Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 749: Bài Kiểm Tra Hoàn Mỹ



Bạch Tiểu Thăng xem xét tài liệu gửi đến, mười hai công ty đều có những câu hỏi muốn người lãnh đạo tối cao phải trả lời, bao gồm các vấn đề về tài chính, vấn đề nhân sự, vấn đề hợp đồng, tổng cộng năm vấn đề.

Khi phân chia tỉ mỉ ra, lại có sự khác nhau.

Dù sao, những công ty này đều thuộc về các ngành công nghiệp khác nhau và có quy mô khác nhau.

Ví dụ như vấn đề tài chính, về việc bơm vốn phát triển các sản phẩm và phát triển các dự án, cần phê duyệt báo cáo tổng hợp về lợi nhuận và thiệt hại của mỗi công ty, sau đó cho các công ty đó vay vốn.

Một ví dụ khác là về vấn đề nhân sự, liên quan đến vấn đề sa thải các nhân viên cấp cao, hay sa thải nhân viên cấp thấp, tuyển dụng, đào tạo,...

Tóm lại có rất nhiều vấn đề.

Sau khi xem hết, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cảm khái.

Nếu thật sự trở thành một người quản lý sản nghiệp ở tỉnh, quả thật rất bận rộn! Để quản lý cũng không phải chỉ hai mươi công ty như thế này.

Còn trở thành người phụ trách của một khu vực, hoặc một tổng giám đốc của khu vực Đại Trung Hoa, chắc rằng công việc sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Đến lúc đó, việc gì cũng phải tự làm, sợ là không sống được quá mười năm!

- Chức vị cao là như thế, người ngoài nhìn vào thì cảm thấy vô cùng trâu bò, nhưng có khổ chỉ tự mình biết.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán, nhưng lập tức nở một nụ cười giễu cợt,

- Mình như vậy xem như quan tâm vớ vẩn cho lãnh đạo rồi! Coi như đến lúc đó, cũng có một ban thư ký riêng phục vụ. Ví dụ như vị tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa kia, làm việc gì cũng không quá khó khăn.

Cảm khái xong, Bạch Tiểu Thăng liền trả lời các vấn đề ở trong những văn kiện đó.

- Giải trí Tứ Phong cần một vị phó chủ tịch, đề cử ba vị tổng giám đốc, à người tên Chương Thẩm Du này có tầm nhìn rộng lớn, ánh mắt thâm độc, chính là hắn!

- Tổng công ty tài chính quốc tế Minh Hải vay vốn một tỉ rưỡi, yêu cầu tăng thêm năm mươi triệu NDT, dùng mảnh đất tại vùng ngoại ô của tổng công ty để thế chấp? Nằm mơ đi! Mảnh đất đó mà trị giá ba tỉ trong vòng ba năm! Không đồng ý!

- Công ty kinh doanh bảo hiểm Đại Hải yêu cầu đưa lên sản phẩm mới! Mình nhớ một số bài viết chuyên nghiệp, phân tích về những ưu điểm và khuyết điểm, Hồng Liên cũng đã phân tích qua, rủi ro quá cao, huống hồ đối với công ty cũng không quá mức cần thiết đối với sản phẩm này. Cần hoãn lại đến đầu năm sau!

- Công ty vận chuyển đường biển Vạn Thiên báo cáo, các bộ ngành liên quan yêu cầu kiểm tra an ninh ba chiếc thuyền của họ. Không, hẳn là mọi chiếc thuyền đều phải được kiểm tra, và phải được thông báo cho các phòng ban có liên quan, đồng thời liên hệ với các phương tiện truyền thông, biểu hiện ra thái độ tích cực, đây không phải là một cửa ải đối phó công chúng, mà là một cửa ải tạo quan hệ với công chúng.

. . .

Bạch Tiểu Thăng liên tục tiến hành trả lời vấn đề của công ty này đến công ty khác, hơn nữa còn đưa ra một số biện pháp giải quyết, dù sao đây cũng là cho người ở bộ sự vụ nhìn xem, nên cần phải như thế.

Liên tục hai giờ, Bạch Tiểu Thăng như bị đóng đinh tại máy vi tính, hắn rất chăm chú về việc này, dù là muốn đi vệ sinh lắm nhưng vẫn chịu đựng.

Nhắc đến, công việc đưa ra các quyết định đúng là làm người ta thấy nghiện.

Khi bạn biết rằng mỗi một quyết định của bạn sẽ ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp của rất nhiều người, mỗi vấn đề trả lời đều liên quan đến hàng trăm triệu đô la, cảm giác nắm số phận người khác trong tay, để cho người ta khó kiềm chế được.

- Chắc đây là sự mê hoặc khi ngồi ở vị trí cao.

Bạch Tiểu Thăng không thể thở dài một hơi, duỗi thẳng cái lưng nhức mỏi.

Rốt cuộc cũng làm xong.

Hắn lại kiểm tra lại một lần nữa, khi đã cảm thấy không có lỗi chính tả hay gì, liền sắp xếp gọn gàng trong một tệp, rồi gửi đi trở lại.

Vào thời điểm này.

Lâm Kha đang ở bộ sự vụ, cầm một ly trà sữa lớn trong tay, trò chuyện cùng mọi người trong văn phòng.

Trong văn phòng này có hai mươi người. Tất cả đều được nàng điều động tới.

Hai mươi người này phụ trách liên lạc với hai mươi công ty, mỗi người đều chịu trách nhiệm nghiên cứu chuyên sâu về các vấn đề mà mỗi công ty đưa ra, mỗi tuần phải chia sẻ nội dung nghiên cứu của mình báo cáo lên trên. Sau khi gửi báo cáo, họ cũng có thể trao đổi với người khác.

Bằng cách này, có thể bảo đảm chất lượng nghiên cứu của mỗi người và trình độ hiểu biết của mỗi công ty.

Giờ đây, mọi người đã báo cáo được hai giờ.

Dưới sự chủ trì của Lâm Kha, mọi người giống như là đang nói chuyện phiếm.

Không giống như khuôn mặt hống hách và kiêu ngạo khi đối mặt với các ứng cử viên, đối mặt với "Người một nhà" ở bộ sự vụ, Lâm Kha không bao giờ tức giận và luôn lắng nghe ý kiến của mọi người.

Đang nói chuyện, máy tính của người nào đó đột nhiên vang liên tiếng nhắc nhở, có một tin nhắn được gửi đến hộp thư.

Mọi người không nhịn được nhìn về hướng đó.

Chủ nhân của chiếc máy tính đang ngồi trên ghế, trượt trở về vị trí cũ, mở tin nhắn ra và nhìn sơ qua, lập tức cảm thấy kinh ngạc.

- Ai đó đã gửi báo cáo tới!

Khuôn mặt của người kia hiện lên vẻ khó tin.

Mọi người đều là sững sờ, sau đó một mảnh xôn xao.

- Không thể nào nhanh như vậy được, chỉ mới hai tiếng thôi mà!

- Nếu so với tính toán ban đầu của chúng ta, nhanh nhất cũng phải năm sáu tiếng!

- Đây là ai thế, gửi nhanh như vậy, muốn gây ấn tượng với chúng ta sao?

- Gây ấn tượng thì làm được gì, nếu như đưa ra quyết định tào lao, vậy hắn chính là người đầu tiên bị loại!

- Nhìn nội dung bên trong xem thế nào, xem phải có người muốn quấy rối không?

Sau khi ngạc nhiên, đám người dường như hỗn loạn lên.

- Đừng làm ồn!

Lâm Kha ngăn chặn ồn ào của mọi người, hất cằm với người thu được tin tức, ra lệnh.

- Mở nó ra!

Sau khi phần văn kiện trong hộp thư được mở ra, nó được phóng to lên.

Mọi người bu lại xung quanh và nhìn vào nó.

Chỉ trong vài phút, đầu tiên là yên lặng như tờ, có thể nghe được hơi thở của nhau, nhiều người không nhịn được mở to hai mắt.

Sau đó một mảnh xôn xao.

- Xử lý đơn giản mà rõ ràng, rất dứt khoát.

- Mặc dù lí do nhìn có vẻ khá đơn giản, nhưng câu nào cũng đâm trúng chỗ yếu hại.

- Tôi cũng nghĩ giải quyết như thế, không nghĩ hắn cũng có ý nghĩ giống tôi!

- Thật không thể tin được, chỉ mất hai tiếng đồng hồ để trả lời hoàn chỉnh mọi vấn đề, mà còn đạt được mức độ như vậy.

- Đây vẫn là người sao, thật là trâu bò quá đi.

Tiếng khen ngợi, thán phục vang lên, như lũ làm vỡ đê, tình hình như vượt quá mức kiểm soát.

- Lợi hại nha!

Ngay cả Lâm Kha cũng nhịn không được nói một tiếng, sau đó thúc giục,

- Nhìn xem người gửi báo cáo là ai!

Người trước máy vi tính lập tức làm hàng loạt thao tác, sau đó đọc lên từng chữ của tên người gửi báo cáo——

- Bạch, Tiểu, Thăng!

- Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Kha lặp lại một lần nữa, sau khi kinh ngạc, đôi mắt sáng tỏ, miệng nở một nụ cười.

- Mọi người đừng có ngạc nhiên, về lại chỗ ngồi hết đi! Cậu đem phần văn kiện này gửi cho một người một phần, tôi muốn mọi người đưa ra đánh giá trong vòng một phút!

Lâm Kha ra lệnh.

Khi rảnh rỗi, nàng có thể thân mật với mọi người, nhưng khi có việc, giống như biến thành người khác.

Làm việc nhanh chóng, quyết đoán!

- Vâng!

Mọi người đồng loạt trả lời.

Bọn hắn kính nể Lâm Kha cũng ở điểm ấy!

Sau hai mươi phút, tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, văn phòng tổng giám đốc.

Cửa bị gõ vang, âm thanh rất gấp gáp.

- Mời vào!

Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải của khu vực Đại Trung Hoa, đang cùng Phùng Ly bàn chút sự tình. Hắn nghe tiếng gõ cửa, đột nhiên dừng cuộc nói chuyện, quát lớn một tiếng.

Phùng Ly cũng đứng lên, nhìn về phía cửa.

Cửa vừa mở ra, Lâm Kha vội vàng đi tới.

- Ai da, có chuyện gì mà nha đầu ngươi lại hấp tấp như vậy?

Hạ Hầu Khải khẽ giật mình, lập tức cười nói.

Phùng Ly là một trong những học sinh của hắn, Lâm Kha là cháu gái của hắn, cũng không phải là người ngoài.

- Tôi đến báo cáo cho ngài một việc, có người dùng hai giờ, liền hoàn thành bài kiểm tra đầu tiên, thành tích có thể nói là Hoàn Mỹ!

Lâm Kha trầm giọng nói.

- Hả? Ai vậy!

Hạ Hầu Khải vừa mừng vừa sợ, hỏi lại.

Lâm Kha nhìn sang Phùng Ly và mỉm cười,

- Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận