Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1687: Hứa một lời thắng qua thiên kim

Chương 1687: Hứa một lời thắng qua nghìn vàng
“Gặp mặt đương nhiên không có vấn đề, nhưng ta cho rằng, bây giờ không phải lúc thích hợp lắm.” Ánh mắt Trần Phong đảo qua đám thủ hạ sau lưng Bành Đặc, cười nói: “Những người sau lưng ngươi này, dường như tính tình rất không kiên nhẫn nhỉ.” “Ngươi nói bọn hắn?” Bành Đặc vỗ tay một tiếng, người nước ngoài lúc trước suýt ra tay với Trần Quốc Phú vội vàng đi tới, khom người đứng bên cạnh hắn. “Ngươi dẫn những người khác về trước đi, chuyện ở đây không cần các ngươi quản nữa.” Bành Đặc nhả một vòng khói, nói: “Ta muốn nói chuyện riêng một chút với Trần tiên sinh và cả Lạp Phỉ Đặc, không cần bất kỳ người nào khác làm phiền.” “Đầu nhi, cái này không được đâu, bọn hắn……” Người nước ngoài kia nói, ánh mắt lại cứ luôn nhìn chằm chằm Trần Quốc Phú. Hiển nhiên, thế võ lúc trước Trần Quốc Phú thể hiện quả thực làm hắn có chút lòng còn sợ hãi. “Chúng ta Hoa Hạ từ trước đến nay luôn chú trọng, ‘người tới là khách’, ‘người không phạm ta, ta không phạm người’.” Trần Phong mỉm cười nói: “Ngồi ở chỗ của ta đây, chỉ sợ còn an toàn hơn ở nhà các ngươi ấy chứ, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.” “Tất cả lui ra ngoài đi.” Bành Đặc lại nói một lần nữa. Lần này, người nước ngoài kia không nói thêm gì, lập tức dẫn toàn bộ thuộc hạ rời khỏi đại sảnh. Hiện tại, trong Đại Sảnh chỉ còn lại Trần Phong, Trần Quốc Phú, Bành Đặc, cùng với hai tiểu cô nương ở quầy bar lúc nãy. “Thế nào, Trần tiên sinh, cách làm như vậy của ta đủ để biểu thị thành ý rồi chứ?” Bành Đặc chỉ vào Trần Quốc Phú nói: “Huống chi, bên cạnh ngươi còn có người như thế này bảo vệ, bảo Lạp Phỉ Đặc ra gặp ta, không đến mức phải lo lắng ta sẽ giết hắn chứ?” “Đương nhiên.” Trần Phong cầm điện thoại di động lên, gọi cho Triệu Doanh trên lầu hai, bảo hắn đưa Lạp Phỉ Đặc xuống. Một phút sau, Lạp Phỉ Đặc và Triệu Doanh liền đi xuống từ cầu thang. Vẻ mặt Triệu Doanh không có gì thay đổi, còn Lạp Phỉ Đặc thì mặt mày đầy vẻ xấu hổ và nụ cười sợ sệt, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Bành Đặc. Đi tới trước mặt Trần Phong và Bành Đặc, Lạp Phỉ Đặc cười gượng gạo nói: “Bành Đặc tiên sinh, chúng ta lâu rồi không gặp!” “Lâu rồi không gặp?” Bành Đặc nhìn thấy tên này ở ngay trước mắt, cười như không cười nghiến răng nói: “Lạp Phỉ Đặc, trí nhớ của ngươi kém đến vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận