Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 916: Cũng là Bạch Tiểu Thăng!



Bạch Tiểu Thăng được Trữ Hưng Vân và Quý Minh Dương lôi kéo vào văn phòng tòa thị chính thành phố Vân Hải, cùng hai vị Thị Trưởng kề cạnh nói chuyện.

Những người khác, bao gồm cả Trương Manh ở bên trong, đều phải lui qua phòng bên cạnh, ngồi uống trà.

Thư ký của Trữ Hưng Vân là Tống Hà, chạy qua lại giữa hai căn phòng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng tiến tới hỏi thăm qua nhu cầu của ba vị đại nhân, cũng sẽ cùng Trương Manh trò chuyện một chút.

- Lão Trương, anh nhìn thấy không, bên kia trò chuyện vô cùng sôi nổi khí thế a. Tôi cũng thật lâu rồi không thấy được cảnh Trữ Thị Trưởng trò chuyện vui vẻ như vậy, thoải mái cười to cũng được mấy lần rồi.

Tống Hà vô cùng cảm khái nói.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh tuổi trẻ như thế, lại tài cao học rộng có thể trò chuyện làm cho hai vị Thị Trưởng liên tiếp gật đầu, quả thật trước giờ không có người nào làm được a.

Tống Hà quả thật bị kinh sợ.

- Chuyện này mà gọi là lợi hại sao? Vị kia nếu như nói cho anh biết, chính là một vị mãnh nhân ở tỉnh An Giang chúng ta đã làm nên những sự tình gì, chắc hẳn anh sẽ bị kinh ngạc đến ngây người cho mà xem.

Trương Manh mỉm cười.

- Nói một chút đi.

Tống Hà hiếu kỳ.

Trương Manh lúc này mới kể ra một thành tựu gây nên chấn động của Bạch Tiểu Thăng ở thành phố Trung Kinh, rồi đưa ra một bản báo cáo tại tòa nhà chính quyền tỉnh An Giang, mạnh mẽ nói ra sự tình của một công ty kiểu mẫu cấp tỉnh.

Tống Hà, một vị thư ký Thị Trưởng nghe được thông tin kinh người này hai mắt đều trợn tròn.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh là những người trong cuộc cũng nghe đến say sưa ngon lành, bọn hắn tuy biết được đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng mà từ cái nhìn của người khác và từ trong lời kể của họ nghe được câu chuyện, lại có mùi vị đặc biệt khác thường.

Đặc biệt là Trương Manh đối với Bạch Tiểu Thăng khen không dứt miệng, Tống Hà thì liên tiếp sợ hãi thán phục, khiến cho bọn hắn nghe được đều cảm thấy rất sảng khoái.

- Nói như thế, đây quả thật là một người trẻ tuổi không tầm thường a.

Bên trong ánh mắt của Tống Hà, cũng nhịn không được lộ ra sự kính nể.

- Lão Tống, anh có phải hay không nên đi qua nhìn một chút, anh cũng ở chỗ này nghe được một giờ rồi a.

Trương Manh nhắc nhở.

- A. Đã lâu như vậy sao?

Tống Hà tranh thủ thời gian đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.

- Tên gia hỏa này, thật sự là chưa có tiếp xúc qua các mặt khác của xã hội, chỉ có chuyện này thôi mà nghe đến mê mẩn như vậy.

Trương Manh cười ha hả, uống một ngụm trà cùng với mấy người Lâm Vi Vi nói.

Hắn cũng không phải nói xấu ở sau lưng người khác, kì thực bởi vì nguyên nhân hai vị Thị Trưởng thân thiết, nên hắn và Tống Hà quan hệ cũng không tệ lắm, nên lời nói cũng chỉ mang theo một tia trêu chọc. Coi như có mặt Tống Hà ở đây, hắn cũng dám nói như thế.

Mấy người Lâm Vi Vi cũng không đưa ra bình luận gì, chỉ cười một tiếng mà thôi.

Trong mắt Lâm Kha lại nhịn không được hiện lên một tia dị sắc, có một vài sự tình chính nàng cũng không biết rõ.

- Không nghĩ tới nguyên lai Bạch Tiểu Thăng hắn có thể làm được như thế a.

Lâm Kha thầm nói.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh gần đây ở đâu, bận rộn công chuyện gì sao?

Đang nghĩ ngợi, nàng liền nghe Trương Manh hỏi.

- Chúng tôi được điều đến cùng một chỗ ở tập đoàn tại Tổng bộ khu Đại Trung Hoa, chủ yếu là tiến hành giám sát các công ty cấp dưới.

Lâm Vi Vi cùng hắn tương đối quen thuộc, cho nên trực tiếp cười nói

- Ồ? Không tiếp nhận công tác quản lý thực tế sao?

Trương Manh có chút tiếc nuối nói.

Dù sao dưới cái nhìn của hắn, Bạch Tiểu Thăng quản lý công ty rõ ràng tỉ mỉ. Đương nhiên, nghe ý tứ của Lâm Vi Vi thì Bạch Tiểu Thăng chính là được thăng chức, tóm lại đây là chuyện tốt.

- Chỉ có điều, tôi vẫn như cũ cảm thấy nếu Bạch Tiểu Thăng tiên sinh có thể quản lý loại hình công ty cỡ lớn, sẽ càng có thành tích nổi bật.

Trương Manh uống một ngụm trà, cảm thán nói.

- Ở cương vị mới, muốn làm lại từ đầu, muốn làm được những thành tựu như cậu ấy đã làm ở Trung Kinh, ở An Giang, sợ là khó khăn, nhưng tôi đối với cậu ta có lòng tin mãnh liệt, cái đang thiếu cũng chỉ là thời gian mà thôi. . .

Lâm Vi Vi nở nụ cười.

- Cũng không phải a, theo tôi thấy Bạch Tiểu Thăng đến tổng bộ mới thực sự phát huy năng lực lớn hơn nữa.

Lâm Kha nói.

- Thật sao? Nói thế nào?

Trương Manh mỉm cười nhìn Lâm Kha một chút, hắn đương nhiên sẽ không cùng cô gái nhỏ so sánh, chỉ có điều chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.

- Bạch Tiểu Thăng nhậm chức trong vòng vài ngày, liền đào ra một con sâu lớn của tập đoàn ở khu Đại Trung Hoa —— Trần Cửu Tranh.

Lâm Kha nói.

Trương Manh lập tức sửng sốt, chén trà đưa đến bên miệng chưa kịp uống đã bị tin tức này làm cho thất thần, uống một ngụm lớn nước trà nóng, lập tức phun ra.

Có điều, hắn hoàn toàn không để ý đầu lưỡi đang nóng rát, gấp giọng nói.

- Trần Cửu Tranh bị bắt đưa đến Bộ tư pháp, chính là Bạch Tiểu Thăng điều tra?

Trần Cửu Tranh đột nhiên xảy ra chuyện, bị tập đoàn Chấn Bắc bắt lại đưa cho Bộ tư pháp, chuyện kia ở thành phố Trung Kinh nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, các trang truyền thông lớn đều luân phiên đưa tin lên trang bìa trong vòng nửa tháng.

- Làm sao vậy, cảm thấy rất khoa trương sao, sự kiện kia đối với thành phố Trung Kinh có sự ảnh hưởng rất lớn?

Lâm Vi Vi vội vàng hỏi.

- Có thể không lớn sao, Trần Cửu Tranh a, danh xưng Trần Bán Bích, đối với tỉnh An Giang ảnh hưởng như là cuồng phong.

Trương Manh thất thần nói.

- Chuyện này không thể trách anh Tiểu Thăng được, nếu như không phải hắn làm chuyện phi pháp, thì cũng không xảy ra chuyện gì.

Lâm Vi Vi vội vàng nói.

Nàng lo lắng sự kiện Trần Cửu Tranh rơi đài, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với nền kinh tế của địa phương, Trương Manh bọn hắn sẽ oán trách Bạch Tiểu Thăng.

Câu nói này cũng làm cho Trương Manh lấy lại tinh thần, hắn nhìn Lâm Vi Vi, tranh thủ thời gian cười nói.

- Lâm tiểu thư, cô hiểu lầm chuyện này rồi. Tôi nói ảnh hưởng lớn, là chuyện tốt a.

- Chuyện tốt?

Lâm Vi Vi lập tức sững sờ, có chút không hiểu hỏi lại.

- Trần Cửu Tranh vừa rơi đài, bên phía tập đoàn của các cô phái tới một người phụ trách tỉnh vực sản nghiệp mới, hắn cảm thấy sự phát triển của thành phố Trung Kinh chính là một lần kỳ ngộ để hắn tạo nên một lịch sử mới, toàn lực phối hợp với chúng tôi, để cho nền kinh tế của thành phố Trung Kinh hiện tại càng ngày càng phát triển cao hơn. Hơn nữa hắn còn ở bên trong tỉnh An Giang, giúp đỡ chính quyền phổ biến bộ cải cách kia của Bạch Tiểu Thăng, con đường phát triển nhiều thể loại kinh doanh. Có thể nói, tỉnh An Giang đều được lợi, chuyện này nếu như Trần Cửu Tranh vẫn còn tại vị, tuyệt không có khả năng làm được như thế này a.

Trương Manh thần thái sáng láng nói.

Lâm Vi Vi nghe xong thở dài ra một hơi.

Nàng thật sự bị dọa sợ, cứ tưởng rằng bọn họ xét xử Trần Cửu Tranh đã khiến cho sự phát triển của thành phố Trung Kinh chịu ảnh hưởng.

Nghe được chuyện bọn hắn làm ra, trong lúc vô tình còn thúc đẩy Trung Kinh, thậm chí là cả tỉnh An Giang ngày càng phát triển, Lâm Vi Vi cũng rất vui vẻ.

Dù sao, thành phố Trung Kinh cũng là quê hương của nàng và Bạch Tiểu Thăng, ai mà không muốn quê hương mình ngày càng phát triển tốt hơn chứ.

- Không nghĩ tới chiếm cứ vị trí cao hơn mười năm, Trần Cửu Tranh ở bên trong tập đoàn của các cô cũng coi như là thế lực thâm căn cố đế, vậy mà lại bị Tiểu Thăng lật đổ.

Trương Manh rất cảm thán, bỗng nhiên nói.

- Có điều, tôi nhiều hơn lại là bội phục các cao nhân ở tầng lớp quản lý của tập đoàn, tôi nghe nói anh của Trần Cửu Tranh cũng bị bắt rồi, đây chính là người phụ trách sản nghiệp ở nhiều tỉnh của tập đoàn các cô, muốn so sánh đến thì lợi hại hơn Trần Cửu Tranh không chỉ một hai điểm.

- Bên phía tập đoàn của các cô thật sự quyết đoán, đem toàn bộ gốc gác của Trần Cửu Thiên cũng cho lột cho bằng hết. Phải biết, đó mới là tin tức lớn chân chân chính chính, liền trở thành nguồn thông tin chính liên tục lưu truyền bên trong truyền thông cũng như sách báo trong thời gian dài. Ôi, chuyện kia mới là thật đại sự kiện.

- Nghĩ đến, người làm nên cái đại sự kiện này, nhất định ở bên trong tổng bộ tập đoàn khu Đại Trung Hoa các cô có tiếng tăm lừng lẫy, thân phận phi phàm đúng không.

Trương Manh cảm thán liên tục.

- Tiểu Thăng có công tích như thế, thành tựu như thế, đều là nỗ lực phấn đấu của bản thân, đợi một thời gian nữa, chưa hẳn không thể đạt được thành tựu to lớn như thế.

Trương Manh cảm khái xong, mắt nhìn thấy Lâm Vi Vi, Lâm Kha và Lôi Nghênh khuôn mặt cổ quái nhìn chằm chằm mình.

- Làm sao vậy, các cô cậu làm sao nhìn tôi như vậy?

Trương Manh ngạc nhiên nói.

- Ngài nói vị đại nhân vật bị kéo xuống đài kia, chính là Trần Cửu Thiên sao?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Đúng vậy, chính là anh của Trần Cửu Tranh nha, cũng là đại nhân vật bên trong tập đoàn các cô cậu a, các cô cậu không biết vị này sao? Còn hỏi tôi?

Trương Manh càng hiếu kỳ.

- Nếu là hắn. . .

Lâm Vi Vi nhún vai một cái tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Cũng là do anh Tiểu Thăng làm.

- Cô nói cái gì?

Trương Manh đang uống một ngụm trà, lại xém chút nữa làm chính mình sặc chết, hai mắt trừng lớn như là bóng đèn.

Cũng là Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận