Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1813: Đánh không nổi quái vật nhà anh, nên không đánh! (1)

Dưới sự đề phòng của đám người Nicholas, năm người từ trong đống đổ nát bên cạnh đi ra, cũng sắp tới gần.

Farro dẫn người tiến lên và kiểm tra đối chiếu với giấy chứng nhận của bọn họ, không nhìn thấy trên người hoặc trong tay bọn họ mang theo vũ khí, mới có thể âm thầm dùng tay ra hiệu “an toàn” cho Nicholas.

Lúc này Nicholas mới cho người thả lỏng đề phòng.

Dù sao những người này không có vũ khí, lại không có uy hiếp quá lớn.

Thân phận còn nghi vấn nhưng có thể xác định lại.

Người lớp Kèn Lệnh cầm nước và thức ăn tới, hỏi thăm đối phương có bị thương không.

Nicholas lại đi về phía Farro, nói chuyện với người trẻ tuổi từng kêu cứu ở trong radio.

Farro đã hỏi thăm chuyện đã xảy ra:

- Các người rốt cuộc gặp tình hình gì, gặp phải phần tử nguy hiểm thế nào? Sao các người lại từ bên kia đi qua?

Cảnh sát trẻ tuổi nhận nước từ trong tay một người của lớp Kèn Lệnh và cười với vẻ biết ơn nhưng không vội uống, mà trả lời Farro trước:

- Nói ra thì rất dài dòng, chúng tôi vừa lúc tuần tra ở gần đây, thấy trời đã tối nên ban đầu muốn đi tắt qua đây. Kết quả, chúng tôi phát hiện trong căn phòng đổ nát bên kia có tập trung hai mươi, ba mươi người đàn ông lang thang đang đập cửa hàng. Chúng tôi đi vào ngăn lại liền bị bọn họ bao vây tấn công, ngay cả vũ khí cũng bị cướp và bị đánh rơi. Tôi chạy trốn nhanh liền vào trong xe dùng radio nhờ giúp đỡ, sau đó các nhóm tạm thời tránh xa nơi đó, trốn vào đống gạch vụn, mãi đến khi các người đã tới, chúng tôi mới ra ngoài.

Chuyện đã xảy ra nghe thì rất đơn giản, cũng hợp tình lý.

Chỉ có điều, vũ khí của năm người đều bị cướp hoặc là đánh rơi, ít nhiều làm người ta nghi ngờ năng lực của bọn họ.

- Như vậy à? Vậy những tên lang thang còn ở đó không?

Farro vội vàng nói:

- Chúng tôi có mấy người bạn đi cùng đã qua bên đó điều tra tình hình!

Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Thăng đã đi và lẩm bẩm nói:

- Tôi không rõ lắm. Nhưng chuyện đã bị bại lộ, bọn họ sao có thể tiếp tục ở lại đó chứ? Tôi nghĩ hẳn là đã đi rồi.

Farro thoáng yên tâm.

Về phần những phần tử phi pháp giữ vũ khí, ngược lại không có gì bất ngờ, dù sao ở đây chỉ cần làm đủ giấy tờ là được phép giữ vũ khí.

- Đây là xe của các người à? Nhìn thật tuyệt, rất khí phách, có thể ngồi được rất nhiều người đấy.

Người cảnh sát trẻ tuổi thấy chiếc xe tuần tra bọc thép bên cạnh thì không nhịn được mắt sáng lên.

Farro cho rằng đối phương đang hâm mộ nên cười hơi đắc ý.

Đây là xe do học viện lấy ra, nếu không tốt thì cũng được cải tiến hơn xe bình thường rất nhiều.

Từ lúc đi tới, Nicholas lại đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, nhìn người cảnh sát trẻ tuổi từ trên xuống dưới.

Người cảnh sát trẻ tuổi này khen xe tuần tra của bọn họ xong, cũng thấy Nicholas nhìn kỹ mình, lúc này mới toét miệng cười.

- Người anh em, trông anh cơ bắp rất rắn chắc, còn mạnh hơn mấy người chúng tôi đấy!

Nicholas mỉm cười, giống như thuận miệng nói.

- Thật sao, cũng tạm được thôi.

Người cảnh sát trẻ tuổi mỉm cười trả lời.

Farro không phục quan sát người trẻ tuổi kia, lớp Kèn Lệnh bọn họ huấn luyện với cường độ cũng không nhỏ, dù sao ở nơi trong học viện ai nấy đều tranh vị trí đứng đầu mới có tư cách đùa giỡn "Tính tình", muốn "quyền lợi đặc biệt", coi thường lớp học khác.

Bọn họ làm sao có thể không bằng một đám cảnh sát bình thường chứ.

- Các bạn của anh cũng vậy, vừa nhìn cũng biết bình thường tiến hành huấn luyện gian khổ.

Nicholas lại nhìn ra những người xung quanh đang được lớp Kèn Lệnh hỏi han ân cần.

Mỗi người đều có dáng người vạm vỡ.

- Chúng tôi cũng thường tập gym với nhau.

Người cảnh sát trẻ tuổi mỉm cười và nói.

- Có thể nhìn ra được quan hệ của các người không tệ, ít nhất ba người đều có hình xăm tương tự.

Nicholas mỉm cười và nói.

Pháp luật bên này cho phép cảnh sát được xăm hình, điều này thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Người cảnh sát trẻ tuổi kéo ống tay áo xuống, khóe miệng giật giật vài cái và khẽ cười, xem như là dự đoán được.

- Hình xăm gì chứ?

Farro hăng hái, còn muốn xem thêm một chút.

Dưới ống tay áo chỉ lộ ra một góc hình xăm nên nhìn không rõ.

- Khi các người bị tập kích, chúng tôi còn đang dùng cơm. Các người ở bên ngoài, một xe chở năm người bảo đảm không thuận tiện bằng chúng tôi, hẳn còn chưa ăn cơm? Đã lâu như vậy, anh không đói cũng không khát à?

Nicholas vừa cười hỏi.

Sao lớp phó Nicholas lại ăn nói như vậy chứ?

Farro kinh ngạc liếc nhìn hắn.

- Tôi thấy anh và bạn của anh nhận lấy nước và thức ăn nhưng đều không ăn hay uống một hớp nào. Bọn họ không khát, cũng không đói bụng sao?

Nicholas mỉm cười lại hỏi.

Lúc này, Nicholas đã không còn cười nữa, thậm chí lùi lại nửa bước.

- Đúng vậy. Sao các người không ăn đi?

Farro nhìn về phía người trẻ tuổi kia, tò mò hỏi.

Anh ta hoàn toàn không chú ý tới Nicholas đang dùng mắt ra hiệu cho mình.

Những lời Nicholas nói vừa rồi không có câu nào vô nghĩa, tất cả đều là thăm dò.

Lúc này, Nicholas còn phát hiện ra mấy người này… có vấn đề!

Người cảnh sát trẻ tuổi kia liếc nhìn Nicholas, cười nói với Farro:

- Tất cả các người thật sự không đơn giản, nhìn các người lái xe, mặc áo chống đạn, còn có vũ khí đều rất hoàn mỹ. Vị chỉ huy này của các người cũng không đơn giản đâu!

Nghe đối phương khen, cho dù cảm thấy là lạ nhưng Farro vẫn muốn khiêm tốn vài câu.

Người cảnh sát trẻ tuổi cười rạng rỡ và nhìn về phía Nicholas:

- Dùng giấy chứng nhận của các người, ở trên phương diện đi lại hẳn là sử dụng tốt hơn nhỉ.

Farro nghe vậy liền ngẩn người.

Nicholas trực tiếp rút súng chỉ nòng súng vào đầu của người này, gào to:

- Đứng im!

Súng lục của Nicholas đã đưa cho Bạch Tiểu Thăng, nhưng hắn lấy khẩu súng của người lái xe. Dù sao hắn ở bên ngoài phải chịu trách nhiệm cảnh giới nên cần súng, còn người lái xe thì không.

Nicholas gào to một tiếng còn quá đột ngột làm cho Farro bị dọa giật mình.

Mọi người xung quanh cũng không nhịn được nhìn qua, tất cả đều sửng sốt.

- Đám người này có vấn đề! Bắt bọn họ lại cho tôi!

Nicholas lại quát lên.

Người lớp Kèn Lệnh sửng sốt nhìn về phía những người cảnh sát.

Những người này có vấn đề?

Những cảnh sát này đối mặt với phán đoán của Nicholas cũng chỉ hơi ngẩn người ra, vẫn tươi cười giống như cho rằng đó là một chuyện đùa.

- Nicholas, anh không nhầm chứ? Bọn họ có vấn đề sao?

Farro ngây ra nhìn người trẻ tuổi trước mắt này.

Anh dựa vào phán đoán gì mà bảo người ta có vấn đề?

Chỉ bởi vì người ta bắp thịt rắn chắc, duy trì vóc dáng tốt, bởi vì người ta có hình xăm tương đồng, bởi vì người ta không ăn như hổ đói à?

Lý do có phần qua loa quá rồi.

Mấu chốt là Farro còn có những người khác của lớp Kèn Lệnh “không muốn tin tưởng" những người này có vấn đề.

Không muốn tin tưởng này không phải là xuất phát từ chủ quan, mà con người sau khi từng trải tình hình vô cùng khẩn trương, thần kinh căng thẳng như một dây cung đột nhiên thả lỏng, tinh thần lập tức lại "Chậm trễ", không muốn tin tưởng chuyện tệ hại, đặc biệt còn là loại không có chứng cứ xác thực này.

Người trẻ tuổi kia nhìn Nicholas cười.

- Ôm đầu, ngồi xổm xuống!

Nicholas khỏi bày giải quát:

- Đừng lộn xộn!

- Tôi sẽ không cử động.

Người trẻ tuổi xuống phía dưới và bĩu môi, toét miệng cười và nói:

- Bởi vì... điều này là không cần!

Nicholas chú ý tới trong túi của người trẻ tuổi kia hình như có chuyển động khác thường, cùng loại với súng nước, ở dưới điều kiện tầm nhìn này cũng rất dễ bị bỏ qua.

Đồng thời, lúc này Nicholas mới cảm giác được một mùi thoang thoảng.

- Không tốt!

Vẻ mặt Nicholas chợt biến đổi.

Vừa rồi hắn đã thấy mệt mỏi, ban đầu còn tưởng là di chứng sau khi khẩn trương, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

- Sao tôi… thấy choáng váng vậy...

- Tôi cũng vậy...

Người của lớp Kèn Lệnh xung quanh cũng lần lượt có "phản ứng", nói choáng váng liên lảo đảo ngã xuống.

Ngay cả Farro cũng vậy.

Nicholas dùng ống tay áo che miệng và mũi, nhưng hình như không có tác dụng. Hắn chỉ cảm thấy choáng váng, khắp người không có sức, ngay cả súng trong tay hình như cũng nặng tựa vạn quân, chỉ xuống dưới đất, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không bóp cò súng được.

Người trẻ tuổi kia cười hì hì và đi tới trước người Nicholas, nhẹ nhàng cầm lấy vũ khí của hắn, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy ngã hắn.

- Cảm giác của anh đúng là nhạy bén, nhưng thuốc của chúng tôi càng nhạy bén hơn. Đây là thảo dược do trong tộc tôi luyện ra, thành phần hóa học gì đó thì tôi không biết, nhưng dùng rất tốt.

Người trẻ tuổi mỉm cười nói với Nicholas.

Bạn cần đăng nhập để bình luận