Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 913: Thật sự có người trẻ tuổi như thế sao?



Lâm Kha múa một khúc bươm bướm, nhảy ra thanh xuân, nhảy ra sức sống, nhảy ra sự tươi đẹp.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đang ở bên cạnh cũng nhìn rất say sưa, khen không dứt miệng.

- Không nghĩ tới Lâm Kha sự vụ quan lại còn có tài năng như vậy!

Lâm Vi Vi sợ hãi thán phục, thầm nghĩ sau này sẽ theo nàng học hỏi một chút.

- Rất không tồi !

Lôi Nghênh cũng nói.

Hắn đang thưởng thức vũ đạo, nhìn từng bước chân nhẹ nhàng của Lâm Kha trong lúc khiêu vũ. Đã từng tập võ, cùng với học khiêu vũ là không giống nhau. Xét về tính cân đối của cơ thể, những bước chân đặt xuống rồi bật lên, lại còn năng lực phản ứng đều không thể so sánh được.

Đương nhiên, những điều này người bên ngoài sẽ không thể nhận ra được, trong mắt bọn họ thì hai cái này không hề khác gì nhau.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lâm Kha, cũng cùng lúc lưu ý đến phía bên kia.

Hắn đang đợi đối phương đến tìm phiền phức.

Khiến Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn chính là, đợi đến khi bài nhạc kết thúc thì từ phía bên kia tới tầm hơn mấy chục người, nhìn đông nghìn nghịt.

- Hả ?

Sau khi Lâm Kha tắt loa đi, cũng nhìn lại rồi chau mày.

Làm sao lại có nhiều người như vậy.

Khó mà nói trước mặt công chúng, trước mắt bao nhiêu người, bọn hắn thật sự dám ra tay đánh người sao.

- Không lẽ bọn hắn thật sự dự định ra tay.

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

Nhiều lắm, quá nhiều người !

Nhìn ra có ba mươi, bốn mươi người !

Nếu như tất cả đều ùa lên, thì dù có là cao thủ mạnh hơn nữa cũng sợ là không thể ứng phó được.

Cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán cũng không chịu nổi nhiều người !

Lâm Vi Vi có chút bận tâm.

Bạch Tiểu Thăng lại không có cảm giác gì, Lôi Nghênh lại càng như vậy.

Người có nhiều, nhưng cũng chỉ toàn là ô hợp. Nếu ra tay thì bảy tám tên dẫn đầu còn có thể, chừng ba mươi người còn lại chưa đủ để hai bọn hắn phân chia.

Mấy người này căn bản không hề biết đánh vào vị trí nào trên người để không tạo thành bao nhiêu thương tổn nhưng lại có thể khiến người ta lập tức ngất đi.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh lại biết rõ.

- Sợ cái gì, tôi ngược lại muốn xem thử, nếu ra tay thì bọn hắn có mấy người đủ khả năng !

Lâm Kha rất hưng phấn, liền muốn đi qua.

Kết quả, nàng trực tiếp bị Bạch Tiểu Thăng lấy tay đè lên đỉnh đầu, ngăn chặn lại một cách vững vàng,

- Cô đã nhảy rất vui vẻ rồi, cũng náo loạn đủ rồi, sự tình hiện tại nên giao cho đàn ông chúng tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng ôn hòa cười một tiếng với nàng.

Nhưng trong giọng điệu lại không cho phép cự tuyệt.

Lâm Kha liếc hắn một cái, cái miệng hơi vểnh lên, nhưng vẫn nghe theo không lên tiếng nữa.

Lâm Vi Vi cười đầy ẩn ý, đi qua giữ chặt lấy Lâm Kha.

Hai cô gái đành đứng nhìn Bạch Tiểu Thăng mang theo Lôi Nghênh tiến lên nghênh đón.

- Chủ nghĩa đàn ông!

Lâm Kha nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng rồi làm mặt quỷ.

- Không đẹp trai sao ?

Lâm Vi Vi cũng nhìn qua, đôi mắt phát ra thần thái sáng láng.

Lâm Kha trầm ngâm một chút, nhưng vẫn kìm lòng không được gật gật đầu,

- Đúng là rất đẹp trai !

Hai người Bạch Tiểu Thăng đối mặt với bốn mươi người, dĩ nhiên không hề sợ sệt.

Lúc này, ở ngoài sân rộng, có một chiếc Audi A6L không đáng chú ý lái vào.

Chiếc này không phải là xe sang trọng, nhưng biển số xe lại đủ để cho người nghe phải giật mình.

Trong xe có bốn người, lái xe, ở ghế phụ là thư ký, còn chỗ ngồi phía sau mới là lão đại.

Một trong hai vị ngồi ghế sau chính là thị trưởng Trung Kinh —— Quý Minh Dương !

- Lão Quý, ông mới đến Vân Hải của tôi, không ở lại chơi mấy ngày đã đi ngay sao? Làm sao lại vội vã như vậy, ông cho mình là bộ trưởng trăm công nghìn việc à.

Một người trung niên với khuôn mặt hiền hòa, nụ cười ấm áp vừa lên tiếng.

Ông ta chính là thị trưởng của Vân Hải, Trử Hưng Vân.

Nếu phải nói thì đây cũng là một nhân vật thanh danh lan xa, xếp thứ năm ở Vân Hải. Người khiến cho sự phát triển kinh tế của thành phố tăng trưởng một khoảng lớn.

Hơn nữa, trong tên của hắn cũng mang theo hai chữ "Hưng Vân", dân bản xứ biết ơn công tích nên còn lưu truyền rất nhiều lời đồn chắc như đinh đóng cột —— Hưng Vân Thị Trưởng Hưng Vân Hải, mọi người đều biết.

- Tôi vẫn phải quay về thôi, bên phía tôi đang vào lúc nhiệm kỳ hết hạn, có rất nhiều việc.

Quý Minh Dương cười ha ha nói,

- Nhưng mà, do thuận đường nên tôi cũng phải đến khu suối phun nổi tiếng của Vân Hải các ông chụp một bức ảnh. Không còn cách nào, đây là lời nhắn nhủ của con trai tôi. Tôi là một thị trưởng, quá nhập tâm vào công việc nên sơ sót với tiểu tử này. Bây giờ nó vẫn luôn oán trách tôi, ông cũng biết rồi đấy !

Trử Hưng Vân cười ha ha.

Lúc hai người đang nói chuyện, Trương Manh ngồi ở vị trí ghế phụ ngạc nhiên nói,

- Ồ, sao lại có nhiều người như vậy ?

Phía trước có tới mấy trăm người đứng kín cả con đường, nhìn thì không giống ngắm cảnh, mà giống như là đang vây xem gì đó.

- Phong cảnh tiêu chí của Vân Hải mà, nhiều người cũng là bình thường.

Trử Hưng Vân cười nói, nhưng khi nhìn về phía trước thì lập tức chau mày.

Hắn cũng nhìn thấy điều không bình thường.

- Chuyện gì xảy ra ? Tiểu Vương, lái xe qua !

Trử Hưng Vân nói.

Tài xế lập tức gật đầu, lái xe từ bên cạnh lách ra để bọn họ đi bộ xuyên qua đám người, cũng có thể mau chóng biết rõ bên kia đã xảy ra vấn đề gì.

Quý Minh Dương ngạc nhiên nhìn hướng cửa sổ xe, nhưng cũng không có nói nhiều.

Thừa dịp xe đang tìm khe hở, Trử Hưng Vân lại nói,

- Nghe nói ông đã đi khảo sát thành phố nổi bật của nước ngoài, thế nào, cùng tôi chia sẻ chút tâm đắc đi.

- Phát triển đặc sắc hóa, hình thành danh thiếp của thành phố, đây là cách mà các thành phố trên thế giới phát triển.

Quý Minh Dương cười nói, ánh mắt ung dung.

- Nói đến, con đường này cũng là do tôi nghe một vị quản lý công ty trẻ tuổi tài cao nói cho. Tôi tiếp thu nó nên Trung Kinh của chúng tôi mới đi được đến bước này!

Người mà Quý Minh Dương nói đến chính là Bạch Tiểu Thăng.

- Ồ, lợi hại như vậy ! Vậy thì tôi cũng muốn gặp người này một chút, Lão Quý ông chưa từng nói tốt cho người nào, càng đừng nói đến chỉ là một người trẻ tuổi ở công ty nào đó!

Trử Hưng Vân ngạc nhiên nói.

Quý Minh Dương trực tiếp lắc đầu,

- Đáng tiếc, vị tuấn kiệt trẻ tuổi này là một Tổng giám đốc công ty con của một tập đoàn lớn, hắn đã lên chức rồi rời đi Trung Kinh.

- Là tập đoàn nào thế?

Trử Hưng Vân lại nói.

- Tập Đoàn Chấn Bắc!

Tập đoàn Chấn Bắc ? Tập đoàn xếp thứ mười trên thế giới!

Trử Hưng Vân cũng rất kinh ngạc.

Trong mắt của Quý Minh Dương tràn đầy hoài niệm.

Cũng đã một thời gian không gặp Bạch Tiểu Thăng, nhớ ngày đó khi hắn rời đi, còn cố ý đến tòa thị chính chào tạm biệt với mình, đồng thời cũng đưa cho mình một kế hoạch phát triển !

Đồ tốt !

Quý Minh Dương đã khảo sát đồ thị phát triển của vài thành phố phát triển của nước ngoài, sau đó mới phát hiện nếu quy hoạch như vậy thì không gian phát triển sẽ rất lớn !

Cũng không biết hiện tại tên tiểu tử này thế nào rồi.

Quý Minh Dương cảm thán,

- Cái tên tiểu gia hỏa này mới không đến ba mươi tuổi, nhưng tầm mắt của hắn đã vượt qua những người cùng tuổi, ngay cả tôi cũng đều bội phục mấy phần !

- Thật hay giả vậy?

Trử Hưng Vân cười một tiếng, có chút không tin.

- Ông biết Lão Đới chứ, Đới Danh Thành, hai người các ông còn cùng ngồi ăn rồi còn gì, hắn là thị trưởng Thiên Thanh.

Quý Minh Dương nói.

Trử Hưng Vân gật gật đầu,

- Ừm, tôi biết, thế nào? Hình như tôi nghe nói, bên Thiên Thanh kia đã hoàn thành cái thành phố thí điểm gì đó.

Quý Minh Dương cười một tiếng,

- Thiên Thanh sở dĩ có thể đi đến một bước này, tôi nói là do tiểu tử kia khiến cho lão Đới mở mắt, ông có tin không ?

Trử Hưng Vân kinh ngạc nhìn Quý Minh Dương.

Một người còn chưa đến ba mươi lại có quan hệ đến sự quật khởi của Trung Kinh, biến đổi của Thiên Thanh?

Đây là nhân vật kinh khủng gì thế!

- Tôi vẫn không tin.

Trử Hưng Vân nói,

- Nhưng mà, tôi vẫn muốn gặp hắn một chút!

Câu nói này làm cho Quý Minh Dương cười to,

- Tôi đi chỗ nào để gọi hắn đến đây cho ông chứ, lại nói, người ta đã lên chức nên công việc cũng rất bề bộn, nào có thời gian đến Vân Hải của ông.

- Vậy hắn tên là gì ?

Trử Hưng Vân hỏi.

- Họ Bạch, tên Bạch Tiểu Thăng !

Quý Minh Dương đáp.

Đang nói chuyện, xe của bọn hắn cũng đã dừng hẳn.

Quý Minh Dương vô ý nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lập tức ngây ngẩn cả người.

Người ở bên kia, không phải là Bạch Tiểu Thăng sao !

Hắn làm sao lại ở chỗ này !

Bạn cần đăng nhập để bình luận