Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1974: Cha con Trình gia

Câu lạc bộ tuyến 2 của Hoa Kinh kia tên là Thiên Quốc với diện tích rất lớn, khung cảnh tĩnh mịch hợp lòng người, chỉ riêng khu chung cư đã có hơn một nghìn biệt thự riêng, các phong cách đình viện của Trung Quốc, phong cách Mỹ đều có, mỗi một biệt thự đều tồn tại độc lập, bảo đảm sự bí mật riêng tư, đồng thời đủ các loại phương tiện hưởng lạc, rất nhiều người cấp cao làm việc ở Hoa Kinh lại theo đuổi sự khiêm tốn đều sẽ ở lại nơi này.

Trình Tuyên Bắc ngồi xe từ sân bay qua đây, bảo cấp dưới thu xếp ở lại bên ngoài câu lạc bộ, bản thân chỉ dẫn theo hai người thân thiết đi bộ vào khu chung cư. Dọc đường gặp được ai, cho dù là ông già ăn mặc không có gì bắt mắt, hắn cũng sẽ cực kỳ khách sáo mỉm cười, bởi vì chưa chừng người nào đó chính là nhân vật lớn mà mình không biết.

Tới một biệt thự, Trình Tuyên Bắc thấy được cha mình Trình Bách Đạt.

- Ba, con đã về rồi.

Trình Tuyên Bắc tiến lên chào.

- Tốt, cuối cùng con cũng đã về.

Trình Bách Đạt nhìn con trai, cười thỏa mãn nói.

Trình Tuyên Bắc không nhịn được nói:

- Con vừa nhận được tin tức do cha gửi tới liền vội vàng về ngay, không dám chậm trễ.

Trình Tuyên Bắc nói xong lại tiến tới gần, hưng phấn thì thào:

- Bây giờ, những nhân vật lớn Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm... đều ở trong này ạ?!

Cho dù bản thân sớm liên minh với bọn họ, nhưng cơ hội các ông trùm này tụ tập lại cũng không nhiều đâu!

Trình Bách Đạt mỉm cười nói:

- Tất nhiên rồi. Những người này hiếm khi mới tập trung lại với nhau, cho nên cha mới bảo con tới gặp một lần. Về sau, con phải nắm lấy tất cả cơ hội xuất hiện ở trước mặt những người này cho quen mặt! Đối với con, đây đều là tài nguyên thương nghiệp quý giá nhất, còn quan trọng hơn bất kỳ hoạt động nào khác!

Trình Tuyên Bắc lập tức hưng phấn gật đầu:

- Đúng vậy, cha nói rất đúng.

Trình gia không thể so với tập đoàn Giả thị, tập đoàn Vạn Hồ, tập đoàn Tử Ngữ, thậm chí ngay cả mấy nhà khác cũng có chỗ không bằng, tất nhiên được nghỉ hết mọi cách để tới gần, có thể để cho con của mình quen mặt với những tồn tại có tiếng tăm trong giới kinh doanh, theo Trình Bách Đạt thấy, điều này là vô cùng đáng giá.

Ở trên điểm này, ý kiến của Trình Tuyên Bắc nhất trí với cha hắn, hắn có thể dựa vào chút sở thích để kết giao với Giả gia thái tử gia thật ra không phải là ngẫu nhiên, cũng phải bỏ công sức và tiền của rất lớn mới kết thành "duyên tốt".

Lúc này, Trình Tuyên Bắc sốt ruột nói với cha hắn:

- Nghe ngài nói, lần này Giả Hoắc Nhiên cũng sẽ tới đây à?

Hắn đã lâu không gặp Giả thái tử gia rồi!

Trình Bách Đạt mỉm cười gật đầu:

- Cha cũng tốn nhiều công sức mới nghe ngóng được, cậu ta đi chuyến bay sáng hôm nay đấy.

Trình Bách Đạt cúi đầu nhìn đồng hồ tay của mình nói:

- Đại khái còn một giờ nữa là có thể đến Hoa Kinh, đến lúc đó con tới sân bay đón, cũng xem như làm cho tình hữu nghị giữa hai người thêm vững chắc.

Trình Tuyên Bắc vội gật đầu nói phải, sau đó bội phục giơ ngón tay cái lên:

- Tôi thấy, nếu bàn về gia nghiệp thì chúng ta có thể không bằng mấy nhà này, nhưng nếu bàn về nắm giữ tin tức, năng lực khống chế tình hình thì Giả Thành Sơn cũng không bằng ngài.

Trình Bách Đạt nghe được con trai khen thì trong lòng đầy hưởng thụ, không khỏi cười ha ha:

- Đó là chuyện tất nhiên rồi. Sự thông minh của con là thừa hưởng từ cha. Cho dù Trình gia chúng ta còn không bằng người, chỉ cần cha con chúng ta đồng tâm, không cần đến mấy năm lại có thể đuổi kịp.

Trình Tuyên Bắc đầy tự tin, mỉm cười gật đầu.

Hai người này không hổ danh là cha con cùng một dòng máu, khả năng a dua nịnh hót thì không ai vượt qua được bọn họ.

- Tuyên Bắc, bây giờ con có mệt không? Nếu như còn chịu được, cha sẽ dẫn con đi chào đám người Giả Thành Sơn một lát, cũng xem như chúng ta lịch sự chu đáo, để lại một ấn tượng tốt cho bọn họ.

Trình Bách Đạt nói.

- Cha, trên đường con đã nghỉ ngơi rất tốt, chúng ta lập tức qua đi!

Tinh thần Trình Tuyên Bắc phấn chấn nói.

Trình Bách Đạt nhìn con trai thỏa mãn gật đầu, lập tức dẫn hắn đứng dậy.

Vào lúc hai cha con vội vàng đi tăng cường mạng lưới quan hệ, Đổng Thiên Tú dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng cũng vào câu lạc bộ cao cấp này.

Bạch Tiểu Thăng không phải là hội viên cũng không sao, Đổng Thiên Tú sớm dùng một thân phận làm xong thủ tục cho bọn họ.

Câu lạc bộ lớn như vậy, đình viện bên trong giống như vô số nước, một bước một cảnh, mười bước lại thấy khác, các loại hoa cỏ cây cối, hễ có thể nuôi sống được đều xuất hiện trong đó, còn thỉnh thoảng có dòng suối chảy qua cầu nhỏ, nhiều loại hoa nở rộ giống như dệt gấm, con đường nhỏ quanh co tĩnh mịch, làm người ta ta một đường ngắm cũng không thấy mệt nhọc.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được tán thưởng:

- Đây cũng là một nơi tuyệt vời!

Đổng Thiên Tú mỉm cười nói:

- Kiểu dưỡng sinh Trung Quốc, phương pháp trị liệu bằng suối nước nóng, massage Thái... Các loại thả lỏng thể xác và tinh thần đều có rất nhiều, rất tỉ mỉ, các loại đồ ăn kiểu chơi đều có. Về thức ăn, bất kể là tiệc cung đình của Trung Quốc hay các bữa tiệc tiêu chuẩn lớn, đồ ăn Nhật... các món ngon trên thế giới nói chung là cần có đều có. Đồ uống cũng là rượu ngon ở các quốc gia, bao gồm tất cả. Lại nói về chơi, phía sau có sân golf, trường đua ngựa, còn có một phòng gym lớn...

Đổng Thiên Tú liếc nhìn Lâm Vi Vi hì hì mỉm cười nói:

- Còn về cũng cái khác thì không thể nói rõ được, tôi cũng không tìm hiểu sâu hơn.

Lâm Vi Vi lập tức cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười khoát tay:

- Được rồi, được rồi, cậu đừng giới thiệu nữa, chúng tôi cũng không sức lớn như vậy để ở đây ăn uống vui đùa đâu.

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát lại chậm rãi nói:

- Tôi muốn, đám người tập đoàn Giả thị cũng sẽ lựa chọn nơi này để ở lại.

Đổng Thiên Tú lập tức mỉm cười nói nhỏ với ba người Bạch Tiểu Thăng một lát.

- Buồn cười thật, tất cả những người đó lại đều tới đây!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau, có phần thán phục.

Đổng Thiên Tú cười đắc ý:

- Tôi tới đây làm tiên phong, đừng thấy bộ dạng tôi tùy ý nhưng luôn chú ý tới bọn họ, tôi cũng biết bọn họ cũng đang theo dõi tôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Đổng Thiên Tú:

- Chị cậu đúng là giỏi! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã rèn luyện cậu trở nên giảo hoạt gian trá như thế!

Đổng Thiên Tú nghe vậy lập tức kêu to:

- Mẹ kiếp! Tôi cảm giác anh đang mắng tôi đấy!

- Không phải, lời này dùng cho kẻ địch là mắng người, dùng cho cậu thì chỉ có thể gọi là có nghĩa xấu thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Đây không phải là cùng một ý sao?

Đổng Thiên Tú vẫn trừng mắt với Bạch Tiểu Thăng, bất chợt nói:

- Chị tôi nói không tới, vậy đám người Hạ Hầu Khải, Lục Vân bao giờ mới qua? Ngày mai có thể sẽ có một trận tranh đấu giữa hai “phe” đấy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, ung dung nói:

- Bọn họ không có ai tới cả! Tôi đã nói cho bọn họ biết, một mình tôi toàn quyền chịu trách nhiệm mọi thứ ở đây!

Đổng Thiên Tú hơi ngẩn người ra, sau đó liền thoải mái.

Bây giờ, nếu nói ai có thể đại biểu các nơi đưa ra quyết định quan trọng, sợ cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng.

Một đám người cười cười nói nói đi vào trong.

Phía xa, cách đó mấy chục mét, cha con Trình Bách Đạt đang nói cười đi tới chỗ ở của nhân vật lớn tiếp theo.

Đám người Bạch Tiểu Thăng không phát hiện ra bọn họ, trong lúc vô tình Trình Bách Đạt ngẩng đầu lên nhìn thấy liền vội vàng lôi con của hắn lao đến trong góc phòng.

Trình Tuyên Bắc ngẩn người, hỏi:

- Cha, sao vậy?

Trình Bách Đạt lập tức giơ ngón tay chỉ cho hắn xem:

- Đổng Thiên Tú!

Trình Tuyên Bắc nhìn sang, lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp đã lạnh lùng với mình trên máy bay, còn có hai người đàn ông từng nhìn mình với ánh mắt giễu cợt bên cạnh cô nữa, giọng hắn trầm xuống nói:

- Là bọn họ!

Sau đó, Trình Tuyên Bắc không hiểu nhìn cha mình:

- Chúng ta trốn bọn họ làm gì? Đổng Thiên Tú kia có gì đặc biệt hơn người mà đáng để cha phải làm như vậy?

Trình Bách Đạt nấp vào trong góc nên không nhìn thấy được đám người Bạch Tiểu Thăng, chỉ nói với con trai:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này cha sẽ nói cho con biết. Nhưng bây giờ cha có lý do không thể tiếp xúc với Đổng Thiên Tú.

Trình Tuyên Bắc lập tức cảm thấy chán nản, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra, muốn báo thù thì không thể dựa vào cha được! Còn phải chờ Giả Hoắc Nhiên tới, giúp mình trút cơn giận này vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận