Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1101: Đào chân tường, ngươi còn không có tư cách kia

Trần Phong sau khi đi vào, đóng cửa lại nói rằng: “Ta bảo Hàn Băng đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát, chuyện hợp đồng này của hắn, ta sẽ cùng các ngươi bàn bạc.”
Nghe thấy lời này, trên mặt Cao Hải Lân không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.
“Trần lão bản, ngài là Đại Nhân Vật lừng lẫy nổi danh của tỉnh Giang Đông ta, thậm chí cả nước Hoa Hạ, công ty của chúng ta vốn nhỏ sức mọn, lại không có thế lực, cũng không dám khiêu chiến với ngài.”
Cao Hải Lân nói giọng nửa âm nửa dương: “Nhưng chuyện hôm nay, đừng nói là ngài Trần lão bản, cho dù Thiên Vương Lão Tử tới, thì công ty chúng ta vẫn chiếm lý. Trương thư ký, đem hợp đồng ra đây.”
Ngay lập tức, một nữ thư ký dáng người yểu điệu đứng sau lưng Cao Hải Lân bước lên trước, đặt một tập tài liệu hợp đồng lên trên bàn.
“Ngài xem qua, bên trái này là bản sao hợp đồng của Hàn Băng ở công ty trước đó.”
Cao Hải Lân nói: “Còn tập bên phải này thì là các quy định liên quan của công ty chúng tôi, trong đó có một điều, bất kỳ nghệ sĩ mới nào vào công ty, thu nhập hai năm đầu cơ bản đều thuộc về công ty.”
“Hắn Hàn Băng đã gia nhập Diệu Dương Truyền Thông Giải Trí của chúng ta, vậy đã nói rõ, hắn ngầm thừa nhận và chấp nhận quy định của chúng ta, điều này hợp lý hợp pháp, không có bất kỳ ai ép buộc hắn gật đầu.” Một người đàn ông trung niên đứng cạnh bổ sung.
Trần Phong nhìn qua hai bản hợp đồng đó, đúng là hàng thật giá thật, nhưng lời nói của Cao Hải Lân lại rất có vấn đề.
“Cao lão bản, ngươi cũng không cần phải tâng bốc ta, Trần Phong, làm gì.”
Trần Phong thản nhiên nói: “Ngay cái quy định này của công ty ngươi đã có vấn đề rồi, chín mươi lăm phần trăm thu nhập toàn bộ về các ngươi, vậy nghệ sĩ dựa vào cái gì để sinh hoạt?”
“Chuyện này hiển nhiên không cần Trần lão bản phải hao tâm tổn trí, chúng ta chẳng lẽ lại để Hàn Băng chết đói hay sao? Đương nhiên là phải lo liệu sinh hoạt hàng ngày cho hắn rồi.” Cao Hải Lân cười ha hả nói.
“Không.”
Trần Phong lắc đầu nói: “Ý của ta là, chín mươi lăm phần trăm thu nhập thuộc về công ty, điểm này, vốn dĩ đã không hợp lý, trong nước cũng không có bất kỳ công ty nào làm như các ngươi cả.”
“Không có, không có nghĩa là không hợp lý nha, nếu cảm thấy không hợp lý, vậy tại sao công ty cũ của Hàn Băng lại ký thỏa thuận chuyển nhượng hợp đồng với chúng ta?”
Cao Hải Lân ngẩng đầu nói: “Ta bỏ ra nhiều tiền mua lại hợp đồng của hắn, Hàn Băng, đâu phải là quỳ lạy coi hắn như ông nội để cung phụng. Ở chỗ ta, hắn phải kiếm tiền cho ta mới được, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Kiếm tiền thì không sai, nhưng ta nói, việc phân chia có vấn đề.”
Trần Phong vắt chéo chân lên nói rằng: “Huống chi, công ty cũ của Hàn Băng đồng ý chuyển nhượng hợp đồng, không có nghĩa là Hàn Băng cũng đồng ý. Cao lão bản, ngươi dám nói, chuyện chuyển nhượng hợp đồng này, các ngươi không hề giấu giếm chính bản thân Hàn Băng sao?”
Câu nói này không nghi ngờ gì là trực tiếp đánh trúng vào điểm yếu của Cao Hải Lân.
Lúc trước khi hắn bàn bạc chuyện này với công ty quản lý cũ, hoàn toàn chính xác là không hề trưng cầu ý kiến của Hàn Băng, càng không hề đưa ra cái gọi là quy định công ty kia của hắn.
Nếu không thì, bản hợp đồng này căn bản không thể chuyển đến tay hắn được.
“Đây không phải chuyện Trần lão bản ngươi nên quản, liên quan đến văn kiện cơ mật giữa hai công ty chúng ta, sao có thể tùy tiện lấy ra nói lung tung được!”
Cao Hải Lân nói: “Hơn nữa à, Trần lão bản, ta đã làm hết sức tận tình rồi, Hàn Băng từ hai tháng trước đã là nghệ sĩ của công ty chúng ta, ngài e là không rõ tình hình đâu nhỉ?”
Trần Phong khẽ gật đầu, chuyện này hắn tự nhiên không biết rõ.
“Chúng tôi biết được Hàn Băng đang nhận lời mời của Trần lão bản ngài, quay quảng cáo đại ngôn và tham gia hoạt động liên quan tại huyện Đông Ngọc, đây là chuyện tốt giúp thúc đẩy phát triển kinh tế huyện Đông Ngọc, nên chúng tôi đã không ngăn cản.”
Một quản lý khác của công ty nói: “Chúng tôi đã đợi mãi cho đến khi Hàn Băng sắp kết thúc việc quay chụp ở đây, mới đặc biệt chạy tới đón hắn về, ngài nói xem, chúng tôi còn chưa đủ tận tình giúp đỡ sao?”
Nhìn đám người này kẻ tung người hứng, Trần Phong thiếu chút nữa bị chọc tức đến bật cười.
Rõ ràng là một vụ việc gây ra bởi điều khoản bá vương, đến miệng Cao Hải Lân, kẻ không biết đại cục, ngang ngược không nói lý lẽ, ngược lại lại biến thành hắn, Trần Phong!
“Bất luận các ngươi có lý do gì đi nữa, vấn đề phân chia thu nhập là không hợp lý.”
Trần Phong khoát tay áo nói rằng: “Mặt khác, các ngươi giấu giếm bản thân Hàn Băng, tự ý đàm phán giao dịch hợp đồng của hắn, đây cũng là hành vi phạm pháp. Nếu các ngươi khăng khăng muốn dẫn Hàn Băng đi, hôm nay ta cũng bày tỏ thái độ.”
“Ngươi nói đi.” Sắc mặt Cao Hải Lân biến đổi liên tục.
Hắn đã sớm nghe nói Trần Phong không phải là kẻ dễ trêu chọc, hôm nay vừa đối mặt coi như đã được thấy, tên này thật đúng là khó đối phó, muốn đào Hàn Băng từ trong tay hắn đi, e là phiền phức lớn đây.
“Hàn Băng không thể đi cùng các ngươi.”
“Các ngươi có thể ra tòa kiện ta, chúng ta đối chất trước tòa, hoặc có thể liên hệ các bộ phận liên quan đến để tiến hành hòa giải, con đường hợp pháp nào chúng ta cũng đều chấp nhận.”
Trần Phong thản nhiên nói: “Nhưng mà, người thì hôm nay các ngươi không mang đi được, chuyện này chưa nói rõ ràng xong xuôi, các ngươi cũng đừng mong Hàn Băng sẽ trở về cùng các ngươi.”
Rầm!
Một người đàn ông mặc âu phục bên cạnh Cao Hải Lân vỗ mạnh bàn một cái, trừng mắt nói: “Ngươi là cái thá gì! Ngươi nói không thể mang Hàn Băng đi, chúng ta liền không thể mang đi sao?”
“Ồ?”
Trần Phong cười tủm tỉm nói: “Thế nào, lẽ nào các ngươi còn muốn động thủ đánh người nữa hay sao? Đây là thời đại nào rồi, còn chơi cái trò đó à?”
Lời tuy nói vậy, nhưng nếu thật sự động thủ, Trần Phong cũng chẳng sợ đám người này. Tiêu Hải Xuyên và những người khác đang canh giữ ngay ngoài cửa kia kìa.
“Ngươi, cút ra ngoài cho ta! Đây là trường hợp nào, có phần của ngươi nói chuyện sao?”
Sắc mặt Cao Hải Lân lạnh lùng, trở tay tát cho người đàn ông mặc âu phục bên cạnh một cái, quát lớn một tiếng.
Người tinh ý đều nhìn ra được, cái tát này không phải đánh người nhà, mà là đánh cho Trần Phong xem!
Người đàn ông mặc âu phục kia cúi đầu, không nói tiếng nào liền đi ra ngoài cửa.
“Trần lão bản, vừa rồi thuộc hạ của ta có chút mạo phạm, mong ngài đừng tức giận.”
Cao Hải Lân xoa xoa tay, mỉm cười nói: “Chủ yếu là à, Hàn Băng đã ở chỗ các ngài dừng lại hai, ba tháng rồi, hiện tại chúng tôi vừa tìm được cho hắn một cơ hội quay phim, điều này vô cùng khó có được.”
“Nếu như hôm nay hắn không thể đi theo chúng tôi, cơ hội quay phim này coi như bỏ lỡ, đến lúc đó, tổn thất của chúng tôi chắc chắn rất lớn. Ngài xem xem, có thể nào linh động một chút không.”
Nói đoạn, Cao Hải Lân hỏi: “Hay là thế này, Hàn Băng trước tiên theo chúng tôi về đóng phim, về phần chuyện hợp đồng, các ngài muốn đi theo con đường pháp luật, chúng tôi cũng vui vẻ tiếp nhận, thế nào?”
Nghe đề nghị viển vông của gã này, Trần Phong bật cười thành tiếng.
Hiện tại Hàn Băng còn ở lại đây, Cao Hải Lân đã chẳng có cách nào hay ho, nếu thật sự để hắn mang Hàn Băng đi, sự việc sẽ hoàn toàn khác.
“Cao lão bản, ngươi cũng là người thông minh đấy.” Trần Phong đặt chén trà sứ trên bàn xuống, cười tủm tỉm nói.
“Không sai không sai.” Cao Hải Lân tưởng rằng chuyện này có hy vọng, liền vội vàng cười làm lành.
“Ấy không phải, ngươi cũng không thể cứ cố vót cho nhọn đầu, tự biến mình thành cái dùi sắt, để muốn đào chân tường của ta, Trần Phong, có đúng không?” Trần Phong cười híp mắt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận