Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1835: Động tác thật giả tạo

Thấy Robert chủ động yêu cầu làm người hướng đường cho Bạch Tiểu Thăng, phản ứng đầu tiên của Bạch Nguyệt Phong là từ chối, cô cũng không muốn đi cùng với Robert.

Thế nhưng Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại vui vẻ đồng ý.

Trong lòng Bạch Nguyệt Phong không khỏi thầm oán trách, nhưng vẫn cố gắng "cứu chữa".

- Robert, hôm nay là một ngày quan trọng đối với chị của anh, anh nên đi cùng với chị ấy thì tốt hơn đấy. Tôi sẽ dẫn người bạn này của tôi đi dạo, lát nữa cũng sẽ qua đó thôi.

Để thuyết phục Robert, Bạch Nguyệt Phong thậm chí còn phải tươi cười ngọt ngào với hắn.

Robert rõ ràng bị nụ cười tuyệt vời của Bạch Nguyệt Phong làm cho ngẩn ngơ, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười trả lời:

- Không sao đâu, Nguyệt Phong, vẫn còn đủ thời gian mà. Lại nói, mặc dù ở đây là phố người Hoa, nhưng tôi là người Ganand, Trung Quốc có câu 'Có bạn từ xa tới, vui vẻ tới quên cả trời đất', tôi phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà chứ?

Bạch Nguyệt Phong ngạc nhiên nhìn Robert.

Cô đã đánh giá thấp Robert này rồi, không ngờ hắn còn biết tới luận ngữ danh ngôn như vậy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng rất bất ngờ.

- Hơn nữa, tôi rất quen thuộc với phố người Hoa, hoàn toàn có thể làm một hướng dẫn viên hợp cách.

Robert mỉm cười giơ tay làm tư thế mời Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười, bước về phía trước.

Robert đuổi theo.

Thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Nguyệt Phong cũng không biết làm sao, đành bỏ xuống sự "giãy giụa" và đi theo.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng theo sau.

Bốn người vệ sĩ còn lại tản ra xung quanh, nhắm mắt đuôi theo.

Robert vẫn thật sự làm hướng dẫn viên cho Bạch Tiểu Thăng, đi tới ngoài trăm bước lại nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng biết.

- Con đường dưới chân chúng ta là một trong những con phố chính của phố người Hoa Ganand, vốn là khu nộp thuế chủ yếu, dọc phố này có khoảng một trăm cửa hàng, hàng năm thu được lợi ích kinh người...

- Sang năm, đường phố bên kia sẽ tiến hành nâng cấp, sẽ có nhiều doanh nghiệp tiến vào và tiến hành thay đổi, phù hợp với bản sắc của Trung Quốc, đến lúc đó cũng sẽ mang tới lợi ích rất lớn...

- Còn ở đây, sáu tháng cuối năm nay sẽ tiến hành cải tạo, toàn bộ công trình có thể cung cấp công việc cho một nghìn lao động mới vào nghề của Ganand...

Người lời Robert giới thiệu gần như không có lời nào nói về phong tục, truyền thống, chuyện xưa và nay, tất cả đều nói tới quy hoạch và thương nghiệp trong khu.

Chỉ con cháu doanh nhân, hoặc chính trị mới dùng ánh mắt này để nhìn nhận mọi chuyện bên ngoài. Robert này nhạy bén với tin tức, thậm chí vừa mở miệng đã nói ra quy hoạch của khu vực này sau năm năm. Chắc chắn anh ta là người của gia tộc kinh doanh lớn, hơn nữa cũng có tài nguyên chính trị.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, trong lòng lại đang phân tích Robert, đưa ra “bức tranh hình tượng” thật sự cho người này.

- Này, anh giới thiệu những điều này làm gì chứ? Nghe chẳng có gì thú vị cả.

Bạch Nguyệt Phong nghe lại mất kiên nhẫn.

Robert lập tức áy náy cười dịu dàng với cô rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng hỏi:

- Trò chuyện lâu như vậy, tôi còn không biết anh xưng hô thế nào.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi họ Bạch, anh gọi tôi “Bạch” là được.

Cho dù Robert hiểu nhiều về văn hóa Trung Quốc, nhưng qua phiên dịch câu chữ, khi hắn nói chữ Hán vẫn có mấy phần trúc trắc, từ việc hắn gọi "Nguyệt Phong " là có thể dễ dàng nhận ra được.

So với nghe hắn gọi tên họ đầy đủ của mình một cách không tự nhiên, còn không bằng đơn giản một chút. Dù sao hắn chắc chắn cũng không quan tâm tới tên họ đầy đủ của mình.

- Bạch?

Robert sửng sốt, sau đó vui vẻ nói:

- Hóa ra anh là người nhà của Nguyệt Phong sao?

- Không, chúng tôi chỉ cùng họ.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Không có quan hệ máu mủ, ban đầu thậm chí không quen biết.

Robert lập tức có vài phần thất vọng.

Nếu Bạch Tiểu Thăng đúng là người thân của Bạch Nguyệt Phong thì tốt, như vậy mới có thể bọn họ ghé tai thì thầm nói chuyện không có vấn đề gì lớn. Sự oán hận của Robert với anh cũng sẽ yếu đi...

- Bạch, anh đang làm gì, tới Ganand làm gì vậy?

Robert tự nhiên dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên nhìn ra được người này che giấu sự thù địch với mình dưới vẻ tươi cười kia.

Chắc là hắn còn chưa yên lòng về chuyện vừa rồi...

Người hay thù dai sẽ luôn rắp tâm hại người.

Lúc này hắn chưa biết rõ thân phận của mình, đang dùng lời nói dò hỏi xem mình có giá trị thế nào.

Dù sao người có thể làm bạn với Bạch Nguyệt Phong thì rất có thể không tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng thật ra cũng không sợ hắn, lập tức cười nói:

- Tôi là nhân viên thôi, lần này tôi tới trụ sở chính của công ty ở Ganand để làm việc.

- Là công ty của gia tộc nhà anh sao?

Robert cười hỏi.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lắc đầu:

- Tôi không giống với ngài Robert, tôi không có khả năng xuất thân trong gia tộc lớn. Nhà tôi ở Trung Quốc cũng chỉ là gia đình bình thường thôi.

Robert mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vài phần khinh miệt.

Hắn cũng kết bạn với một vài người bạn bình thường, đương nhiên bọn họ đều là người đẹp cả.

Bởi vậy, Bạch Nguyệt Phong có thể quen biết với mấy người bình thường cũng không có gì kỳ lạ.

Bạch Nguyệt Phong thấy Robert hình như không để ý nhiều về Bạch Tiểu Thăng thì lập tức cảm thấy không phục.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng xuất thân bình thường, nhưng giờ phút này, bất kể là quan hệ giữa anh và nhà họ Ngụy, hay chỉ dựa vào thân phận địa vị của anh đều đủ để đứng cùng một cấp với gia tộc của Robert! Hơn nữa, tất cả đều do bản thân anh tự cố gắng!

Robert nhận được lợi ích của gia tộc, còn dám coi thường anh sao?!

Bạch Nguyệt Phong cũng không nhịn được muốn lên tiếng thay cho Bạch Tiểu Thăng.

- Chị Bạch, chị xem cái kia đẹp không kìa!

Lâm Vi Vi đúng lúc ngăn cản, phân tán sự chú ý của Bạch Nguyệt Phong, đồng thời âm thầm nháy mắt và khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô biết.

Bạch Tiểu Thăng không thích khoe khoang vô nghĩa.

Bạch Nguyệt Phong thông minh tới mức nào, nên lập tức hiểu ra, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không phục.

Lúc này, Lôi Nghênh lại nhìn xung quanh, trong ánh mắt có chút nghi ngờ.

Anh phát hiện thấy bốn gã vệ sĩ của Robert đã có một người lặng lẽ biến mất từ lúc nào.

Đó chính là cao thủ khiến ngay cả anh cũng phải quan tâm.

- Đi xuyên qua chỗ này là có thể tới một con đường khác. Chúng ta đi bên này thôi.

Robert bỗng nhiên dừng lại và chỉ tay vào một hẻm nhỏ, mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Ngay sau đó, Robert chỉ vào một vệ sĩ của mình:

- Hai người đi nói cho chị của tôi biết chúng tôi đi dạo sẽ qua muộn một chút.

Người vệ sĩ kia lập tức gật đầu rời đi.

- Nhìn hẻm nhỏ này vắng vẻ u ám thế nào ấy.

Bạch Nguyệt Phong nhìn vào trong và không nhịn được lầm bầm.

Robert lập tức cười:

- Đừng sợ, tôi đã dẫn theo vệ sĩ qua rồi.

- Ai sợ chứ!

Bạch Nguyệt Phong không phục nói.

- Còn nữa, tôi rất giỏi quyền anh đấy.

Robert bày ra một tư thế quyền anh và liếc nhìn Lôi Nghênh:

- Vừa rồi tôi nhất thời sơ suất, không ngờ vệ sĩ của Bạch đột nhiên ra tay với mình thôi. Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thiệt như vậy! Nếu như vừa đánh tiếp, tôi tuyệt đối sẽ không thua!

Robert lộ vẻ không cam lòng, giống như vì Bạch Nguyệt Phong lên tiếng nên hắn mới bỏ qua cho Lôi Nghênh vậy.

Lôi Nghênh nghe được thì nhìn hắn cười.

Bạch Nguyệt Phong âm thầm trợn mắt.

Robert dùng tay làm hiệu mời rồi đi vào trong hẻm nhỏ trước, bước đi có phần gấp gáp.

Bạch Tiểu Thăng cười và đi theo phía sau.

Bạch Nguyệt Phong, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng chỉ đành đuổi theo.

Hai vệ sĩ còn lại phía sau bước nhanh vượt qua trước mặt bọn họ, hình như muốn dò đường.

Robert phất tay một cái, ra hiệu bọn họ đi nhanh về phía trước, đừng cản đường.

Hai người này thật ra cũng nghe lời, bước nhanh đi.

Có thể nói con hẻm nhỏ này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng ồn ào, tiếng chiêng trống bên ngoài cũng chỉ nghe được rất mơ hồ.

Khi bọn họ đi qua một góc, bỗng nhiên có tiếng quyền cước vọng tới.

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào mới phát hiện hai vệ sĩ phía trước đã ngã trên mặt đất, đứng đối diện là sáu người áo đen vạm vỡ, mỗi người đều đeo mặt nạ, trong tay cầm theo ống thép.

Rõ như ban ngày, có người cướp đường?!

- Các người là ai!

Robert lập tức hoảng sợ.

Vẻ mặt hai cô gái cũng hoảng hốt.

Robert đi tới chắn trước mặt Bạch Nguyệt Phong, bảo vệ cô.

- Anh sẽ bảo vệ em!

Robert không quên nói với Bạch Nguyệt Phong.

Phía sau bọn họ, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt.

Hai người thật sự bất đắc dĩ.

- Người đeo mặt nạ đứng ngoài cùng bên phải không phải là một trong những vệ sĩ bên cạnh Robert đã biến mất trên đường đi sao...

- Vẻ mặt này, giọng nói này của Robert... biểu diễn còn chưa đủ đúng chỗ, quá giả...

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh khôn khéo tới mức nào, bọn họ chỉ liếc mắt đã nhận ra được.

Đây là Robert tự biên tự diễn cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân.

Tình tiết quá cũ, tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ phát hiện ra Robert lặng lẽ liếc nhìn mình.

Ánh mắt thâm hiểm.

Anh híp mắt lại:

- Ừ, mặc dù là giả, nhưng một lúc nữa xuống tay với mình thì có thể lại là thật tới không thể thật hơn được rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận