Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1193: Uống rượu thật hỏng việc

Chương 1193: Uống rượu thật hỏng việc
Trước khi đến đây, Lượng tử đã cố ý thuê riêng hai chiếc Audi màu đen ở một công ty cho thuê xe gần đây, giấy phép các loại đều là của Lam Loan thị bản địa, cũng không gây chú ý cho người khác.
“Công nhận, nơi này tuy khá hẻo lánh, không sánh được với Bắc Thành thị của chúng ta, nhưng cũng tạm được.” Lượng tử vừa lái xe, vừa thuận miệng tán gẫu với Trần Phong.
Trần Phong cũng hơi gật đầu, nếu không tính đến chuyện bực mình hôm nay, Lam Loan thị thực tế là một nơi khá đáng để đầu tư và phát triển.
“Hiện tại kinh tế khắp nơi ở Hoa Hạ đều có xu thế tăng trưởng nhanh chóng, trong bối cảnh thị trường lớn mạnh trong tương lai, vấn đề nan giải đứng mũi chịu sào chính là đất đai.” Trần Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói: “Làm gì mà không cần dùng đến đất? Như Bắc Thành thị của chúng ta, hiện tại muốn kiếm được một mảnh đất để xây khu công nghiệp gần như là không thể, nhưng Lam Loan thị vẫn còn tiềm năng này.” Trừ tập đoàn Trường Tuấn ra, các tập đoàn lớn nổi bật ở Lam Loan thị cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, các khu vực bọn họ chiếm giữ còn lâu mới đến mức khiến người đến sau không có chỗ dung thân.
“Haiz, quản nhiều vậy làm gì, ta lại thấy rằng, chờ Phong Lan chúng ta sau này làm ăn lớn mạnh, dứt khoát ra tay thâu tóm cái tập đoàn Trường Tuấn này luôn, người và cơ sở vật chất đều có sẵn.” Lượng tử đắc ý nói: “Chỉ cần đổi cái tấm biển hiệu trên cửa của bọn họ đi, khiến nơi này cả người lẫn tên đều thuộc về Phong Lan chúng ta, thì tốt biết mấy.” Hai người đang lúc nói chuyện, xe đã nhanh chóng vào nội thành. Trần Phong xem tin nhắn Lâm Hiểu Quân gửi tới trên điện thoại, bảo Lượng tử giảm tốc độ xe, lái về phía con đường giải trí trong khu phố.
“Ngụy Hạo người này đời sống thường ngày tương đối phóng túng, thường xuyên ra vào các tụ điểm giải trí, đồng thời, phụ nữ bên cạnh hắn cũng thay đổi rất thường xuyên.” Lượng tử nói: “Với kỹ thuật hiện tại của chúng ta, muốn định vị hắn ngay lập tức thì hơi khó, nhưng mà, dựa theo hành tung trước đây của hắn, khoanh vùng được những nơi hắn thường lui tới cũng không phải vấn đề gì khó khăn.” Trần Phong hơi gật đầu, tin nhắn Lâm Hiểu Quân gửi tới trên điện thoại cho thấy, trong tháng vừa qua, Ngụy Hạo có ít nhất hai mươi bảy ngày ra vào khu phố giải trí, chín mươi phần trăm thời gian đều ở một nơi tên là Vàng Rực Ngu Nhạc Thành.
Sau khi vượt qua một giao lộ, biển hiệu của một Ngu Nhạc Thành có vẻ ngoài xa hoa lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt Trần Phong, dù không cần nhìn chữ cũng biết, đây chắc chắn là Vàng Rực Ngu Nhạc Thành không chạy đi đâu được.
“Chậc chậc, tiêu xài một đêm ở đây e là không rẻ đâu.” Dừng xe ô tô ở ven đường, Lượng tử xuống xe, vừa chậc lưỡi buông một câu châm chọc.
Trần Phong tuy không rành lắm về mấy chốn ăn chơi thế này, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không biết gì.
Bên trong Ngu Nhạc Thành loại này, bất kể là uống rượu hay khiêu vũ, đều có "nhân viên chuyên nghiệp" đặc biệt đi cùng, rượu mà các nàng gọi, đụng một cái là con số trên trời.
Đối với một số đại lão bản mà nói, việc tiêu tốn năm chữ số trong một đêm quả thực là chuyện thường như cơm bữa.
Cửa chính Ngu Nhạc Thành, hai bên trái phải đứng thẳng hai gã bảo vệ cao lớn vạm vỡ, tuy rằng đã là buổi tối nhưng đều đeo kính râm, khí thế cũng rất doạ người.
“Hoan nghênh khách quý!” Trần Phong và Lượng tử vừa đi ngang qua hai người này, hai gã bảo vệ một trái một phải, hô lên giọng ồm ồm.
Vừa vào cửa, Trần Phong cảm thấy ánh sáng đột nhiên tối đi, ánh đèn rất mờ ảo, bầu không khí bên trong Ngu Nhạc Thành khá là thư giãn, quầy bar và khu ghế dài có tỷ lệ lấp đầy khoảng sáu bảy phần.
“Hai vị cần gì không?” Trần Phong đang nhìn ngó xung quanh thì một nhân viên phục vụ tiến đến ân cần hỏi.
“Không cần, chúng tôi chỉ xem qua một chút thôi.” Trần Phong xua tay.
Câu nói này lập tức khiến người nhân viên phục vụ liệt hai người vào dạng khách không có tiền, nụ cười niềm nở trên mặt lúc này liền biến mất, rồi nhanh chóng đi về phía khác.
“Nơi này lớn thật đấy, nhưng trang trí cũng không mấy đặc sắc.” Lượng tử hỏi một lát ở quầy bar bên kia xong, bưng hai ly Whisky quay lại nói: “Phong ca, huynh không thấy đó chứ, đám rượu tây trên quầy kia tám chín phần đều là hàng giả, ta lấy tạm hai ly này.” Ở nơi này, cho dù không làm gì cả, nếu trong tay không có lấy một ly rượu, chắc chắn sẽ bị người ta xem như kẻ khác người, bị nhìn bằng ánh mắt khó chịu.
Trần Phong nhận lấy ly rượu, ám chỉ: “Tiểu tử ngươi cũng rành mấy cái mánh khoé này nhỉ, đến đây không ít lần rồi hả?” “Hắc hắc, làm gì có, ta là người thành thật, từ trước đến nay không dám một mình tiêu pha ở những nơi này.” Lượng tử nói: “Vừa rồi ta hỏi rồi, chỗ này cũng có thể dùng tiền mời vài cô gái ngồi cùng uống rượu, nói chung, những người có tiền đều ở khu ghế dài bên kia cả. Ta qua bên đó xem thử, biết đâu tìm được Ngụy Hạo.” Trần Phong hơi gật đầu, hai người vừa giả vờ đi dạo, vừa liếc mắt đi về phía khu ghế dài.
Trên sàn nhảy xung quanh, thỉnh thoảng có mỹ nữ ăn mặc mát mẻ lại bắt chuyện với Trần Phong, nhưng đều bị hắn nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
“Để ta nói cho các ngươi biết, không phải ca ca đây khoác lác đâu, mấy hôm nữa, ca ca đây sẽ đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn mấy tỷ!” “Đến lúc đó, tặng cho mỗi ngươi một sợi dây chuyền kim cương, phải là mười cara... à không, cara cái gì, phải là mười gram!” Từ xa vọng lại một tràng la lối om sòm thu hút sự chú ý của Trần Phong, giọng nói kia rất quen thuộc, hơn nữa còn kèm theo tiếng cười lả lơi của các cô gái xung quanh.
Trần Phong nhìn lướt qua, ở phía ghế dài cách đó hơn mười mét, có một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, hai bên trái phải cũng là những mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy.
“Là Ngụy Hạo.” Lượng tử liếc mắt ra hiệu hỏi, Trần Phong gật đầu khẳng định ngay.
Hai người liền tìm một ghế dài gần đó ngồi xuống, Trần Phong không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe gã này khoác lác.
Người ta hễ uống quá nhiều thì đầu óc liền không tỉnh táo, miệng lưỡi không kiểm soát được, có gì cũng nói tuốt tuồn tuột ra hết, Ngụy Hạo lúc này chính là đang ở trong trạng thái như vậy.
“Ngụy ca, ngài đừng gạt bọn em chứ, vụ làm ăn gì mà những mấy tỷ ghê vậy?” Một mỹ nữ mở miệng, nũng nịu hỏi Ngụy Hạo.
“Hắc hắc, nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao, ta sắp sửa lũng đoạn toàn bộ mảng kinh doanh hậu cần internet ở Lam Loan thị này!” “Các ngươi thử nghĩ mà xem, đến lúc đó cái đơn giá hậu cần này, ta thu mỗi người năm đồng, một triệu người là năm triệu. Một tháng thì sao? Đó là cả trăm triệu đó a!” Ngụy Hạo cười hắc hắc, hơi đắc ý khoe khoang.
Lời vừa nói ra, Trần Phong không khỏi nhíu mày, ra hiệu cho Lượng tử qua đó hỏi thăm tình hình.
Về mặt này, Lượng tử đương nhiên rất rành việc, lúc này gật nhẹ đầu, sau đó chạy chậm về phía Ngụy Hạo.
“Ngụy Tổng à, vừa rồi ngài nói có vụ làm ăn lớn mấy tỷ, là thật hay giả vậy ạ, có thể nào dẫn dắt tiểu đệ cùng nhau phát tài không?” Ngụy Hạo bên này đang uống rượu khoác lác, chỉ nghe thấy sau lưng có giọng nói nịnh nọt vang lên, liền quay đầu lại liếc nhìn Lượng tử đang cúi đầu khom lưng.
“Tiểu tử ngươi là ai!” Ngụy Hạo tuy uống nhiều, nhưng đầu óc vẫn còn miễn cưỡng hoạt động được, liền mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận