Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 1841: Mưu trí kết cục đã định

Chương 1841: Mưu trí, kết cục đã định
Trên mặt tuy nở nụ cười, nhưng trong lòng hắn có thể nói là lửa giận ngùn ngụt. Hắn luôn có cảm giác, chuyện này chính là do Trần Phong bọn hắn làm, thế nhưng, hắn lại chẳng hề có chút chứng cứ hay lý do nào để buộc tội Trần Phong. Bất kể là thời gian, địa điểm hành động, hay nhân chứng vân vân, Trần Phong bọn hắn đều có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm. Cho dù mình tức giận đến mấy, cũng không thể vì Trần Phong bọn hắn cũng là người Hoa Hạ mà cưỡng ép bắt người được? Nghĩ đến đây, ngực Uy Nhĩ Tốn chỉ cảm thấy từng cơn đau nhói, hắn đứng dậy nói: “Được rồi, các ngươi cứ ăn trước đi, ta còn có chút việc, hôm nào lại đến nói chuyện.” “Ngài đi thong thả, ta không tiễn.” Trần Phong tiễn đám người Uy Nhĩ Tốn ra đến cửa, rồi cười tủm tỉm đóng cửa phòng lại. Qua mắt mèo, Trần Phong thấy Uy Nhĩ Tốn mặt mày sa sầm đi vào thang máy, lúc này mới quay người trở vào. “Đi rồi à?” Dương Đại Vĩ nhếch miệng cười nói: “Ta đã sớm nói rồi, với cái bản lĩnh mèo ba chân của Uy Nhĩ Tốn kia, hắn làm sao tóm được tại trận chúng ta?” “Ngươi đừng nói vậy.” Trần Quốc Phú ở bên cạnh nói: “Ta thấy, Uy Nhĩ Tốn bọn hắn sẽ không bỏ qua đâu, dù sao đây cũng là đại sự có thể lay động đến nền tảng tập đoàn của bọn hắn.” “Ngươi nói không sai.” Trần Phong cũng ngồi xuống, tách một cái đuôi tôm hùm ra, vừa bóc vỏ vừa nói: “Uy Nhĩ Tốn tuy không tìm được chứng cứ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không ngừng điều tra.” Sau khi bốn vị chuyên gia Hoa Hạ được cứu đi, toàn bộ ngành sản xuất chip của Huệ Nhi Phố gần như lập tức rơi vào đình trệ. Mặc dù con Chip thế hệ thứ ba trong tay bọn hắn đã nghiên cứu phát minh đạt tiến độ khoảng 95%, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể hoàn thành. Nhưng người hiểu biết đều biết rằng, đối với những thứ thuộc về khoa học kỹ thuật, đừng nói là chênh lệch năm phần trăm, mà chênh lệch năm phần nghìn, năm phần vạn cũng không được. “Không đến mức đó chứ?” Trần Quốc Phú không khỏi hỏi: “Huệ Nhi Phố của bọn hắn cũng không ít chuyên gia, ta thấy nhiều lắm cũng chỉ là tiến độ nghiên cứu phát minh bị chậm lại thôi, không đến mức đình trệ hoàn toàn.” “Cái này thì ngươi không hiểu rồi.” Dương Đại Vĩ ở bên cạnh cười nói: “Ta nói này Quốc Phú ca, hồi đó ngươi đi học, thành tích thế nào?” “Thành tích?” Nghe vậy, Trần Quốc Phú có chút không hiểu nói: “Ta đi học cũng là chuyện của mười mấy hai mươi năm trước rồi, ai mà còn nhớ rõ chuyện lúc đó chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận