện của ta, với lại ngươi nghĩ ta nói với cha ta, ta giở trò lưu manh bị đánh, ông ấy sẽ quản ta sao?” Nói thế cũng có chút đạo lý, dù sao Thẩm Đại Hải cũng là phó khu trưởng, nhưng lẽ nào mình lại có thể dễ dàng tha cho hắn như vậy. Trần Phong nắm tóc Thẩm Bằng, ngồi xổm xuống cười nhìn hắn.
“Biết Lâm Tiểu Lan là lão bà của ta không?” “Biết.” “Sau này còn có ý đồ gì với nàng nữa không?” “Không có, không có.” “Lão bà của ta xinh đẹp không?” “Xinh đẹp, xinh đẹp, chị dâu xinh đẹp nhất, đó là hoa khôi nhà máy mà.” “Ta bảo nàng hôn ngươi một cái ngươi có bằng lòng không?” Trần Phong càng nói càng thấy vui, ghé sát mặt Thẩm Bằng hỏi.
“Ca, đừng nói giỡn.” Lý Kiến Quốc và Đại Dũng cùng liếc nhìn nhau, Trần lão bản này là đang giở trò gì đây, mình xem không hiểu?
“Không nói đùa, nàng đang ở dưới lầu đấy.” “Đừng, đừng, ca, ta sai rồi, ta sai rồi.” “Ngươi đây là cho mặt mũi lại không cần nha!” Trần Phong cười giơ cánh tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Thẩm Bằng.
“Ca, ca ngươi xem rồi sắp xếp đi.” Thẩm Bằng có chút run rẩy, không biết rõ Trần Phong rốt cuộc muốn làm gì.
Trần Phong nhếch miệng cười, nắm tóc Thẩm Bằng dùng sức kéo mạnh ra sau, tay kia trực tiếp bóp miệng Thẩm Bằng, đưa miệng mình tới.
“Khụ, phi!” Trần Phong nhổ một bãi đờm vào trong miệng Thẩm Bằng, sau đó vỗ vỗ mặt hắn, “Hôn rồi đấy!” “Ọe! Ọe! Oa!” Vương Minh và Thẩm Bằng lập tức nằm rạp trên mặt đất nôn mửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận