Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1991: Đây không phải là bẫy người

Khi kết quả cuối cùng hiện ra, tất cả mọi người ở đó đều sôi trào, bọn họ tận mắt nhìn một "Địa Vương" mới sinh ra, sao có thể không phấn khởi được. Cũng không biết là ai bắt đầu trước, tất cả mọi người ở đó đều vỗ tay như sấm, đều chúc mừng cho đám người Giả Thành Sơn.

Bạch Tiểu Thăng cũng tươi cười, vỗ tay.

Dù sao "Địa Vương" mới xuất hiện, cũng có anh "ra một phần sức lực".

So với sự nhiệt tình của tất cả mọi người ở đó, đám người Giả Thành Sơn cười lại có phần miễn cưỡng. Nhưng dưới ánh mắt đầy nhiệt tình và chú ý của mọi người, bọn họ lại chỉ có thể gượng cười, không thể mất thể diện.

Theo MC tuyên bố buổi đấu giá kết thúc, các phóng viên ùa lên, tất cả đều muốn được phỏng vấn đám người Giả Thành Sơn đầu tiên. Những người tham dự khác cũng muốn được kết giao với đám người Giả Thành Sơn, hiện trường đặc biệt náo nhiệt. Đám người Giả Thành Sơn giống như "mặt trăng được các sao vây quanh".

So sánh xuống, cho dù đám người Bạch Tiểu Thăng cũng nhận được chút quan tâm, nhưng mức độ yếu hơn nhiều.

Nhân lúc bên kia náo nhiệt, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Đổng Thiên Tú, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lặng lẽ rời sân.

Chờ rời khỏi đại sảnh đấu giá đất, ngồi lên xe trở về, ba người Đổng Thiên Tú ở trong xe mới có thể không nhịn được mà liên tục kinh ngạc bàn luận.

- Chúng ta làm như thế, có thể nói là làm cho đám người Giả Thành Sơn chịu một vố thua thiệt lớn, tập trung nhiều tiền như vậy, tôi nghe cũng thấy đau lòng thay cho bọn họ.

Đổng Thiên Tú không nhịn được nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chúng ta làm như thế có thể quá đáng quá không?

Bạch Tiểu Thăng chưa trả lời, Lâm Vi Vi đã cười lạnh nói:

- Ai bảo bọn họ theo! Nếu như bọn họ không theo thì mảnh đất kia không phải đã rơi vào trong tay chúng ta với giá không quá cao rồi sao?

Đổng Thiên Tú suy nghĩ một chút, chép miệng lầm bầm:

- Vậy cũng may là bọn họ giành được!

- Chỉ có điều bởi vậy, có phải chúng ta và bọn họ đã kết thù hay không?

Đổng Thiên Tú không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, xem hai người có tán thành phán đoán này của mình hay không.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nói, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng mới lấy lại tinh thần, thấy ba người đều nhìn mình chằm chằm thì lập tức mỉm cười nói:

- Có phải các người cho rằng, vừa nãy tôi cố ý làm chuyện xấu trong lúc đấu giá hay không?

Ba người từ chối cho ý kiến, trong ánh mắt đều có ý "đúng vậy".

- Các người làm sao có thể nhìn tôi như vậy chứ?

Bạch Tiểu Thăng thở dài nói.

Lâm Vi Vi vội vàng cười muốn hoà giải, lại nghe Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng:

- Ừ... Quả thật tôi có chút ý đó.

Lâm Vi Vi lập tức ngẩn người, không biết nói tiếp thế nào.

Đổng Thiên Tú và Lôi Nghênh cũng nghẹn lời.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Đám người Giả Thành Sơn kia rõ ràng muốn hợp tác với chúng ta, còn muốn chúng ta đi cầu xin bọn họ, tôi tất nhiên không chịu rồi! Tôi phải bào mòn sự cao ngạo và tự tin của bọn họ, khiến cho bọn họ chịu thiệt! Còn nữa, giảm vốn lưu động của bọn họ để tránh tiếp theo, bọn họ lại gây phiền toái cho chúng ta ở chỗ khác.

Đám người Giả Thành Sơn theo vào sách lược của Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, thật sự làm người ta phiền chán.

- Còn nữa, trong chuyện này các người chỉ thấy được bọn họ bỏ vào nhiều tiền như vậy, cảm thấy bọn họ thiệt. Nhưng một “Địa Vương” mới sinh ra, sức ảnh hưởng còn có mức độ quan tâm của nó có giá trị quảng cáo kinh người, nếu như số tiền này đổi thành tiền quảng cáo, thật sự thiệt sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Thiệt hay không thiệt lại phải xem bọn họ suy nghĩ sách lược thế nào, đi thế nào thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói vậy, ngược lại cũng có đạo lý.

Ba người Lâm Vi Vi đều gật đầu.

Bất kể nói thế nào, Bạch Tiểu Thăng đi bước cờ này đúng là rất độc, cũng không biết đám người Giả Thành Sơn bên kia làm sao tiêu hóa được.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào thành ghế, ánh mắt xa xăm và lẩm bẩm nói:

- Bây giờ, lại phải xem bên phía ngài Lục Vân thế nào. Thiên Tú, vẫn phải làm phiền cậu tun ra tin tức ngày kia chúng tôi phải đi ra ngoài. Không cần cố ý, chỉ cần nói chúng tôi sớm trả phòng là được.

Đổng Thiên Tú nghe vậy lập tức gật đầu, đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng thoáng cười. Nói thật, anh cũng có lòng muốn hợp tác với tập đoàn Giả thị, tập đoàn Vạn Hồ, tập đoàn Tử Ngữ và mấy gia tộc, doanh nghiệp khác. Dù sao, liên minh càng có nhiều bạn liên minh mạnh mẽ gia nhập thì kế hoạch liên minh thương mại trên thế giới của anh lại có khả năng càng nhanh chóng được thực hiện.

Chỉ có điều, anh cần không phải là bạn liên minh ngang ngược, tối thiểu phải có lòng kính nể và e sợ đối với Bạch Tiểu Thăng anh.

Qua ngày mai, chắc đám người Giả Thành Sơn sẽ có một sự "thay đổi".



Hi vọng sẽ là sự thay đổi mà Bạch Tiểu Thăng anh mong muốn.

Hoa Kinh ra đời một "Địa Vương" mới. Trong cùng ngày, tin tức này đã được các truyền thông lớn truyền ra, đưa lên trang đầu tin tức khiến cho các giới quan tâm và bàn luận xôn xao.

Lúc này, ở một nơi nào đó, Lục Vân đã xem lướt qua tin tức này, khóe miệng cong lên khẽ mỉm cười.

- Lâu không gặp, Bạch Tiểu Thăng đã trưởng thành đến mức có thể đùa giỡn với đám nhân vật lớn như đám người Giả Thành Sơn trong lòng bàn tay, đúng là đời sau càng giỏi hơn đời trước!

Trên mặt Lục Vân lộ vẻ hồi tưởng, nhớ lại người tuổi trẻ mà mình đã gặp nhiều năm trước.

Ông ta từng tin tưởng, mười năm sẽ khiến người trẻ tuổi này một lần bay lên trời, hóa thân thành rồng.

Sự thật chứng minh ông không nhìn nhầm nhưng lại cũng là nhầm. Bạch Tiểu Thăng trưởng thành căn bản không cần mười... năm.

Thần tốc như vậy khiến chính Lục Vân cũng tự nhận mình chẳng bằng được.

Sau khi xúc động qua đi, tay Lục Vân ấn lên mặt bàn trước mắt, đứng lên, mỉm cười lẩm bẩm:

- Vậy bây giờ đến lượt tôi ra tay. Dù sao đây cũng là căn dặn và sắp xếp của Bạch Tiểu Thăng!

Cùng lúc đó, phản ứng của bên phía Đổng Thiên Lộ, Vương Tuyền Thiên cũng không khác với Lục Vân.

Hai giờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, đám người Giả Thành Sơn mới có thể "xông" ra, ngồi lên xe "thoát khỏi" vòng vây của truyền thông, chạy về chỗ ở.

Trong chiếc Lincoln dài của Giả Thành Sơn, bảy đại lão đều im lặng không nói gì, bầu không khí nặng nề, hoàn toàn không có vẻ gì vui sướng.

Dù sao, bọn họ đã bỏ ra cái giá rất cao mới có thể có được sự quan tâm này.

Thẳng thắn mà nói thì ai cũng không muốn.

Cuối cùng, vẫn là Lư Thiên Đạo phá tan sự im lặng, trầm giọng nói với Giả Thành Sơn:

- Bạch Tiểu Thăng kia thật sự dám tranh với chúng ta đến cùng, nếu trước đây chúng ta giơ thẻ bài ít một lần thì mảnh đất đắt giá kia chính là bọn họ!

Trương Thanh Lâm buồn bực nói:

- Nhưng người lấy mảnh đất kia chính là chúng ta!

Lư Thiên Đạo khẽ nhíu mày, nhìn về phía Giả Thành Sơn:

- Tốn giá đắt như vậy, lúc này chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với Bạch Tiểu Thăng, tôi nhìn hắn lúc đó cũng thật lòng muốn giành lấy mảnh đất kia.

Giả Thành Sơn gật đầu, nói với vẻ vô cùng khẳng định:

- Có cái này, tôi tin tưởng chúng ta chắc chắn có thể đạt được mong muốn, giành được hợp tác từ bên phía Bạch Tiểu Thăng đủ để làm cho chúng ta thỏa mãn.

Sau đó, ánh mắt Giả Thành Sơn nhìn về phía mọi người với vẻ cổ vũ, lại nhấn mạnh một lần nữa:

- Yên tâm đi, chắc chắn có thể làm được!

Mọi người đều cười gượng.

Cho tới bây giờ, bọn họ không tin thì phải làm thế nào? Bọn họ cũng chỉ có thể ủng hộ Giả Thành Sơn.

Ánh mắt Giả Thành Sơn nóng bỏng, trong lòng lặng lẽ lặp lại:

- Lúc này, chắc chắn thành công!

Bạn cần đăng nhập để bình luận