Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1128: Giấy không thể gói được lửa

Trên đường đi Dương Đại Vĩ cũng không nói chuyện, dẫn theo Trần Phong đi thẳng tới phòng kiểm tra, quả nhiên, Lý Kiến Quốc đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng đó.
Bên cạnh hắn còn có hai cảnh vệ đang đứng, nhưng hiển nhiên đều không gây khó dễ gì cho hắn.
"Chuyện vừa rồi, nếu xét theo công lý và pháp luật, ta nên bắt giữ Kiến Quốc huynh đệ lại, tệ nhất cũng phải định tội ác ý phá hoại trật tự hội trường."
Dương Đại Vĩ nói: "Nhưng nếu thật sự làm như vậy, ta, Dương Đại Vĩ, có thể không được coi là người Hoa Hạ nữa. Còn nếu xét về mặt cá nhân, ta chỉ muốn nói một câu: Đánh hay lắm!"
Lý Kiến Quốc và Trần Phong không khỏi bật cười.
"Này, đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang cả."
Lý Kiến Quốc xua tay nói: "Vừa rồi trong hội trường, các ngươi cũng đều thấy thằng ranh con đó phách lối thế nào rồi. Lão tử không nuông chiều cái tật xấu đó của hắn, học cái thói đó từ ai hả? Muốn ngang ngược ở đâu thì ngang ngược à, thế này mà được sao?"
Dương Đại Vĩ gật đầu nói: "Ngươi đánh thế này không sao, cả hội trường lập tức hỗn loạn. Người bên phía Vũ Điền Phu chắc chắn sẽ yêu cầu xử lý ngươi, nhưng về điểm này các ngươi cứ yên tâm."
"Đại Vĩ, nếu chuyện này bị định tính, có nghiêm trọng không?" Trần Phong không khỏi hỏi.
"Nghiêm trọng? Chưa đến mức đó, dù sao thằng ranh đó cũng không bị đánh chết, nhiều lắm cũng chỉ định là sự kiện tranh chấp cá nhân. Đến lúc đó, nhiều nhất là bồi thường hắn ít tiền là coi như xong."
Dương Đại Vĩ nói: "Tuy nhiên, cú đánh này cũng giúp chúng ta tranh thủ được thời gian quý báu, cũng để thương lượng xem nên giải quyết những yêu cầu mà bọn họ đưa ra như thế nào."
Tình thế bày ra trước mắt mọi người, dĩ nhiên chính là nước cờ hiểm này của Vũ Điền Phu.
Bất luận vụ án này có đưa ra Tòa án Quốc tế hay không, dường như phía Bắc Thành thị đều là bên đuối lý.
Mà ngược lại, thằng ranh đó lại có rất nhiều đường lui để lựa chọn, thậm chí có thể vin vào cớ của mình, khuấy động chuyện này ra nước ngoài.
Không còn bị không khí hội trường quấy nhiễu, tâm trạng Trần Phong cũng bình tĩnh trở lại. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn nảy ra ý nghĩ.
"Chúng ta ở Hoa Hạ có câu cổ ngữ, cởi chuông phải do người buộc chuông. Ta thấy chuyện này, Tòa án Bắc Thành thị chúng ta ra mặt thế nào cũng không thích hợp, vậy chỉ có thể để chính họ ra mặt giải quyết." Trần Phong nói.
"Chính họ ra mặt?"
Dương Đại Vĩ ngẩn người nói: "Ý ngươi là, để người của Tòa án Quốc tế ra mặt, chứng minh vụ án này nên do chúng ta tiến hành phán xử?"
"Chính là như vậy. Cũng chỉ có cách này mới có thể chặn miệng bọn Vũ Điền Phu, để bọn họ không còn đường lui nào khác, phải thành thật để Cao Đảo Do Mĩ ở lại Hoa Hạ ngồi tù."
Trần Phong khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ trầm ngưng.
"Chuyện này không thể xem thường, ta phải xin chỉ thị cấp trên mới được."
Dương Đại Vĩ nhất thời cũng có chút do dự, dù sao chuyện liên quan đến Tòa án Quốc tế thì không phải một mình hắn có thể quyết định được.
Rất nhanh, Dương Đại Vĩ đi đến bên bệ cửa sổ, dùng di động nói mấy câu rồi nhanh chóng quay lại.
"Cấp trên nói có thể cân nhắc, bảo ta mau chóng chỉnh lý tài liệu vụ án này, lập tức xuất phát, bay đến Tòa án Quốc tế bên kia để lấy chứng cứ!" Dương Đại Vĩ nói.
"Nhanh vậy sao?"
Lý Kiến Quốc sửng sốt nói: "Thế này cũng vội vàng quá rồi, không cân nhắc chút nào sao?"
"Thời gian không cho phép."
Dương Đại Vĩ nhanh chóng thu dọn đồ đạc cá nhân và nói: "Sự kiện đánh người ồn ào hôm nay, nhiều lắm cũng chỉ trì hoãn phiên tòa cuối cùng được khoảng một ngày, không thể để chúng ta cân nhắc đi cân nhắc lại được."
Nói xong, Dương Đại Vĩ quay sang nói mấy câu với đội trưởng cảnh vệ, ra hiệu bằng mắt với Trần Phong một chút, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng kiểm tra.
"Hai vị, ta là Kỉ Minh, đội trưởng cảnh vệ dưới quyền Dương tiên sinh."
Đội trưởng cảnh vệ đó nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sâu sắc, toàn thân toát ra vẻ khôn khéo già dặn, tiến lên một bước, chào Trần Phong.
"Chào Kỷ đội trưởng." Trần Phong dĩ nhiên cũng không làm cao, lập tức bắt tay hắn.
"Kiến Quốc huynh đệ mấy ngày này e là phải chịu ủy khuất rồi, hắn tạm thời không thể rời khỏi đây."
Kỉ Minh nói: "Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cố hết sức đảm bảo nhu cầu cuộc sống của hắn, về mặt này các vị có thể yên tâm, trong lòng chúng tôi đều biết rõ."
Trần Phong nghe vậy khẽ gật đầu.
Chuyện của Lý Kiến Quốc, muốn nói là thả tự do tại chỗ vì vô tội thì chắc chắn là không thể nào, dù sao cũng phải làm chút gì đó cho có lệ để bên thằng ranh đó thấy, để bọn họ biết, Bắc Thành thị bắt người cũng không thiên vị bên nào.
"Này, không sao! Cùng lắm thì ta ở lại đây mấy tháng, không sao đâu, chẳng có gì khó xử cả!" Lý Kiến Quốc cười ha hả nói.
"Mấy tháng thì không đến nỗi, chờ đội trưởng Dương từ Tòa án Quốc tế bên kia về, ngươi hẳn là có thể rời khỏi đây." Kỉ Minh cũng cười nói.
Trần Phong dừng lại một lát rồi cũng rời phòng kiểm tra, dù sao thân phận hắn quá nhạy cảm, cứ ở lại đây ngược lại sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ có ý đồ.
Lý Kiến Quốc trong thời gian ngắn không đi được, Trần Phong cũng không định ở đây chờ tin tức, bên tập đoàn còn cả đống chuyện chờ hắn xử lý.
Bên này Trần Phong vừa ra khỏi cổng lớn Tòa án Bắc Thành thị, lại gặp phải Vũ Điền Phu đang che mũi, bước ra từ xe cứu thương.
Tên này vóc người vốn thấp bé, che mũi trông càng có vẻ hèn mọn, sau khi gặp Trần Phong, Vũ Điền Phu lập tức giận không có chỗ trút, vội vàng bước nhanh lên trước, chặn đường Trần Phong.
"Có chuyện gì sao?"
Trần Phong đánh giá Vũ Điền Phu một cái, hắn thậm chí còn chẳng buồn gọi thẳng tên gã này.
"Trần Phong tiên sinh! Thủ hạ của ngài thật không có giáo dưỡng! Tại sao lại công khai động thủ đánh người giữa hội trường?"
Vũ Điền Phu chỉ vào mũi mình, kết quả vừa bỏ tay ra, máu mũi lại ào ào chảy xuống.
Lúc trước ẩu đả với Lý Kiến Quốc, tên này vì người thấp tay ngắn nên chịu thiệt lớn, liên tiếp mấy cú 'con rùa quyền' đều vụt vào không khí.
Ngược lại là Lý Kiến Quốc, một cú đấm thẳng vào mặt, đánh cho mặt mũi tên nhãi này như mở tiệm thuốc màu, máu mũi phun tung tóe không ngừng.
Động thái bên Tòa án Bắc Thành thị cũng không chậm, sau khi xe cứu thương đến, người ngoài đều tưởng Vũ Điền Phu ít nhất cũng bị thương nhẹ kiểu gãy xương mũi.
Không ngờ tên này cũng da dày thịt béo, chỉ là mạch máu trong xoang mũi bị một quyền đánh cho rách ra một chút, chỉ cần nén chặt cầm máu là được, không cần nhập viện.
Điều này cũng khiến Vũ Điền Phu rất tức giận, gãy xương mũi và chảy máu mũi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trường hợp trước đủ để Lý Kiến Quốc phải vào tù.
Còn trường hợp sau thì ngay cả thương tích nhẹ cũng không tính, chỉ có thể coi là tranh chấp.
"Cái gì gọi là giáo dưỡng?"
Trần Phong đứng vững, hỏi ngược lại hắn: "Ta chỉ thấy ngươi chủ động khiêu khích người của ta, không thấy gì khác, không biết Vũ Điền tiên sinh đang nói gì?"
"Các ngươi Hoa Hạ còn luôn mồm nói noi theo quân tử chi đạo, quân tử động khẩu không động thủ, biết không?" Vũ Điền Phu lập tức nổi giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận