Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 289: Nhìn cậu càn rỡ



Bạch Tiểu Thăng đưa Trần Trường Khoảnh kéo đến, còn đùa nghịch thủ đoạn nhỏ, sợ lão Trần tự giới thiệu, làm cho Lục Phạm Ngữ không dám chuyển đến trên người anh ta.

Kỳ thật, là Bạch Tiểu Thăng nghĩ nhiều.

Trần Trường Khoảnh bản thân đến tiệc rượu, căn bản không có khả năng tự mình nói ra, nói với mọi người,

- Tôi là phó tổng, các người phải cung kính đối với tôi một chút.

Chuyện này theo Trần Trường Khoảnh, là chuyện rất mất mặt.

Hắn có sự thận trọng cùng cao ngạo thuộc về mình.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nghĩ tới, Lục Phạm Ngữ đi lên liền mắng. Lão Trần chả nhẽ hấp dẫn hỏa lực như thế, Lục Phạm Ngữ đúng là không biết sống chết.

Gay.

Rất nhiều ánh mắt nhìn vào trên mặt Trần Trường Khoảnh, hiếu kỳ, trêu tức, nghiền ngẫm.

Trần Trường Khoảnh sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cả người tức muốn điên.

Hắn chưa từng nhận qua loại vũ nhục này!

- Lão Trần, anh đừng kích động, cậu ta là thứ gì chứ, đừng chấp nhặt với cậu ta a.

Bạch Tiểu Thăng xen vào.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói, Lục Phạm Ngữ cũng tức giận.

- Chó má, anh dám mắng tôi! Tôi nhịn anh không phải lần một lần hai, đừng cho rằng ở trường hợp này, tôi không dám động tới anh!

Lục Phạm Ngữ quát.

Xác thực, hắn nhịn Bạch Tiểu Thăng mấy lần.

Tuổi trẻ cuối cùng vẫn là khí thịnh a, với lại một khi đã nóng máu, cái gì đều sẽ không quan tâm.

Làm lớn chuyện, thì sao!

Công ty chả lẽ lại có thể khai trừ mình sao!

Mình nhưng là Lục Phạm Ngữ, ngôi sao mới đang hot đó!

Mấy nhà đầu tư đều vì mình mà đến!

Coi như tổng giám đốc nhìn thấy, mình cũng chiếm lý, bao nhiêu người đều tận mắt nhìn thấy!

Lục Phạm Ngữ khí thế tăng mạnh, xuyên thẳng qua mái vòm!

- Anh Phạm Ngữ, lấy thân phận cùng địa vị của anh, ngay từ đầu cũng không cần nhẫn nhịn bọn họ làm gì! Anh nhường nhịn, phong độ, chúng em đều thấy được, hiện nay không cần nhịn nữa!

Thu Nhã ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

Bây giờ, nàng đã bị Cao Á chú ý, có thể dựa vào, cũng chỉ có Lục Phạm Ngữ.

Chỉ cần Lục Phạm Ngữ cùng nhà đầu tư, thậm chí cùng Thương Uyển Uyển quan hệ tốt, nàng liền không khả năng bị loại, dù có đắc tội tổng thanh tra.

Thu Nhã không thèm đếm xỉa, ủng hộ Lục Phạm Ngữ.

Bây giờ nếu không thành, cũng muốn kéo theo Lục Phạm Ngữ, cuối cùng ít nhất cũng phải có bạn đường a. . .

Những người nam nữ vây quanh Lục Phạm Ngữ, cũng la hét ầm ĩ.

]

- Gọi bảo an, đem hai nguời này đuổi đi ra!

- Đúng, chờ Cao tổng thanh tra đến, cùng ông ấy kháng nghị, nhất định phải nghiêm túc xử lý hai người này!

- A miêu a cẩu ở đâu, cũng dám khiêu chiến cùng anh Lục, công ty của chúng ta không có quy củ hay sao!

Một số người, thậm chí chỉ vào Trần Trường Khoảnh cùng Bạch Tiểu Thăng mắng,

- Hai người các anh, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính mình là thứ gì, được vào phòng điện ảnh truyền hình của truyền thông Trung Kinh, là phúc khí của các anh, không biết rõ phúc họa đi liền à, tai họa của các anh tới rồi!

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh vẻ mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn về những cái tôm tép nhãi nhép này, trong lòng lại yên lặng đem những người này ghi nhớ.

- Nói hay lắm!

Lục Phạm Ngữ hô to,

- Đi gọi bảo an!

Một số người, vội vã không nhịn nổi đi tìm bảo an.

Động thủ, sự tình không cần bọn họ đi làm, chỉ cần đứng xem náo nhiệt là tốt rồi.

- Lục Phạm Ngữ, anh đừng quá mức!

Cao Á tức giận nói,

- Anh dựa vào cái gì đuổi bọn họ, ai cho anh quyền lợi đó!

- Đúng vậy a, bọn họ không làm bất kỳ hành động gì gây rối, anh không thể làm như vậy!

Triệu Tiểu Huỳnh giận dữ nói.

Tuy có hai người đứng ra nói, nhưng rõ ràng, đứng ở phía bên bọn họ có quá ít người, với lại cũng không nguyện ý đắc tội người đã điên cuồng là Lục Phạm Ngữ.

- Cao Á, đây không phải quyền lợi của tôi, là ý nghĩ của mọi người!

Lục Phạm Ngữ cười lạnh.

Hắn nhìn hai người phụ nữ này, ánh mắt không thiếu ý uy hiếp.

Hôm nay tuy không có thể xử lý các cô, không có nghĩa là tôi buông tha các cô! Lục Phạm Ngữ dùng ánh mắt truyền lại tầng ý tứ này.

Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á tức đến phát run, nhưng không có biện pháp gì.

- Hai người các anh, về sau cũng nhớ kỹ cho tôi, khắc ghi trong lòng. Có ít người, các anh không thể trêu vào!

Lục Phạm Ngữ chỉ vào cái mũi của Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh quát.

- Có phải không!

Trần Trường Khoảnh sắc mặt tái xanh, đẩy Bạch Tiểu Thăng ra, đi lên trước,

- Tôi ngược lại muốn xem xem, cậu làm sao mà không thể trêu vào!

Bạch Tiểu Thăng cười, hắn cũng không lại ngăn trở, ung dung đi qua, cùng Trần Trường Khoảnh đứng song song.

Trong ánh mắt lười biếng của hắn, lộ ra một vòng lăng lệ, còn có vô thượng uy nghiêm,

- Chỉ là một con hát, cũng càn rỡ quá mức!

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh hai người khí thế, làm cho một số người lập tức cảm giác được không thích hợp.

Ngay cả Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh đều có chút cứng lại.

Hai người này đến tột cùng là làm cái gì!

- Chuyện gì mà ồn ào thế? !

Bên ngoài hét lớn một tiếng, một cái người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới.

- Cha!

Cao Á nghẹn ngào gọi.

Người tới, là cha của Cao Á, tổng thanh tra của phòng truyền hình điện ảnh Cao Đại Chí.

Lão Cao vừa đến, liền nhìn thấy mấy cái nghệ sĩ thuộc hạ của mình la hét gọi bảo an, la hét Lục Phạm Ngữ bị bắt nạt.

Cái này sao được!

Cao Đại Chí kinh sợ.

Lục Phạm Ngữ là cục cưng quý giá của công ty, ngay cả hắn đều phải khách khách khí khí.

Trước đó mấy ngày sự tình tin tố giác, hắn kỳ thật biết rõ là Thu Nhã làm, nhưng mà Thu Nhã cùng Lục Phạm Ngữ đi lại rất gần, Lục Phạm Ngữ có hay không tham dự vào trong đó, hắn thật không có nắm chắc.

Cho nên Cao Đại Chí mới không có hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn người tổng thanh tra này, cũng là đủ mất mặt. . .

Bây giờ, tiệc rượu sắp bắt đầu, Tống giám đốc cùng hai vị phó tổng giám đốc muốn tới, vị Thương Uyển Uyển kia nghe nói cũng sắp đến, ai lại dám ở thời điểm mấu chốt này, đụng tới Lục Phạm Ngữ!

Cao Đại Chí phát điên, mang người, đi gần như chạy đến nơi, cũng không quan tâm đến vẻ ngoài.

Tống Trường Không tính tình nóng nảy, hai vị phó tổng kia càng là ngoan nhân trăm năm khó gặp, một người trong một tuần đem phòng truyền thông internet mới toàn bộ lật đổ làm lại, dẫn dắt bọn họ làm cho công trạng tăng mạnh, còn một người khác thì ở phòng trò chơi làm việc bá đạo.

Nếu làm cho những người lãnh đạo này không vui, Cao Đại Chí hắn tuyệt đối không chịu nổi.

Cao Đại Chí tách đám người ra, ngay cả con gái ruột cũng không kịp phản ứng, trước tiên nhìn Lục Phạm Ngữ.

Thấy Lục Phạm Ngữ không sứt mẻ gì, Cao Đại Chí lúc này mới thở dài ra một hơi, đem tâm treo trên cao thả xuống.

Người xung quanh, mắt thấy Cao Đại Chí khẩn trương vì Lục Phạm Ngữ như thế, đều mừng rỡ.

Lão đại của phòng đúng là lão đại của phòng, nhìn kiểu này, đúng là ngay cả tổng thanh tra đều phải chú ý cẩn thận.

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, Phạm Ngữ, cậu chỗ này gặp phiền toái gì?

Cao Đại Chí nhịn không được hỏi.

Ngữ khí vẫn như cũ rất khách khí.

Lục Phạm Ngữ cười, đắc chí vừa lòng, làm cho tổng thanh tra trước mặt mọi người cùng hắn nói chuyện như thế, đây là thực lực!

- Là hai người này, nhiều lần ở trước mặt mọi người vũ nhục tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của tôi, Cao tổng thanh tra, ông nói nên làm cái gì bây giờ!

Lục Phạm Ngữ chỉ vào Trần Trường Khoảnh, Bạch Tiểu Thăng.

- Ai? !

Cao Đại Chí kinh sợ nói, quay người trừng mắt qua, - Ai dám chửi bới Phạm Ngữ, tôi nhìn xem các người là. . . Là là là. . .

Cao Đại Chí nói không nổi nữa, hắn thấy được Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh, hai người vẻ mặt âm trầm nhìn hắn.

Cao Đại Chí như bị sét đánh, răng trên răng dưới cùng run lên.

- Là bọn họ!

Lục Phạm Ngữ hét lớn một tiếng.

Cao Đại Chí ở dưới con mắt trừng trừng của mọi người, kém chút ngã nhào, Cao Á tranh thủ thời gian đỡ lấy cha, khiếp sợ phát hiện Cao Đại Chí hai chân run rẩy.

- Bạch. . . Trần. . .

Cao Đại Chí nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hai người, ngay cả nói đều không nên lời, đột nhiên quay đầu xông về phía Lục Phạm Ngữ gào thét,

- Lục Phạm Ngữ, cậu cút qua đây cho tôi, xin lỗi mau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận