Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1431: Làm cái tốt mua bán

Chương 1431: Làm một vụ làm ăn tốt đẹp
“Ngươi không đi, ta đây gọi là gây áp lực tâm lý!” Hoàng Vạn Tài bất đắc dĩ nói: “Trần lão đệ, hay là thế này đi, tiền mua nguyên liệu của ngươi, ta trả một nửa, thả ta xuống xe được không?” “Bây giờ nói thì quá muộn rồi.” Trần Phong nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, ta đưa ngươi đi không đơn thuần là để nói chuyện làm ăn với Hoàng lão bản đâu, mà quan trọng hơn là muốn ngươi làm rõ chuyện sai trái năm đó ngươi đã làm.” “Cái này……” Hoàng Vạn Tài nhất thời im lặng. “Đúng vậy, chuyện sai trái đã làm dù có che giấu thì nó vẫn còn đó, không giải quyết thì sớm muộn gì cũng có ngày bị phanh phui.” Đỗ Phong vừa lái xe, vừa thuận miệng nói: “Ta không rành chuyện làm ăn của các ngươi, nhưng nói chuyện hai ngày trước đi, lòng bàn chân ta nổi cái mụn, ta chẳng làm gì nó cả, ngươi đoán xem sao?” “Thế nào?” Hoàng Vạn Tài hỏi. “Mấy ngày sau, cái mụn nhỏ đó biến thành mụn cóc, chỉ có thể bỏ tiền đi khoét nó đi.” Đỗ Phong chậc chậc nói: “Chuyện của ngươi cũng tương tự, nếu cứ để yên đấy, bây giờ có lẽ vẫn chỉ là cái mụn cóc, khoét đi là xong, nhưng biết đâu ngày nào đó lại thành chuyện nghiêm trọng, phải cắt bỏ để giữ mạng thì sao.” “Lời tuy thô nhưng lý không thô.” Trần Phong cũng gật đầu nói: “Hơn nữa, ta nghe nói Áo Lạc Niết nữ sĩ là người không tệ, chắc hẳn sẽ không quá làm khó ngươi đâu.” “Chỉ mong là vậy.” Hoàng Vạn Tài lo lắng nói. Ba người xuất phát từ sáng sớm, mãi đến sáu giờ chiều mới tới khu Khai Phát Âu ven biển tỉnh Giang Bắc. Để thu hút các tập đoàn nước ngoài vào đầu tư, khu Khai Phát Âu ven biển dưới sự chỉ đạo của chính quyền cấp thành phố đã chủ động mời thầu, mấy năm nay hiệu quả và tốc độ phát triển rất mạnh mẽ. Nhìn những tòa nhà cao tầng san sát cùng quy hoạch bài bản, trong lòng Trần Phong cũng không khỏi thầm cảm khái, quả nhiên sự phát triển của Hoa Hạ đúng là thay đổi từng ngày. Mấy năm trước, hắn từng đến khu Khai Phát Âu ven biển này một lần, khi đó, nơi này căn bản không thể gọi là khu Khai Phát Âu được, thực chất chỉ là một làng chài đổ nát. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được, mấy năm trước nơi này gom lại còn chưa đủ một trăm hộ gia đình, vậy mà bây giờ đã là khu vực có mấy vạn dân thường trú. “Đi thôi, Áo Lạc Niết nữ sĩ nghe nói chúng ta đến bàn chuyện làm ăn, đã đặt sẵn tiệc rượu ở khách sạn ven biển rồi, cứ lái xe thẳng qua đó là được.” Trần Phong nói với Đỗ Phong. “Được rồi.” Đỗ Phong nhanh chóng lái xe thẳng đến cửa chính khách sạn, Trần Phong sau khi xuống xe, thấy Hoàng Vạn Tài không chịu xuống, liền gõ gõ cửa kính xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận