Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1689: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo

Chương 1689: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo
Lần này đúng thực là đâm vào họng súng, trong lòng Bành Đặc thầm kêu khổ, sớm biết thế, hắn đã không nên tới gây sự với Trần Phong! “Không sao cả, Bành Đặc tiên sinh, ngươi cũng không cần căng thẳng như vậy.”
Trần Phong nhìn ra suy nghĩ của gã này, cười nói: “Chúng ta và Ma Tây Nhĩ tiên sinh cũng là đối tác hợp tác rất tốt, tất cả mọi người là bạn bè, không cần căng thẳng!”
“Không sai.”
Ma Tây Nhĩ vô cùng tin tưởng gật đầu, nói: “Trần Phong thật sự là người bạn quan trọng nhất của ta, Ma Tây Nhĩ. Bành Đặc, bạn của Trần Phong thiếu ngươi bao nhiêu tiền, ta giúp hắn làm bảo đảm, thế nào?”
Vừa nói, Ma Tây Nhĩ thậm chí còn từ trong túi áo ngực móc ra một cây bút máy màu vàng, làm ra bộ dạng muốn viết giấy chứng nhận ký tên. Hành động này càng làm Bành Đặc sợ hãi, đành phải liên tục cầu xin tha thứ: “Ma Tây Nhĩ tiên sinh, ngài đừng làm khó ta nữa, có ngài ở đây, đâu còn cần viết giấy bảo đảm làm gì?”
“Ài, không thể nói như thế.”
Ma Tây Nhĩ nghiêm mặt nói: “Một mã thì một mã, ngươi nói đi, tranh chấp khoản tiền bao lớn, ta viết giấy chứng nhận, nếu Trần Phong không trả được số tiền kia, ta giúp hắn trả cho ngươi.”
“Cái này……”
Bành Đặc bị Ma Tây Nhĩ làm cho có chút luống cuống chân tay, cuối cùng đành phải cố gắng báo ra con số. “Tổng cộng khoảng một trăm năm mươi vạn Euro, ta mua mấy căn nhà nhỏ chỗ Lạp Phỉ Đặc, nói tóm lại, đại khái là giá tiền này.”
Bành Đặc thấy Ma Tây Nhĩ thật sự đang viết giấy chứng nhận, vội vàng cười làm lành nói: “Thật không cần cái này đâu, Ma Tây Nhĩ tiên sinh.”
Nhưng mà, Ma Tây Nhĩ căn bản không thèm để ý gã này đang nói gì, rất nhanh liền viết xong giấy chứng nhận, sau đó đưa cho hắn. “Như vậy trong lòng ngươi hẳn là yên tâm rồi nhỉ, dù Trần Phong không trả được số tiền kia cho ngươi, có bỏ trốn, ngươi cũng có thể tới tìm ta, sẽ không có người quỵt nợ của ngươi đâu.”
Ma Tây Nhĩ đưa tờ giấy chứng nhận đó cho Bành Đặc xong, ra hiệu hắn có thể đi trước. “Vậy ta đi trước, Ma Tây Nhĩ tiên sinh.” Trong lòng Bành Đặc trăm mối bồn chồn, nhưng hắn càng không thể cố chấp ngồi lại đây, đành phải dẫn người rời đi. Bên kia, Trần Phong rất vất vả mới thoát khỏi sự dây dưa của Hi Ti Đề, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Triệu Doanh. Đây là một chiếc ghế sô pha đơn, Hi Ti Đề thấy Trần Phong né tránh, lập tức bĩu môi nhỏ, có chút bất mãn đi theo. “Trần Phong, ngươi sợ ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ta là hổ, còn có thể ăn thịt ngươi sao?”
Hi Ti Đề nói, liền định thuận thế ngồi lên tay vịn chiếc ghế sô pha của Trần Phong, cơ thể thì ngả vào lòng Trần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận