Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 708: Tôi tự chọn ban giám khảo



Tống Yên Nhiên phất tay gọi hai người giúp việc đến phân phó một phen. Hai người giúp việc vội vàng rời đi. Một lúc sau mỗi người khiêng một kiện đồ vật trở về.

Các tân khách nhìn thấy hai vật kia cũng sững sờ

- Đây là muốn thi cái gì?

Hai người giúp việc khiêng ra hai cái bàn vẽ rồi xếp chúng sát vào nhau.

- Có chút ý tứ a. Thay đổi hội trường văn nghệ, thi xong âm nhạc rồi tới thi mỹ thuật.

Có người cười nhạo. Sau đó thì cả đám người cùng cười to một tiếng.

Tống Yên Nhiên cầm lấy hai cái bút vẽ phân biệt đưa cho Bạch Tiểu Thăng và Trần Trường Lạc để cho bọn hắn phát huy khả năng vẽ tốt nhất. Sau đó nàng cầm micro ra hiệu mọi người im lặng rồi cất giọng nói:

- Mọi người, tôi thông báo nội dung thi như sau.

Mọi người nhất thời yên tĩnh. Tống Yên Nhiên ung dung mở miệng:

- Mọi người ở đây cũng là cán bộ quản lý ưu tú. Rất rõ ràng chúng ta ở đây đều là tổng giám đốc có năng lực có hàm dưỡng cùng tri thức. Đối với chúng ta năng lực kiếm sống và sự phát triển của công ty là cực kỳ trọng yếu. Cho nên rất nhiều người phải học tập, địa vị càng cao thì động lực học tập càng lớn. Có người học quản lý, có người học triết học, có người học thư pháp, có người học ngoại ngữ…

Tống Yên Nhiên ngừng lại một lúc, mọi người đều yên lặng gật đầu. Xác thực, bọn họ không dám lười biếng. Bên trong tập đoàn áp lực cạnh tranh rất lớn, nếu không tiến tức sẽ lùi, một vị trí không biết có bao người ngó chừng. Tống Yên Nhiên tiếp tục nói:

- Một lát nữa tôi sẽ đọc lên tên ba bộ sách, phân biệt là quản lý học, kinh tế học và nhân tế học. Tôi sẽ dùng ngôn ngữ của quốc gia tác giả viết sách để cho hai vị này viết lên. Tiếp đó tôi sẽ dùng tiếng Trung nói một chút về triết học, nhân văn, quản lý danh ngôn, hoặc hỏi tác giả, hoặc hỏi cảm ngộ, hoặc là đọc nửa câu trước, để cho mọi người viết xuống nửa câu sau. Tóm lại toàn bộ có mười vấn đề.

Các tân khách lập tức kinh ngạc. Cái nội dung khảo thí này thật không đơn giản. Liên quan đến nhiều môn ngoại ngữ cùng kiến thức thậm chí là năng lực cùng cảm ngộ của người dự thi.

Triệu Thiên Trạch có chút giật mình, không nghĩ tới Tống Yên Nhiên khoa trương như vậy.

- Bất quá cái này hẳn là Trần Trường Lạc am hiểu, em Tiểu Thăng mặc dù nói là đa tài đa nghệ nhưng chưa hẳn đối với mấy cái này thông thạo.

Triệu Thiên Trạch có chút lo lắng, lòng bàn tay siết chặt đầy mồ hôi. Mọi thứ đều đã được thông báo ra, nàng muốn cản cũng không được. Mặc dù nàng cảm giác được Bạch Tiểu Thăng có khả năng sẽ thua một trận nhưng mà nhìn bộ dáng thì không giống lắm.

Tinh thần của Bạch Tiểu Thăng hiện tại đang rất sung mãn, thần sắc nghiêm túc, không giống như qua loa.

- Hiện tại bắt đầu, xin mọi người lui lại phía sau, không cần phải vây xem để tránh ảnh hưởng tới tâm tình các thí sinh, ảnh hưởng tới sự phát huy của họ.

Tống Yên Nhiên mở miệng chỉ đạo.

Hai cái bàn vẽ này kỳ thật là của dàn nhạc bên cạnh không phải trong sân cho nên có người muốn lại gần xem một chút.

Kỳ thật Tống Yên Nhiên nói lời này thật ra là dành cho Triệu Thiên Trạch. Nàng sợ Triệu Thiên Trạch âm thầm giúp cho Bạch Tiểu Thăng.

- Vì lý do công bằng, tôi cũng rời xa một chút.

Tống Yên Nhiên nói xong quay lưng với Bạch TIểu Thăng, Trần Trường Lạc đi về phía trước ba bước.

Người bên ngoài thấy vậy lập tức lấy Tống Yên Nhiên làm ranh giới, không còn chen về trước nữa. Triệu Thiên Trạch cũng bất đắc dĩ phải rời xa.

Nhìn đám người rời xa Trần Trường Lạc mới mỉm cười hạ giọng cùng Bạch Tiểu Thăng nói nhỏ:

- Bạch lão đệ, thua đừng quá khó coi.

- Trong tuần này tôi sẽ phái người tới, đến lúc đó cậu an bài một tý nhé.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng đáp lại.

Trần Trường Lạc sững sờ.

- Cậu thua thì làm việc cho tôi nửa năm, tôi tự nhiên sẽ để cho người của tôi mang vật liệu qua để các cậu làm việc cho tốt.

Bạch Tiểu Thăng nói như chuyện đương nhiên.

- Ngươi.

Trần Trường Lạc nghe xong lập tức nộ khí dâng lên,

- Được, cứ đợi đấy nhìn xem ai thua ai thắng.

- Hai vị, chú ý bắt đầu.

Tống Yên Nhiên cất giọng nói

Hai người vội vàng tập trung tinh thần

Tống Yên Nhiên lập tức nói một chuỗi thanh âm cổ quái. Năm giây sau lại đổi sang ngôn ngữ thứ hai mà nói. Năm giây sau lại tiếp tục đổi. Ba cái tên sách cùng ba loại ngôn ngữ. Chỉ đọc một lượt mỗi lượt cách nhau năm giây. Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Lạc đồng thời vung bút lật giấy, viết cái gì mọi người cũng không nhìn thấy.

Đọc xong tên sách Tống Yên Nhiên hơi chậm lại tiếp tục mở miệng:

- Lên chỗ tốt, xuống tất tùy theo, câu nói này xuất xứ từ đâu, ý nghĩa như thế nào?

- Nhà máy tồn tại là vĩnh viễn không ngừng nghỉ, nơi đó không có vị trí cho người lười. Làm việc! Sáng tạo! Câu nói này là do ai nói, người đó còn nói qua danh ngôn nào nữa không, cho ví dụ.

Tống Yên Nhiên hỏi liên tiếp bảy vấn đề và với ba tên sách tổng cộng là mười vấn đề.

Tất cả mọi người đều thò đầu ra nhìn, muốn nhìn một chút hai người kia viết cái gì, đáng tiếc nếu không phải không đúng góc độ thì là đứng quá xa thấy không rõ lắm.

Bất quá thấy Trần Trường Lạc một mặt hưng phấn tràn đầy tự tin, hiển nhiên hắn có nắm chắc,

- Tôi đoán lần này Trần Trường Lạc sẽ thắng.

- Đúng vậy, vị Tống tiểu thư kia quan hệ với hắn không tệ, tự nhiên sẽ hỏi hắn vấn đề mà hắn am hiểu.

- Bất quá không thể nói Trần Trường Lạc thắng không rõ ràng, đề mục này xác thực không đơn giản.

- Có lẽ Bạch Tiểu Thăng kia đồng ý để Tống tiểu thư ra đề mục là cố ý muốn thua dù sao Trần Trường Lạc cũng là người của Trần gia.

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Triệu Thiên Thạch có chút bất đắc dĩ. Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh lại khẽ nhíu mày bọn hắn không muốn để Trần Trường Lạc thắng, Trần Trường Lạc thua đối với bọn hắn mới có lợi.

Mục Bắc Thần cũng có loại suy nghĩ này. Trịnh Thanh Hồng lại có chút chờ mong, hắn muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thua. Mà trong góc cũng có một người muốn Bạch Tiểu Thăng thắng đó là Trần Trường Khoảnh.

Vừa rồi thấy Trần Trường Lạc thua chật vật hắn khoái ý vô cùng. Mấy phút sau Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Trường Lạc đồng thời ngừng bút.

Tống Yên Nhiên xoay người, nhìn bọn hắn một chút, đọc tên ba bộ sách phiên dịch sang tiếng Trung, rồi nói với hai người dự thi:

- Xin hai vị đem bàn vẽ quay ra hướng tới mọi người.

Trước mắt là thời điểm công bố câu trả lời.

- Chậm đã, không vội.

Trần Trường Lạc vội vã không nhịn nổi, Bạch Tiểu Thăng chợt mở miệng ngăn hắn. Trần Trường Lạc lập tức sững sờ. Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm cười nói với mọi người:

- Cô ra đề mục tôi không ngại nhưng mà tôi được quyền đề nghị người nhận xét cuối cùng chứ.

Trần Trường Lạc lập tức cảnh giác:

- Mọi người cùng nhau nhận xét không tốt sao? Chẳng lẽ cậu lại muốn để Triệu tiểu thư nhận xét, vậy thì không phải là cậu thắng chắc sao?

Bạch Tiểu Thăng cười cười phối hợp nói:

- Nơi này Trần Cửu Thiên tiên sinh lớn nhất cho nên tôi muốn mời ông ấy làm người nhận xét thứ nhất. Mặt khác tôi muốn mời Trịnh Thanh Hồng tiên sinh ở ban huấn luyện làm người nhận xét thứ hai. Còn nữa, tôi muốn mời một vị đồng sự tin cậy, cũng là người Trần gia - Trần Trường Khoảnh tiên sinh, tôi muốn mời hắn làm người nhận xét thứ ba.

Khi Bạch Tiểu Thăng đọc tên ba người này làm tất cả một người giật mình. Trần Trường Lạc há hốc mồm. Tống Yên Nhiên, Triệu Thiên Trạch cũng là một mặt không thể tưởng tượng được. Ba vị giám khảo trong đó có hai vị là người Trần gia.

- Cậu có đồng ý không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi lại.

Trần Trường Lạc không đồng ý mới là lạ. Coi như là Trịnh Thanh Hồng thì cũng là đối thủ của Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi đồng ý đề nghị của cậu.

Trần Trường Lạc thậm chí là nhịn không được gấp gáp trả lời.

Bạch Tiểu Thăng, ngươi quả nhiên muốn nhận thua sao? Triệu Thiên Trạch thở dài.

Trần Cửu Thiên, Trịnh Thanh Hồng, Trần Trường Khoảnh ba người đối với phương pháp này của Bạch Tiểu Thăng hết sức kinh ngạc nhưng cũng đều đồng ý làm giám khảo.

Bọn họ cùng nhau đứng lên. Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Trường Lạc cười một tiếng.

- Trần Trường Lạc, cậu đừng cao hứng quá sớm. Cậu có lẽ không có lưu ý nhưng mà tôi thấy được Bác Cả và Bác Hai của cậu không muốn cậu thắng. Cậu thua mới phù hợp với lợi ích của bọn họ. Đương nhiên càng phù hợp lợi ích của tôi. Em họ Trần Trường Khoảnh của cậu, thì dùng ánh mắt bất thiện nhìn cậu. Cậu nói xem cậu đã áp bức hắn như thế nào. Lần này là cơ hội của hắn. Coi như hắn không muốn báo thù, tôi nhường Trần Cửu Thiên nói trước, hắn còn dám phản bác ý kiến của Trần Cửu Thiên sao. Đến lượt Trịnh Thanh Hồng thì ý kiến của hắn không quan trọng nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng ném bút đi cười nói:

- Mời công bố đáp án.

Kết quả đối với hắn mà nói không một chút lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận