Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên
Chương 23: Kiếm tên "Thu Thủy "
Chương 23: K·i·ế·m tên "Thu Thủy"
Quan chủ bùi ngùi thở dài một tiếng:
"Trước đây, lão đạo ta chỉ lưu luyến không rời những chiêu k·i·ế·m và bộ p·h·áp của Thể k·i·ế·m t·h·u·ậ·t, hồ đồ đến mức quên mất căn bản của Luyện Khí.
"Khí huyết không vượng, sao có thể điều khiển trường k·i·ế·m? P·h·áp lực không đủ, sao có thể bộ cương đ·ạ·p đấu? Nói gì đến dũng? Nói gì đến biến hóa?
"Bây giờ nghĩ lại, khi đó có người mắng lão đạo ta luyện là k·i·ế·m của phàm nhân, lời này không sai, là ta đã làm ô danh Thể k·i·ế·m t·h·u·ậ·t."
Vân Khí áy náy an ủi: "Quan chủ nói quá lời rồi."
Lão quan chủ quay lưng về phía Vân Khí, đỡ trán thở dài, nhưng thực chất, Chân Vi đạo trưởng đang nháy mắt ra hiệu, liếc xéo Vân Khí.
"Vân Khí à, lão đạo ta nửa thân đã là x·ư·ơ·n·g khô, tuổi cũng đã cao, nhưng thanh bội k·i·ế·m từ t·h·i·ế·u thời đến giờ vẫn như mới, được cất kỹ trong hộp, mỗi độ đêm thu, lại kêu tranh tranh như tiếng rồng gầm, thật khiến lão đạo x·ấ·u hổ khi gặp lại bạn cũ!"
Vân Khí không rõ quan chủ muốn nói gì.
Quan chủ lại nói: "Đi, trùng hợp ngươi vừa đến, mượn chút khí vận của ngươi, theo ta đi xem một chút!"
Dứt lời, không đợi Vân Khí lên tiếng, lão đã nắm c·h·ặ·t cổ tay Vân Khí rồi kéo đi.
Vừa nãy còn nói mình nửa người x·ư·ơ·n·g khô, giờ quan chủ đi lại long hành hổ bộ, chỉ chốc lát đã kéo Vân Khí đến trụ sở của mình.
"Quý Tâm cư".
Một cái tên có chút kỳ quái.
Đạo trưởng bảo Vân Khí ngồi tạm ở chính sảnh, còn mình thì vào phòng lấy k·i·ế·m.
Quý Tâm cư bài trí rất đơn sơ, ngoài đồ dùng cần thiết thì chỉ có vài chậu hoa để tô điểm.
Rất nhanh, quan chủ khom lưng trở lại chính sảnh, ngồi xuống cạnh Vân Khí, tay bưng hộp k·i·ế·m đặt giữa hai người trên bàn trà.
Tay quan chủ hơi run rẩy, chậm rãi mở nắp hộp.
Một luồng khí lạnh tỏa ra.
Vân Khí tò mò nhìn vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy thanh k·i·ế·m này cực đẹp.
Thanh k·i·ế·m trông giống như một thanh bội k·i·ế·m thời Tiền Tống, mang đậm phong vị Tống k·i·ế·m, cảm giác đầu tiên mà nó mang lại là vẻ tú lệ nhưng vẫn mạnh mẽ, tựa như một con lão giao gầy guộc.
Thanh k·i·ế·m có vẻ hơi thon dài, chiều dài ước chừng ba thước sáu tấc, lúc này bảo k·i·ế·m đang nằm trong vỏ, chủ thể có màu đen, nhưng cái màu đen này lại không hề bóng bẩy, không giống như sơn thông thường, mà trông giống như một đầm nước sâu thẳm. Phần k·i·ế·m cách và k·i·ế·m thủ có màu trắng bạc, hình dáng như mây cuộn, nhưng cũng lại giống như sóng nước cuộn trào, phần đầu và đuôi vỏ k·i·ế·m được quấn tơ bạc, cũng được bện thành hình Vân Thủy văn.
Điểm xảo diệu là, Tống k·i·ế·m khi đeo thường dựa vào hai cái vòng trên vỏ k·i·ế·m, nhưng thanh k·i·ế·m này lại không có vòng đeo, mà chỉ có một cái bội ngọc ở giữa, đây là kiểu đeo của thời Tiên Tần. Trên vỏ k·i·ế·m khảm một cái bội ngọc, làm từ Dương Chi Ngọc, được chạm khắc thành hình Cầu Long, Cầu Long trông như vừa muốn lặn xuống hắc đàm, hai bên đều có một vuốt thò vào trong đầm, thân thể vẫn còn bên ngoài, tạo thành một khoảng t·r·ố·ng ở giữa.
Bội ngọc hình cầu giúp cho thanh k·i·ế·m đen trắng rõ ràng này trông bớt vẻ sắc bén hơn.
"k·i·ế·m thật đẹp!"
Vân Khí khen ngợi.
Ánh mắt lão đạo cũng dịu dàng hẳn khi nhìn thanh bảo k·i·ế·m, nhưng lão không động tay vào, mà lại nói với Vân Khí: "Cầm lên xem thử đi."
Vân Khí thấy k·i·ế·m thì Tâm vui, lại được chủ nhân cho phép, nên cũng không từ chối khách sáo gì, gật đầu nhẹ, đưa tay trái ra cầm k·i·ế·m.
Cảm giác đầu tiên khi chạm vào là một cái lạnh lẽo, tựa như nước hồ vào buổi sáng mùa thu, lạnh đến giật mình. Thanh k·i·ế·m cũng nặng hơn tưởng tượng rất nhiều, không hề tương xứng với vẻ mảnh khảnh của nó.
Vân Khí dùng một tay rút k·i·ế·m ra một nửa, chống lên đùi, nhìn ngắm thật kỹ.
Nhìn gần mới thấy rõ, vỏ k·i·ế·m và thân k·i·ế·m đen kịt kia quả nhiên không phải sơn hay một loại sắt nào cả, mà giống như một loại sừng thú, còn là sừng gì thì Vân Khí không nhận ra, chỉ biết nó lạnh lẽo khác thường và có màu đen sâu thẳm.
Bốn phía k·i·ế·m cách, k·i·ế·m thủ, sao miệng và k·i·ế·m tiêu trông như bạc như sắt, có vẻ như cũng cùng một loại chất liệu, nếu không phải Vân Khí cảm thấy lão quan chủ không có nhiều vốn liếng đến vậy, hắn đã nghĩ đó là Tuyết Hoa ngân rồi.
"Rút k·i·ế·m ra đi."
Lão quan chủ nói.
Vân Khí đứng lên, tay phải nắm c·h·ặ·t thân k·i·ế·m, hai tay tựa như đang cầm hai khối băng.
"Coong!"
Trường k·i·ế·m rời khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, trong vỏ dường như cất giấu cả ánh trăng.
Vân Khí nhìn về phía lưỡi k·i·ế·m, lưỡi đ·a·o dài khoảng hai thước năm tấc, mang một màu ngân t·h·iế·t trong trẻo, như ánh Nguyệt, như gương, như Hàn Sương, như Thu Thủy.
Phía dưới k·i·ế·m cách Vân Thủy, trên k·i·ế·m có khắc hai chữ bằng Vân Đãi.
"Thu Thủy".
Đây chính là tên của chuôi k·i·ế·m này.
"Thu Thủy."
Vân Khí đọc một tiếng.
Lão quan chủ ngồi trên ghế, nhìn Vân Khí đang đứng cầm k·i·ế·m, và cũng nhìn thanh Thu Thủy k·i·ế·m trên tay Vân Khí.
"Từ lúc lão đạo ta lần đầu tiên nhìn thấy "Thu Thủy", ta đã bị mê hoặc." Quan chủ chậm rãi nói: "Lúc ấy, Đầu k·i·ế·m sơn đang muốn tẩy rửa một nhóm k·i·ế·m, ngươi biết đấy, k·i·ế·m ở Đầu k·i·ế·m sơn thực sự rất nhiều, không biết trong k·i·ế·m kho có bao nhiêu k·i·ế·m bị vùi lấp, chính là duyên phận, lần đó đã cho ta gặp được "Thu Thủy"."
Vân Khí gật đầu, k·i·ế·m kho của Đầu k·i·ế·m sơn có rất nhiều, nguồn gốc của k·i·ế·m cũng rất đa dạng, có được thu thập, có được các tông phái cấp dưới cung phụng, có là tác phẩm luyện khí của đệ t·ử trong tông đem bán, và còn có một số k·i·ế·m tốt của sư trưởng hoặc đệ t·ử, trước khi tọa hóa không muốn bảo k·i·ế·m bị chôn vùi, nên chủ động gửi gắm k·i·ế·m khí vào k·i·ế·m kho.
Trong k·i·ế·m kho có vô số k·i·ế·m, nhưng Đầu k·i·ế·m sơn không hề ban phát k·i·ế·m một cách tùy tiện cho đệ t·ử, dù là đệ t·ử chân truyền của Đầu k·i·ế·m sơn muốn lấy k·i·ế·m trong kho, cũng phải bỏ ra vàng bạc mua, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ luyện k·i·ế·m mà các trưởng lão trên núi giao cho, tóm lại sẽ không để cho ai tùy tiện đạt được.
Cứ một khoảng thời gian, Đầu k·i·ế·m sơn sẽ đem một phần k·i·ế·m trong kho ra k·i·ế·m trì tẩy rửa, nếu có ai ưng ý thanh k·i·ế·m nào, có thể ra giá mua, lúc này sẽ t·i·ệ·n nghi hơn so với việc tự mình chọn k·i·ế·m trong kho.
Tiếc là vận khí Vân Khí không tốt lắm, trong một năm hắn ở tông môn, Đầu k·i·ế·m sơn chưa hề mở kho tắm k·i·ế·m.
Chân Vi đạo trưởng thì gặp được vào một năm kia.
Lão nhớ rõ, đó là năm thứ ba lão nhập tông, trên tay lão vẫn chỉ có một thanh Tấn t·h·iế·t k·i·ế·m chế thức, được phân p·h·át xuống cho thân phận ký danh đệ t·ử Đầu k·i·ế·m sơn như lão.
Lão rất tiết kiệm, lại nhận rất nhiều việc vặt ở Đô vụ viện, nên cũng để dành được một chút tiền tài và Kim Tinh khoáng vật. Số tiền và khoáng vật này lão đều tích lũy cẩn thận, không ném vào thanh Tấn t·h·iế·t k·i·ế·m duy nhất kia, vì trong lòng lão vốn không ưa t·h·í·c·h thanh k·i·ế·m đó, lão muốn tích cóp tiền để mua một thanh k·i·ế·m khí mà lão ngưỡng mộ hơn, chỉ là chí hướng lão cao xa, với số tài vật ít ỏi đó của lão thì chưa đủ để mua được thanh k·i·ế·m khiến lão động tâm.
Cho đến một ngày kia, Sơn bên trong truyền ra tin tức sẽ mở ngân quỹ tắm k·i·ế·m.
Lão biết cơ hội đã đến, lão không ngủ cả đêm hôm trước để đến k·i·ế·m trì chờ đợi.
Khi tắm k·i·ế·m, k·i·ế·m quang chói lọi suýt chút nữa đã khiến lão mù mắt.
Lão cùng những người xung quanh, trợn trừng mắt, mặc kệ nước mắt rơi như mưa, ra sức tìm k·i·ế·m trong k·i·ế·m quang.
Cho đến khi lão nhìn thấy "Thu Thủy".
"Thu Thủy" không linh động như phi k·i·ế·m, bơi lội tranh đấu trong ao, cũng không có nhiều k·i·ế·m ý dư thừa như p·h·áp k·i·ế·m, khiến mặt ao cuộn trào, chỉ lặng lẽ cắm ở đáy k·i·ế·m trì.
Chân Vi đạo trưởng ngay lập tức bị thu hút, lão muốn một thanh k·i·ế·m cổ sơ và thanh lệ như vậy. Cho đến khi lão thấy một thanh phi k·i·ế·m lao tới đ·á·n·h vào "Thu Thủy", mà "Thu Thủy" không hề lay động, lão liền hạ quyết tâm, chính là "Thu Thủy".
Có lẽ cảnh phi k·i·ế·m bị "Thu Thủy" bắn ra giữa ánh k·i·ế·m quang hoa mỹ kia chỉ mình lão thấy, hoặc có lẽ vì bản tướng của "Thu Thủy" quá mức bình thường, không ai đoái hoài đến, nên mới thực sự để lão đắc thủ.
Lão lấy ra toàn bộ tiền tài và Kim Tinh khoáng vật, thứ được coi là tiền mạnh đối với k·i·ế·m tu. Dù vẫn còn thiếu, nhưng trưởng lão chủ trì tắm k·i·ế·m vẫn đem Thu Thủy trao cho lão, còn đem cả Kim Tinh lưỡng tính kim thủy trả lại cho lão, hòa ái nói "Thu Thủy" là một thanh bảo k·i·ế·m kim thủy lưỡng tính, là một thanh bội k·i·ế·m.
Lão nhớ kỹ, trưởng lão rất vui vẻ, cười nói với lão rằng Đầu k·i·ế·m sơn tuy giỏi phi k·i·ế·m, p·h·áp k·i·ế·m, nhưng không phải là không dạy thể k·i·ế·m, bảo lão hãy quý trọng k·i·ế·m, chăm chỉ học k·i·ế·m. Nếu thật đến ngày không dạy được, thì mời người Thạch Lâm đến dạy cũng không sao, dù sao đóng cửa lại thì đều là người nhà cả, đúng không?
Có được "Thu Thủy", lão rất vui, cũng cho rằng mình là anh hùng biết quý bảo k·i·ế·m. Ban ngày lão khổ luyện k·i·ế·m chiêu, ban đêm ôm k·i·ế·m ngủ, sau đó lão càng thêm tiết kiệm, tất cả tiền dành dụm được đều bị lão đổi thành Kim Tinh khoáng vật kim thủy lưỡng tính, luyện vào "Thu Thủy".
Nhưng sự thật sau này nói cho lão biết, bảo k·i·ế·m đúng là bảo k·i·ế·m, còn anh hùng thì lại không phải anh hùng. Đến cuối cùng vẫn là lão phụ lòng "Thu Thủy", phụ lòng sư trưởng, phụ lòng vị trưởng lão đã tự tay trao "Thu Thủy" cho lão.
Suy tư chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngày lão gặp "Thu Thủy", lão đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần.
Lão ung dung nói: "Vân Khí, ta muốn tặng "Thu Thủy" cho ngươi, ngươi có bằng lòng nhận không?"
Vân Khí kinh ngạc, bảo k·i·ế·m như vậy lại muốn tặng đi sao?
"Ta không nên thân, lúc trước rời tông mà mang "Thu Thủy" đi là đã sai rồi, ta nên đem "Thu Thủy" trả lại k·i·ế·m kho mới đúng, thật sự là không nỡ mà! Nhưng vì tư tâm mà ta đã mang "Thu Thủy" ra rồi lại không dám gặp lại nó, đành phải cất trong hộp, treo trên vách tường, nhưng bảo k·i·ế·m Thông Linh, cứ mỗi độ thu về, kim khí thịnh vượng là lại hàng đêm kêu vang, lão đạo ta sợ nó bỏ đi, nhưng trong lòng lại mong nó hóa thành rồng mà bay, những cảm xúc này thật khó nói cho người ngoài."
Bàn tay lão quan chủ giấu trong tay áo nắm c·h·ặ·t, khẽ r·u·n.
Vân Khí thở dài, cảm thấy khó chịu trong lòng. Chẳng lẽ đây chính là lý do của cái tên "Quý Tâm cư"?
"Vân Khí, ngươi nhận lấy "Thu Thủy" đi, ra ngoài du lịch mà không có bảo khí phòng thân thì sao được? Nếu ngươi thật sự không t·h·í·c·h, thì đợi khi ngươi về tông, phiền ngươi mang "Thu Thủy" về, trả lại Đầu k·i·ế·m sơn!"
Quan chủ nhìn Vân Khí, trong mắt đầy chờ đợi.
Xét về tình về lý, Vân Khí không có lý do gì để từ chối, hắn cũng rất yêu t·h·í·c·h "Thu Thủy". Vô cớ mà có được một kiện bảo k·i·ế·m như vậy, còn gì để phải già mồm nữa đây?
Vân Khí thu k·i·ế·m vào vỏ, ôm k·i·ế·m khom mình hành lễ: "Đa tạ Quan chủ ban k·i·ế·m."
Lão quan chủ ngửa mặt lên trời cười lớn, như trút được gánh nặng: "Hảo hài t·ử, hảo hài t·ử! Đến, ngươi ngồi đi, ta còn có chút đồ vật muốn cho ngươi!"
Lão quan chủ kéo Vân Khí ngồi xuống ghế, rồi nhanh c·h·óng đi vào nội thất, đi lại nhẹ nhàng hơn hẳn, trên đường đi vẫn không quên cầm theo hộp k·i·ế·m.
Vừa thấy lão quan chủ vừa rời khỏi chính sảnh, Vân Khí đã nghe thấy một tiếng rơi, chẳng lẽ lão quan chủ ném hộp k·i·ế·m đi rồi?
Vân Khí cười cười, rồi cúi đầu nhìn "Thu Thủy", thật là một thanh k·i·ế·m đẹp! Mình ở trong tông không thể có được một thanh k·i·ế·m, vừa xuất tông đã có người tặng cho một thanh, lại còn tha t·h·iế·t như vậy, cứ như đang nằm mơ, hẳn là thật sự là tạo hóa trêu ngươi?
Về phần phi k·i·ế·m hay p·h·áp k·i·ế·m gì đó, Vân Khí không thèm nghĩ nữa, trong n·g·ự·c có một thanh bội k·i·ế·m thế này rồi, còn cần gì khác nữa đâu? Chuyện sau này hãy tính sau!
Mà lão quan chủ vừa quay trở lại, nhìn Vân Khí yêu t·h·í·c·h không buông tay thì trong lòng càng thêm an ủi. Lão mang theo một cái rương nhỏ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Vân Khí, đặt cái rương lên bàn trà giữa hai người.
Quan chủ mở rương ra, Vân Khí nhìn vào, thấy mười mấy mảnh vụn, vừa có kim loại vừa có đá, lớn thì bằng trứng gà, nhỏ thì bằng hạt đậu, có mảnh không khác gì sỏi đá ven đường, có mảnh lại lấp lánh ánh sáng.
"Đây là chút Kim Tinh khoáng thạch mà lão đạo ta đã thu thập được trong mấy chục năm qua ở trần thế, ban đầu không chỉ có nhiêu đây đâu, nhưng phần lớn đã bị lão đạo đổi lấy kim thủy song tính cùng với một vài t·h·u·ậ·t sĩ khác rồi. Bây giờ, chúng đều là của ngươi, phẩm chất không bằng trên núi, ngươi cũng đừng chê."
Chân Vi đạo trưởng đẩy nhẹ rương về phía Vân Khí, cười nói.
Vân Khí thấy vậy, liền đứng dậy bái tạ.
Lão quan chủ cười ha hả bảo Vân Khí ngồi xuống, hỏi: "Trước kia ngươi đã cho k·i·ế·m ăn chưa?"
Vân Khí lắc đầu, hắn còn chưa có k·i·ế·m, sao mà cho ăn được?
Lão quan chủ vẫn vui vẻ cười, từ khi Vân Khí nhận lấy "Thu Thủy" thì nụ cười của lão không hề tắt, lão giải t·h·í·c·h:
"Phi k·i·ế·m thì lợi ở chỗ bén nhọn, p·h·áp k·i·ế·m thì uy ở chỗ nắm giữ, còn bội k·i·ế·m thì kiên cố ở chỗ uy nghiêm. Vân Khí, ngươi nghĩ xem, vừa nãy ta nói tu hành Thể k·i·ế·m t·h·u·ậ·t mấu chốt là phải tạo ra thế, nhưng thế suy cho cùng vẫn dồn lên thân k·i·ế·m. Nếu k·i·ế·m trên tay ngươi kém, chỉ cần một chút xê dịch, một chiêu biến hóa, thì k·i·ế·m sẽ không gánh được thế, chịu không n·ổi lực, lập tức sẽ gãy. Cho nên, k·i·ế·m của thể k·i·ế·m phải kiên cố, cái kiên cố này khi dồn lên người khác thì phải không gì không p·h·á nổi, nhưng bản thân bảo k·i·ế·m khi thành thế cũng phải nh·ậ·n thế và cũng cần kiên cố."
Lão quan chủ nói rõ ràng, Vân Khí liên tục gật đầu.
"Bội k·i·ế·m muốn kiên cố, thì phải thường xuyên được Kim Tinh khoáng vật nuôi dưỡng, đó mới thực sự là đốt tiền, nên lúc trước ngươi nói phi k·i·ế·m, p·h·áp k·i·ế·m đốt tiền, kỳ thực không phải vậy."
Vân Khí có chút x·ấ·u hổ, ngượng ngùng nói: "Kẻ ngoại đạo, thực sự không nên vọng ngôn."
Lão quan chủ không để ý, lại hỏi: "Ngươi có hỏa p·h·áp, có thể triệu hồi p·h·áp hỏa không?"
Vân Khí gật đầu, xét cho cùng, khai mở Tâm Phủ sớm hơn, hỏa p·h·áp đúng là thứ hắn tu hành nhiều nhất.
"Nuôi dưỡng bội k·i·ế·m thực ra không khó, chỉ cần có Kim Tinh khoáng vật t·h·í·c·h hợp, đây, ngươi cầm lấy cái này, thử ngay đi."
Lão quan chủ lấy ra một hạt Kim Tinh lam màu xanh lá từ trong rương, đưa cho Vân Khí.
"Thứ này gọi là "Lưu Kim Trầm Sa", thuộc Tân Kim, "Thu Thủy" là kim thủy song tính, âm dương thuộc âm, t·h·í·c·h Tân Kim và Quý Thủy hơn. Ngươi triệu hồi lửa ra, dung luyện nó, sau khi kim hóa thủy thì nhỏ lên thân k·i·ế·m, "Thu Thủy" tự nhiên sẽ nuốt chửng. Cứ như vậy, mài c·ô·ng phu dần dần, sau khi "Thu Thủy" nuốt bách kim thì sẽ càng thêm c·ứ·n·g cỏi. Hơn nữa, thế gian này có một số Kim Tinh khoáng vật còn mang theo chút huyền diệu, "Thu Thủy" nuốt vào cũng có thể mang theo một chút đặc chất, nên sau này ngươi có thể lưu ý khi chọn thức ăn cho "Thu Thủy"."
Vân Khí gật đầu, vận chuyển p·h·áp lực hỏa thuộc tính trong cơ thể, tùy tiện ngưng kết một ngọn lửa trong lòng bàn tay, ném "Lưu Kim Trầm Sa" vào trong đó, chậm rãi luyện hóa.
Quan chủ nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Vân Khí, thở dài: "Khi ta vừa rời núi, trong người vẫn còn p·h·áp lực, nhưng Hồng Trần hỗn tạp, thân thể già nua, thực khí ngày càng suy tàn, dần dần p·h·áp lực khô kiệt, chẳng khác gì phàm nhân, về sau cũng không thể nuôi dưỡng "Thu Thủy"."
Vân Khí cũng phụ họa gật đầu, rời núi mấy ngày, hắn đã sớm cảm thấy linh khí ở trần thế mỏng manh, trách sao các đại p·h·ái đều muốn chiếm giữ Linh Sơn, ít ai tu hành ở trần thế.
"Có vẻ hơi chậm, "Lưu Kim Trầm Sa" này tính chất c·ứ·n·g rắn, tính lạnh, chịu lửa, đổi cái khác đi."
Qua một hồi lâu, quan chủ thấy tốc độ dung luyện "Lưu Kim Trầm Sa" cực kỳ chậm chạp, liền đề nghị đổi loại Kim Tinh khác.
"Không cần."
Vân Khí lắc đầu, dứt lời, hắn nâng k·i·ế·m lên gối, tay phải cầm lửa đốt kim, tay trái b·ó·p một cái quyết, chỉ vào Kim Tinh trong lửa, miệng nhẹ nhàng đọc lên một chữ:
"Đốt!"
Trong nháy mắt, "Lưu Kim Trầm Sa" bắt đầu tan chảy.
Lão quan chủ nhìn Vân Khí, cảm thấy càng thêm hài lòng.
Sau một lát, "Lưu Kim Trầm Sa" biến thành một đoàn kim thủy, Vân Khí thu hồi ngọn lửa, rút k·i·ế·m ra hứng lấy, quả nhiên, kim thủy nhỏ vào thân k·i·ế·m "Thu Thủy" như mưa rơi xuống đầm, để lại một dấu ấn lam màu xanh lá, còn "Thu Thủy" thì p·h·át ra một tiếng kêu trong trẻo.
"Thu Thủy" đang vui đó."
Lão quan chủ cười nói.
Mọi việc đã xong xuôi, lão quan chủ không giữ Vân Khí lâu hơn, đem số Kim Tinh khoáng vật còn lại đưa hết cho Vân Khí, rồi để hắn tự về nhà.
Trước khi chia tay, lão quan chủ còn dặn dò thêm rằng việc nuôi dưỡng bội k·i·ế·m không được nóng vội, phải đợi "Thu Thủy" hấp thụ hết Kim Tinh đã ăn vào rồi mới tiếp tục cho ăn, nếu không tham lam quá mức thì sẽ hỏng việc, bảo k·i·ế·m bị pha tạp thì ngược lại dễ gãy. Về phần làm sao để biết bảo k·i·ế·m đã luyện hóa Kim Tinh hay chưa, thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần trên thân k·i·ế·m không còn tạp sắc là được. Tuy nhiên, lão đạo vừa cười vừa nói rằng thế gian này chắc ít có k·i·ế·m chủ có nỗi phiền não này, vì trên cơ bản tốc độ tìm Kim Tinh bao giờ cũng chậm hơn tốc độ nuốt Kim Tinh của bảo k·i·ế·m, mười mấy thứ đồ lặt vặt này của lão, e rằng không đủ để lấp đầy miệng của "Thu Thủy".
Vân Khí lĩnh hội, khom người cúi đầu, thành khẩn cảm tạ.
Lão quan chủ khoát tay, nhìn Vân Khí rời đi.
Nhưng khi thấy Vân Khí khuất bóng, không hiểu vì sao, lão quan chủ đang tươi cười bỗng cảm thấy có một chút lạnh lẽo trên mặt, lão đưa tay s·ờ lên, thì ra là nước mắt, lão đang khóc!
Sao lại khóc chứ? Rõ ràng đang vui vẻ như vậy, bao nhiêu năm rồi chưa có được niềm vui như hôm nay!
Đây chẳng phải là người ta nói vui quá hóa k·h·ó·c sao?
Lão quan chủ nhất thời không nghĩ ra, lão trở về chỗ ngủ, theo thói quen lách qua bức tường treo hộp k·i·ế·m, vừa ngồi xuống mép g·i·ư·ờ·n·g, như chợt nhớ ra điều gì, lão cười mắng mình một câu:
"Lão già, hồ đồ rồi, "Thu Thủy" đã theo chủ nhân mới rồi, một người trẻ tuổi t·h·i·ê·n tư hơn mình không biết bao nhiêu, mình còn t·r·ố·n tránh làm gì? Không cần né nữa, ngày mai nên đổi tên "Quý Tâm cư" mới đúng!"
Lão quan chủ cảm thấy mình nên thản nhiên, lão ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bức tường kia.
Bức tường kia t·r·ố·ng rỗng, không có gì cả.
Không hiểu sao, bỗng nhiên buồn từ tâm mà ra, mũi cay xè không chịu n·ổi, lão quan chủ nằm vật ra g·i·ư·ờ·n·g, gào k·h·ó·c.
Quan chủ bùi ngùi thở dài một tiếng:
"Trước đây, lão đạo ta chỉ lưu luyến không rời những chiêu k·i·ế·m và bộ p·h·áp của Thể k·i·ế·m t·h·u·ậ·t, hồ đồ đến mức quên mất căn bản của Luyện Khí.
"Khí huyết không vượng, sao có thể điều khiển trường k·i·ế·m? P·h·áp lực không đủ, sao có thể bộ cương đ·ạ·p đấu? Nói gì đến dũng? Nói gì đến biến hóa?
"Bây giờ nghĩ lại, khi đó có người mắng lão đạo ta luyện là k·i·ế·m của phàm nhân, lời này không sai, là ta đã làm ô danh Thể k·i·ế·m t·h·u·ậ·t."
Vân Khí áy náy an ủi: "Quan chủ nói quá lời rồi."
Lão quan chủ quay lưng về phía Vân Khí, đỡ trán thở dài, nhưng thực chất, Chân Vi đạo trưởng đang nháy mắt ra hiệu, liếc xéo Vân Khí.
"Vân Khí à, lão đạo ta nửa thân đã là x·ư·ơ·n·g khô, tuổi cũng đã cao, nhưng thanh bội k·i·ế·m từ t·h·i·ế·u thời đến giờ vẫn như mới, được cất kỹ trong hộp, mỗi độ đêm thu, lại kêu tranh tranh như tiếng rồng gầm, thật khiến lão đạo x·ấ·u hổ khi gặp lại bạn cũ!"
Vân Khí không rõ quan chủ muốn nói gì.
Quan chủ lại nói: "Đi, trùng hợp ngươi vừa đến, mượn chút khí vận của ngươi, theo ta đi xem một chút!"
Dứt lời, không đợi Vân Khí lên tiếng, lão đã nắm c·h·ặ·t cổ tay Vân Khí rồi kéo đi.
Vừa nãy còn nói mình nửa người x·ư·ơ·n·g khô, giờ quan chủ đi lại long hành hổ bộ, chỉ chốc lát đã kéo Vân Khí đến trụ sở của mình.
"Quý Tâm cư".
Một cái tên có chút kỳ quái.
Đạo trưởng bảo Vân Khí ngồi tạm ở chính sảnh, còn mình thì vào phòng lấy k·i·ế·m.
Quý Tâm cư bài trí rất đơn sơ, ngoài đồ dùng cần thiết thì chỉ có vài chậu hoa để tô điểm.
Rất nhanh, quan chủ khom lưng trở lại chính sảnh, ngồi xuống cạnh Vân Khí, tay bưng hộp k·i·ế·m đặt giữa hai người trên bàn trà.
Tay quan chủ hơi run rẩy, chậm rãi mở nắp hộp.
Một luồng khí lạnh tỏa ra.
Vân Khí tò mò nhìn vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy thanh k·i·ế·m này cực đẹp.
Thanh k·i·ế·m trông giống như một thanh bội k·i·ế·m thời Tiền Tống, mang đậm phong vị Tống k·i·ế·m, cảm giác đầu tiên mà nó mang lại là vẻ tú lệ nhưng vẫn mạnh mẽ, tựa như một con lão giao gầy guộc.
Thanh k·i·ế·m có vẻ hơi thon dài, chiều dài ước chừng ba thước sáu tấc, lúc này bảo k·i·ế·m đang nằm trong vỏ, chủ thể có màu đen, nhưng cái màu đen này lại không hề bóng bẩy, không giống như sơn thông thường, mà trông giống như một đầm nước sâu thẳm. Phần k·i·ế·m cách và k·i·ế·m thủ có màu trắng bạc, hình dáng như mây cuộn, nhưng cũng lại giống như sóng nước cuộn trào, phần đầu và đuôi vỏ k·i·ế·m được quấn tơ bạc, cũng được bện thành hình Vân Thủy văn.
Điểm xảo diệu là, Tống k·i·ế·m khi đeo thường dựa vào hai cái vòng trên vỏ k·i·ế·m, nhưng thanh k·i·ế·m này lại không có vòng đeo, mà chỉ có một cái bội ngọc ở giữa, đây là kiểu đeo của thời Tiên Tần. Trên vỏ k·i·ế·m khảm một cái bội ngọc, làm từ Dương Chi Ngọc, được chạm khắc thành hình Cầu Long, Cầu Long trông như vừa muốn lặn xuống hắc đàm, hai bên đều có một vuốt thò vào trong đầm, thân thể vẫn còn bên ngoài, tạo thành một khoảng t·r·ố·ng ở giữa.
Bội ngọc hình cầu giúp cho thanh k·i·ế·m đen trắng rõ ràng này trông bớt vẻ sắc bén hơn.
"k·i·ế·m thật đẹp!"
Vân Khí khen ngợi.
Ánh mắt lão đạo cũng dịu dàng hẳn khi nhìn thanh bảo k·i·ế·m, nhưng lão không động tay vào, mà lại nói với Vân Khí: "Cầm lên xem thử đi."
Vân Khí thấy k·i·ế·m thì Tâm vui, lại được chủ nhân cho phép, nên cũng không từ chối khách sáo gì, gật đầu nhẹ, đưa tay trái ra cầm k·i·ế·m.
Cảm giác đầu tiên khi chạm vào là một cái lạnh lẽo, tựa như nước hồ vào buổi sáng mùa thu, lạnh đến giật mình. Thanh k·i·ế·m cũng nặng hơn tưởng tượng rất nhiều, không hề tương xứng với vẻ mảnh khảnh của nó.
Vân Khí dùng một tay rút k·i·ế·m ra một nửa, chống lên đùi, nhìn ngắm thật kỹ.
Nhìn gần mới thấy rõ, vỏ k·i·ế·m và thân k·i·ế·m đen kịt kia quả nhiên không phải sơn hay một loại sắt nào cả, mà giống như một loại sừng thú, còn là sừng gì thì Vân Khí không nhận ra, chỉ biết nó lạnh lẽo khác thường và có màu đen sâu thẳm.
Bốn phía k·i·ế·m cách, k·i·ế·m thủ, sao miệng và k·i·ế·m tiêu trông như bạc như sắt, có vẻ như cũng cùng một loại chất liệu, nếu không phải Vân Khí cảm thấy lão quan chủ không có nhiều vốn liếng đến vậy, hắn đã nghĩ đó là Tuyết Hoa ngân rồi.
"Rút k·i·ế·m ra đi."
Lão quan chủ nói.
Vân Khí đứng lên, tay phải nắm c·h·ặ·t thân k·i·ế·m, hai tay tựa như đang cầm hai khối băng.
"Coong!"
Trường k·i·ế·m rời khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, trong vỏ dường như cất giấu cả ánh trăng.
Vân Khí nhìn về phía lưỡi k·i·ế·m, lưỡi đ·a·o dài khoảng hai thước năm tấc, mang một màu ngân t·h·iế·t trong trẻo, như ánh Nguyệt, như gương, như Hàn Sương, như Thu Thủy.
Phía dưới k·i·ế·m cách Vân Thủy, trên k·i·ế·m có khắc hai chữ bằng Vân Đãi.
"Thu Thủy".
Đây chính là tên của chuôi k·i·ế·m này.
"Thu Thủy."
Vân Khí đọc một tiếng.
Lão quan chủ ngồi trên ghế, nhìn Vân Khí đang đứng cầm k·i·ế·m, và cũng nhìn thanh Thu Thủy k·i·ế·m trên tay Vân Khí.
"Từ lúc lão đạo ta lần đầu tiên nhìn thấy "Thu Thủy", ta đã bị mê hoặc." Quan chủ chậm rãi nói: "Lúc ấy, Đầu k·i·ế·m sơn đang muốn tẩy rửa một nhóm k·i·ế·m, ngươi biết đấy, k·i·ế·m ở Đầu k·i·ế·m sơn thực sự rất nhiều, không biết trong k·i·ế·m kho có bao nhiêu k·i·ế·m bị vùi lấp, chính là duyên phận, lần đó đã cho ta gặp được "Thu Thủy"."
Vân Khí gật đầu, k·i·ế·m kho của Đầu k·i·ế·m sơn có rất nhiều, nguồn gốc của k·i·ế·m cũng rất đa dạng, có được thu thập, có được các tông phái cấp dưới cung phụng, có là tác phẩm luyện khí của đệ t·ử trong tông đem bán, và còn có một số k·i·ế·m tốt của sư trưởng hoặc đệ t·ử, trước khi tọa hóa không muốn bảo k·i·ế·m bị chôn vùi, nên chủ động gửi gắm k·i·ế·m khí vào k·i·ế·m kho.
Trong k·i·ế·m kho có vô số k·i·ế·m, nhưng Đầu k·i·ế·m sơn không hề ban phát k·i·ế·m một cách tùy tiện cho đệ t·ử, dù là đệ t·ử chân truyền của Đầu k·i·ế·m sơn muốn lấy k·i·ế·m trong kho, cũng phải bỏ ra vàng bạc mua, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ luyện k·i·ế·m mà các trưởng lão trên núi giao cho, tóm lại sẽ không để cho ai tùy tiện đạt được.
Cứ một khoảng thời gian, Đầu k·i·ế·m sơn sẽ đem một phần k·i·ế·m trong kho ra k·i·ế·m trì tẩy rửa, nếu có ai ưng ý thanh k·i·ế·m nào, có thể ra giá mua, lúc này sẽ t·i·ệ·n nghi hơn so với việc tự mình chọn k·i·ế·m trong kho.
Tiếc là vận khí Vân Khí không tốt lắm, trong một năm hắn ở tông môn, Đầu k·i·ế·m sơn chưa hề mở kho tắm k·i·ế·m.
Chân Vi đạo trưởng thì gặp được vào một năm kia.
Lão nhớ rõ, đó là năm thứ ba lão nhập tông, trên tay lão vẫn chỉ có một thanh Tấn t·h·iế·t k·i·ế·m chế thức, được phân p·h·át xuống cho thân phận ký danh đệ t·ử Đầu k·i·ế·m sơn như lão.
Lão rất tiết kiệm, lại nhận rất nhiều việc vặt ở Đô vụ viện, nên cũng để dành được một chút tiền tài và Kim Tinh khoáng vật. Số tiền và khoáng vật này lão đều tích lũy cẩn thận, không ném vào thanh Tấn t·h·iế·t k·i·ế·m duy nhất kia, vì trong lòng lão vốn không ưa t·h·í·c·h thanh k·i·ế·m đó, lão muốn tích cóp tiền để mua một thanh k·i·ế·m khí mà lão ngưỡng mộ hơn, chỉ là chí hướng lão cao xa, với số tài vật ít ỏi đó của lão thì chưa đủ để mua được thanh k·i·ế·m khiến lão động tâm.
Cho đến một ngày kia, Sơn bên trong truyền ra tin tức sẽ mở ngân quỹ tắm k·i·ế·m.
Lão biết cơ hội đã đến, lão không ngủ cả đêm hôm trước để đến k·i·ế·m trì chờ đợi.
Khi tắm k·i·ế·m, k·i·ế·m quang chói lọi suýt chút nữa đã khiến lão mù mắt.
Lão cùng những người xung quanh, trợn trừng mắt, mặc kệ nước mắt rơi như mưa, ra sức tìm k·i·ế·m trong k·i·ế·m quang.
Cho đến khi lão nhìn thấy "Thu Thủy".
"Thu Thủy" không linh động như phi k·i·ế·m, bơi lội tranh đấu trong ao, cũng không có nhiều k·i·ế·m ý dư thừa như p·h·áp k·i·ế·m, khiến mặt ao cuộn trào, chỉ lặng lẽ cắm ở đáy k·i·ế·m trì.
Chân Vi đạo trưởng ngay lập tức bị thu hút, lão muốn một thanh k·i·ế·m cổ sơ và thanh lệ như vậy. Cho đến khi lão thấy một thanh phi k·i·ế·m lao tới đ·á·n·h vào "Thu Thủy", mà "Thu Thủy" không hề lay động, lão liền hạ quyết tâm, chính là "Thu Thủy".
Có lẽ cảnh phi k·i·ế·m bị "Thu Thủy" bắn ra giữa ánh k·i·ế·m quang hoa mỹ kia chỉ mình lão thấy, hoặc có lẽ vì bản tướng của "Thu Thủy" quá mức bình thường, không ai đoái hoài đến, nên mới thực sự để lão đắc thủ.
Lão lấy ra toàn bộ tiền tài và Kim Tinh khoáng vật, thứ được coi là tiền mạnh đối với k·i·ế·m tu. Dù vẫn còn thiếu, nhưng trưởng lão chủ trì tắm k·i·ế·m vẫn đem Thu Thủy trao cho lão, còn đem cả Kim Tinh lưỡng tính kim thủy trả lại cho lão, hòa ái nói "Thu Thủy" là một thanh bảo k·i·ế·m kim thủy lưỡng tính, là một thanh bội k·i·ế·m.
Lão nhớ kỹ, trưởng lão rất vui vẻ, cười nói với lão rằng Đầu k·i·ế·m sơn tuy giỏi phi k·i·ế·m, p·h·áp k·i·ế·m, nhưng không phải là không dạy thể k·i·ế·m, bảo lão hãy quý trọng k·i·ế·m, chăm chỉ học k·i·ế·m. Nếu thật đến ngày không dạy được, thì mời người Thạch Lâm đến dạy cũng không sao, dù sao đóng cửa lại thì đều là người nhà cả, đúng không?
Có được "Thu Thủy", lão rất vui, cũng cho rằng mình là anh hùng biết quý bảo k·i·ế·m. Ban ngày lão khổ luyện k·i·ế·m chiêu, ban đêm ôm k·i·ế·m ngủ, sau đó lão càng thêm tiết kiệm, tất cả tiền dành dụm được đều bị lão đổi thành Kim Tinh khoáng vật kim thủy lưỡng tính, luyện vào "Thu Thủy".
Nhưng sự thật sau này nói cho lão biết, bảo k·i·ế·m đúng là bảo k·i·ế·m, còn anh hùng thì lại không phải anh hùng. Đến cuối cùng vẫn là lão phụ lòng "Thu Thủy", phụ lòng sư trưởng, phụ lòng vị trưởng lão đã tự tay trao "Thu Thủy" cho lão.
Suy tư chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngày lão gặp "Thu Thủy", lão đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần.
Lão ung dung nói: "Vân Khí, ta muốn tặng "Thu Thủy" cho ngươi, ngươi có bằng lòng nhận không?"
Vân Khí kinh ngạc, bảo k·i·ế·m như vậy lại muốn tặng đi sao?
"Ta không nên thân, lúc trước rời tông mà mang "Thu Thủy" đi là đã sai rồi, ta nên đem "Thu Thủy" trả lại k·i·ế·m kho mới đúng, thật sự là không nỡ mà! Nhưng vì tư tâm mà ta đã mang "Thu Thủy" ra rồi lại không dám gặp lại nó, đành phải cất trong hộp, treo trên vách tường, nhưng bảo k·i·ế·m Thông Linh, cứ mỗi độ thu về, kim khí thịnh vượng là lại hàng đêm kêu vang, lão đạo ta sợ nó bỏ đi, nhưng trong lòng lại mong nó hóa thành rồng mà bay, những cảm xúc này thật khó nói cho người ngoài."
Bàn tay lão quan chủ giấu trong tay áo nắm c·h·ặ·t, khẽ r·u·n.
Vân Khí thở dài, cảm thấy khó chịu trong lòng. Chẳng lẽ đây chính là lý do của cái tên "Quý Tâm cư"?
"Vân Khí, ngươi nhận lấy "Thu Thủy" đi, ra ngoài du lịch mà không có bảo khí phòng thân thì sao được? Nếu ngươi thật sự không t·h·í·c·h, thì đợi khi ngươi về tông, phiền ngươi mang "Thu Thủy" về, trả lại Đầu k·i·ế·m sơn!"
Quan chủ nhìn Vân Khí, trong mắt đầy chờ đợi.
Xét về tình về lý, Vân Khí không có lý do gì để từ chối, hắn cũng rất yêu t·h·í·c·h "Thu Thủy". Vô cớ mà có được một kiện bảo k·i·ế·m như vậy, còn gì để phải già mồm nữa đây?
Vân Khí thu k·i·ế·m vào vỏ, ôm k·i·ế·m khom mình hành lễ: "Đa tạ Quan chủ ban k·i·ế·m."
Lão quan chủ ngửa mặt lên trời cười lớn, như trút được gánh nặng: "Hảo hài t·ử, hảo hài t·ử! Đến, ngươi ngồi đi, ta còn có chút đồ vật muốn cho ngươi!"
Lão quan chủ kéo Vân Khí ngồi xuống ghế, rồi nhanh c·h·óng đi vào nội thất, đi lại nhẹ nhàng hơn hẳn, trên đường đi vẫn không quên cầm theo hộp k·i·ế·m.
Vừa thấy lão quan chủ vừa rời khỏi chính sảnh, Vân Khí đã nghe thấy một tiếng rơi, chẳng lẽ lão quan chủ ném hộp k·i·ế·m đi rồi?
Vân Khí cười cười, rồi cúi đầu nhìn "Thu Thủy", thật là một thanh k·i·ế·m đẹp! Mình ở trong tông không thể có được một thanh k·i·ế·m, vừa xuất tông đã có người tặng cho một thanh, lại còn tha t·h·iế·t như vậy, cứ như đang nằm mơ, hẳn là thật sự là tạo hóa trêu ngươi?
Về phần phi k·i·ế·m hay p·h·áp k·i·ế·m gì đó, Vân Khí không thèm nghĩ nữa, trong n·g·ự·c có một thanh bội k·i·ế·m thế này rồi, còn cần gì khác nữa đâu? Chuyện sau này hãy tính sau!
Mà lão quan chủ vừa quay trở lại, nhìn Vân Khí yêu t·h·í·c·h không buông tay thì trong lòng càng thêm an ủi. Lão mang theo một cái rương nhỏ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Vân Khí, đặt cái rương lên bàn trà giữa hai người.
Quan chủ mở rương ra, Vân Khí nhìn vào, thấy mười mấy mảnh vụn, vừa có kim loại vừa có đá, lớn thì bằng trứng gà, nhỏ thì bằng hạt đậu, có mảnh không khác gì sỏi đá ven đường, có mảnh lại lấp lánh ánh sáng.
"Đây là chút Kim Tinh khoáng thạch mà lão đạo ta đã thu thập được trong mấy chục năm qua ở trần thế, ban đầu không chỉ có nhiêu đây đâu, nhưng phần lớn đã bị lão đạo đổi lấy kim thủy song tính cùng với một vài t·h·u·ậ·t sĩ khác rồi. Bây giờ, chúng đều là của ngươi, phẩm chất không bằng trên núi, ngươi cũng đừng chê."
Chân Vi đạo trưởng đẩy nhẹ rương về phía Vân Khí, cười nói.
Vân Khí thấy vậy, liền đứng dậy bái tạ.
Lão quan chủ cười ha hả bảo Vân Khí ngồi xuống, hỏi: "Trước kia ngươi đã cho k·i·ế·m ăn chưa?"
Vân Khí lắc đầu, hắn còn chưa có k·i·ế·m, sao mà cho ăn được?
Lão quan chủ vẫn vui vẻ cười, từ khi Vân Khí nhận lấy "Thu Thủy" thì nụ cười của lão không hề tắt, lão giải t·h·í·c·h:
"Phi k·i·ế·m thì lợi ở chỗ bén nhọn, p·h·áp k·i·ế·m thì uy ở chỗ nắm giữ, còn bội k·i·ế·m thì kiên cố ở chỗ uy nghiêm. Vân Khí, ngươi nghĩ xem, vừa nãy ta nói tu hành Thể k·i·ế·m t·h·u·ậ·t mấu chốt là phải tạo ra thế, nhưng thế suy cho cùng vẫn dồn lên thân k·i·ế·m. Nếu k·i·ế·m trên tay ngươi kém, chỉ cần một chút xê dịch, một chiêu biến hóa, thì k·i·ế·m sẽ không gánh được thế, chịu không n·ổi lực, lập tức sẽ gãy. Cho nên, k·i·ế·m của thể k·i·ế·m phải kiên cố, cái kiên cố này khi dồn lên người khác thì phải không gì không p·h·á nổi, nhưng bản thân bảo k·i·ế·m khi thành thế cũng phải nh·ậ·n thế và cũng cần kiên cố."
Lão quan chủ nói rõ ràng, Vân Khí liên tục gật đầu.
"Bội k·i·ế·m muốn kiên cố, thì phải thường xuyên được Kim Tinh khoáng vật nuôi dưỡng, đó mới thực sự là đốt tiền, nên lúc trước ngươi nói phi k·i·ế·m, p·h·áp k·i·ế·m đốt tiền, kỳ thực không phải vậy."
Vân Khí có chút x·ấ·u hổ, ngượng ngùng nói: "Kẻ ngoại đạo, thực sự không nên vọng ngôn."
Lão quan chủ không để ý, lại hỏi: "Ngươi có hỏa p·h·áp, có thể triệu hồi p·h·áp hỏa không?"
Vân Khí gật đầu, xét cho cùng, khai mở Tâm Phủ sớm hơn, hỏa p·h·áp đúng là thứ hắn tu hành nhiều nhất.
"Nuôi dưỡng bội k·i·ế·m thực ra không khó, chỉ cần có Kim Tinh khoáng vật t·h·í·c·h hợp, đây, ngươi cầm lấy cái này, thử ngay đi."
Lão quan chủ lấy ra một hạt Kim Tinh lam màu xanh lá từ trong rương, đưa cho Vân Khí.
"Thứ này gọi là "Lưu Kim Trầm Sa", thuộc Tân Kim, "Thu Thủy" là kim thủy song tính, âm dương thuộc âm, t·h·í·c·h Tân Kim và Quý Thủy hơn. Ngươi triệu hồi lửa ra, dung luyện nó, sau khi kim hóa thủy thì nhỏ lên thân k·i·ế·m, "Thu Thủy" tự nhiên sẽ nuốt chửng. Cứ như vậy, mài c·ô·ng phu dần dần, sau khi "Thu Thủy" nuốt bách kim thì sẽ càng thêm c·ứ·n·g cỏi. Hơn nữa, thế gian này có một số Kim Tinh khoáng vật còn mang theo chút huyền diệu, "Thu Thủy" nuốt vào cũng có thể mang theo một chút đặc chất, nên sau này ngươi có thể lưu ý khi chọn thức ăn cho "Thu Thủy"."
Vân Khí gật đầu, vận chuyển p·h·áp lực hỏa thuộc tính trong cơ thể, tùy tiện ngưng kết một ngọn lửa trong lòng bàn tay, ném "Lưu Kim Trầm Sa" vào trong đó, chậm rãi luyện hóa.
Quan chủ nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Vân Khí, thở dài: "Khi ta vừa rời núi, trong người vẫn còn p·h·áp lực, nhưng Hồng Trần hỗn tạp, thân thể già nua, thực khí ngày càng suy tàn, dần dần p·h·áp lực khô kiệt, chẳng khác gì phàm nhân, về sau cũng không thể nuôi dưỡng "Thu Thủy"."
Vân Khí cũng phụ họa gật đầu, rời núi mấy ngày, hắn đã sớm cảm thấy linh khí ở trần thế mỏng manh, trách sao các đại p·h·ái đều muốn chiếm giữ Linh Sơn, ít ai tu hành ở trần thế.
"Có vẻ hơi chậm, "Lưu Kim Trầm Sa" này tính chất c·ứ·n·g rắn, tính lạnh, chịu lửa, đổi cái khác đi."
Qua một hồi lâu, quan chủ thấy tốc độ dung luyện "Lưu Kim Trầm Sa" cực kỳ chậm chạp, liền đề nghị đổi loại Kim Tinh khác.
"Không cần."
Vân Khí lắc đầu, dứt lời, hắn nâng k·i·ế·m lên gối, tay phải cầm lửa đốt kim, tay trái b·ó·p một cái quyết, chỉ vào Kim Tinh trong lửa, miệng nhẹ nhàng đọc lên một chữ:
"Đốt!"
Trong nháy mắt, "Lưu Kim Trầm Sa" bắt đầu tan chảy.
Lão quan chủ nhìn Vân Khí, cảm thấy càng thêm hài lòng.
Sau một lát, "Lưu Kim Trầm Sa" biến thành một đoàn kim thủy, Vân Khí thu hồi ngọn lửa, rút k·i·ế·m ra hứng lấy, quả nhiên, kim thủy nhỏ vào thân k·i·ế·m "Thu Thủy" như mưa rơi xuống đầm, để lại một dấu ấn lam màu xanh lá, còn "Thu Thủy" thì p·h·át ra một tiếng kêu trong trẻo.
"Thu Thủy" đang vui đó."
Lão quan chủ cười nói.
Mọi việc đã xong xuôi, lão quan chủ không giữ Vân Khí lâu hơn, đem số Kim Tinh khoáng vật còn lại đưa hết cho Vân Khí, rồi để hắn tự về nhà.
Trước khi chia tay, lão quan chủ còn dặn dò thêm rằng việc nuôi dưỡng bội k·i·ế·m không được nóng vội, phải đợi "Thu Thủy" hấp thụ hết Kim Tinh đã ăn vào rồi mới tiếp tục cho ăn, nếu không tham lam quá mức thì sẽ hỏng việc, bảo k·i·ế·m bị pha tạp thì ngược lại dễ gãy. Về phần làm sao để biết bảo k·i·ế·m đã luyện hóa Kim Tinh hay chưa, thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần trên thân k·i·ế·m không còn tạp sắc là được. Tuy nhiên, lão đạo vừa cười vừa nói rằng thế gian này chắc ít có k·i·ế·m chủ có nỗi phiền não này, vì trên cơ bản tốc độ tìm Kim Tinh bao giờ cũng chậm hơn tốc độ nuốt Kim Tinh của bảo k·i·ế·m, mười mấy thứ đồ lặt vặt này của lão, e rằng không đủ để lấp đầy miệng của "Thu Thủy".
Vân Khí lĩnh hội, khom người cúi đầu, thành khẩn cảm tạ.
Lão quan chủ khoát tay, nhìn Vân Khí rời đi.
Nhưng khi thấy Vân Khí khuất bóng, không hiểu vì sao, lão quan chủ đang tươi cười bỗng cảm thấy có một chút lạnh lẽo trên mặt, lão đưa tay s·ờ lên, thì ra là nước mắt, lão đang khóc!
Sao lại khóc chứ? Rõ ràng đang vui vẻ như vậy, bao nhiêu năm rồi chưa có được niềm vui như hôm nay!
Đây chẳng phải là người ta nói vui quá hóa k·h·ó·c sao?
Lão quan chủ nhất thời không nghĩ ra, lão trở về chỗ ngủ, theo thói quen lách qua bức tường treo hộp k·i·ế·m, vừa ngồi xuống mép g·i·ư·ờ·n·g, như chợt nhớ ra điều gì, lão cười mắng mình một câu:
"Lão già, hồ đồ rồi, "Thu Thủy" đã theo chủ nhân mới rồi, một người trẻ tuổi t·h·i·ê·n tư hơn mình không biết bao nhiêu, mình còn t·r·ố·n tránh làm gì? Không cần né nữa, ngày mai nên đổi tên "Quý Tâm cư" mới đúng!"
Lão quan chủ cảm thấy mình nên thản nhiên, lão ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bức tường kia.
Bức tường kia t·r·ố·ng rỗng, không có gì cả.
Không hiểu sao, bỗng nhiên buồn từ tâm mà ra, mũi cay xè không chịu n·ổi, lão quan chủ nằm vật ra g·i·ư·ờ·n·g, gào k·h·ó·c.
Bạn cần đăng nhập để bình luận