Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 718: Nói thật cẩn thận, biết điều!



Phùng Ly vừa cất lời liền coi như bỏ qua tình huống giả thiết lúc trước, chưa kể lại thêm vào cái giả thiết “Kiện cáo”, lại còn cả cấp dưới làm loạn. Đừng nói Bạch Tiểu Thăng, bốn người bên cạnh nghe được cũng trừng mắt mà nhìn. Thật không hổ danh là giám khảo đến từ Bộ sự vụ, thật là cái gì cũng dám nói. Cái tình huống giả thiết này, nếu mà xử lý không tốt thì đúng thật là làm khó nhau rồi.

Đám người này mới vừa rồi còn đang suy nghĩ tình huống đưa ra có phải là “Năm người đoàn kết, cùng xây tương lai tốt đẹp” hay không. Nào ngờ còn chưa nghĩ được cách làm sao nói cho hợp lý đã bị Phùng Ly đánh cho trở tay không kịp!

Phía trên sân khấu, Ngụy Lũng, Tưởng Vân, Tôn Hạ Thu, Triệu Song Bình bốn người đứng cạnh Bạch Tiểu Thăng. Sắc mắt bốn người đều thay đổi, cũng tự thay mình vào vị trí của Bạch Tiểu Thăng lúc này mà suy nghĩ giải quyết cái tình huống vừa ra.

Cấp dưới tố cáo, tập đoàn phái người xuống điều tra, lại còn khó khăn trong quản lý, khó thật.

Một người phụ trách sản nghiệp tại tỉnh như Bạch Tiểu Thăng cũng thật quá thảm, mới lên chút đã phải đối mặt với ba cái vấn đề khó nhằn như vậy.

Các giám khảo khác cũng không nhịn được mà âm thầm nhìn Phùng Ly. Năm cái giả thiết như vậy, bọn họ cũng biết, nhưng tuyệt không nghĩ tới là vừa lên Phùng Ly liền giao cho những vấn đề khó khăn nhất. Chỉ sợ dọa mấy ngài Tổng giám đốc này sợ run người rồi. Kỳ thật, trong giả thiết này, không phải mỗi Bạch Tiểu Thăng phải đối mặt khó khăn mà những người khác cũng chẳng được an nhàn. Mấy người kia cũng đối mặt khó khăn, trong giả thiết này kinh doanh không tốt, lại còn việc tố cáo cấp trên, có phải lấy việc công mà mưu việc tư hay không, vấn đề nào cũng không dễ giải thích!

Bốn người cũng ngay lập tức nhận ra khó khăn mà mình phải đối mặt, lập tức tập trung suy nghĩ xem phải trả lời thế nào cho thỏa.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm khoảng hai phút đồng hồ, phía ngoài bọn người Phùng Ly đều im lặng nhìn hắn.

- Thời gian cũng tới rồi, Bạch tiên sinh, mời đưa ra hướng xử trí của anh.

Một vị giám khảo nhắc nhở.

m thanh nhắc nhở vang lên làm cho mấy người Ngụy Lũng giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng. Vừa rồi Phùng Ly có bổ sung rõ ràng rằng, điều mà người nói đầu tiên đưa ra có thể dẫn tới tình huống thay đổi, nên bọn hắn phải lưu ý.

- Nên ưu tiên chuẩn bị vật liệu, đến khi người của Bộ sự vụ tới cũng có cái mà nói chuyện!

- Trước khi Bộ sự vụ tới, phải nhằm vào mấy điều bị lên án đó, lấy ra chứng cứ xác thực, có chứng cứ rồi thì lời đồn ắt tự chấm dứt!

- Phải cùng mấy người cấp dưới kia liên hệ trước, thương lượng để bọn họ hủy bỏ tố cáo, sau đó thống nhất với nhau để vượt qua cửa ải trước mắt!

- Nên kháng nghị lên cấp trên, kiến nghị điều tra mấy người tố cáo, dù sao thì việc kinh doanh của bọn họ cũng đang có vấn đề!

Bốn người, bốn hướng suy nghĩ khác nhau: Biện bạch, lấy chứng cứ, thỏa hiệp, hay tố cáo ngược. Loại tình huống này kể ra cũng chỉ có mấy cách xử lý đó. Bọn hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng, thầm nghĩ đáp án của gã họ Bạch này chắc cũng không nằm ngoài ý liệu, nhiều lắm là kết hợp mấy cách vừa rồi mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh cười, nhìn mấy vị giám khảo, ung dung nói

- Tôi từ chức!

- Sao?

Ngắn gọn ba chữ, làm cho mọi người đều sững sờ. Ngay cả mấy vị giám khảo cũng vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt Phùng Ly cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn người Ngụy Lũng lại càng mang vẻ mặt khó tin mà nhìn Bạch Tiểu Thăng. Câu trả lời thật sự khó mà tin được

- Ý cậu là muốn tự nhận lỗi rồi từ chức? Đây là đáp án của cậu sao?

Phùng Ly cau mày hỏi lại, mơ hồ có chút thất vọng. Bản ý của cô là muốn Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn cúi mình một chút, cũng không có muốn hắn quá mức cúi mình, nói cái đáp án này, hắn có còn muốn điểm nữa hay không vậy? Mấy vị giám khảo còn lại cũng mơ hồ có chút thất vọng.

Đây là người đạt thành tích cao nhất ba vòng trước? Thật là buồn cười, gặp việc khó chỉ biết trốn tránh, người như vậy, sao phía trên dám giao sản nghiệp ở tỉnh cho hắn phụ trách?

Mấy vị giám khảo riêng phần mình ghi ghi chép chép. Bầu không khí có chút khó thở.

- Trong tình huống này, tôi nhất định không phải mới vừa nhậm chức, nếu không thì mấy cái tố cáo đó thật sự là ngu ngốc. Bên Bộ sự vụ mà thật tin thì cũng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng lại ung dung nói tiếp.

- Cho nên nhất định là tôi đã giữ chức lâu rồi. Nếu đã giữ chức lâu vậy, phụ tá của mình có ác ý, công ty mình quản lý làm ăn hao tổn nhiều như vậy mà còn không biết thì tôi thật ngu ngốc quá mà. Không từ chức thì còn làm gì? Với lại, nếu như tôi đã là người phụ trách sản nghiệp ở tỉnh thì chuyện đầu tiên phải làm là cho người thăm dò tình huống nhân viên của mấy công ty con, cùng với tình trạng kinh doanh. Trước hết đem mấy người không làm được việc, mấy kẻ chỉ biết đi nịnh hót đuổi bớt đi! Con người tôi chính là làm việc tùy ý như vậy, mấy người không tin có thể điều tra chút việc làm của tôi tại truyền thông Trung Kinh. Nếu giai đoạn đầu không thể kiếm được tập thể đồng nghiệp đáng tin thì sau này lỗ thủng nhiều vô kể, chắn sao hết.

- Người làm được việc thì thăng chức, kẻ vô dụng thì đuổi đi! Tôi tuyển người, nhất định là kẻ làm được việc nhất, có đức, có tài, có uy tín! Sau này nếu có kẻ muốn xài thủ đoạn, muốn đối phó tôi, thì cũng phải đối phó với phần lớn người trong công ty rồi! Bọn chúng dám sao, cứ coi như dám thì cũng không dám chơi thủ đoạn với tôi, vì rất nhiều người sẵn sàng đứng ra làm chứng cho tôi.

- Lại nói người phụ tá, tôi vẫn hy vọng là người chính trực, có thể có ý kiến khác biệt, như thế mới có chỗ thương lượng, có chỗ mâu thuẫn cũng có thể thích đáng mà nói, còn như là kẻ gian trá, tôi chắc chắn sẽ là người ra tay trước.

Nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thăng có chút ý lạnh, Ngụy Lũng nhịn không được rùng mình một cái, nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười,

- Bạch, Bạch Tổng, giả, cái này cũng là tình huống giả thiết, anh cũng đừng nhìn tôi như thế chứ!

Bạch Tiểu Thăng cười cười, ánh mắt ôn hòa trở lại. Hắn thao thao bất tuyệt một hồi, khiến mấy tên giám khảo há hốc miệng. Nguyên bản cho là hắn trốn tránh, từ bỏ, nhưng là hiện tại xem ra, người trẻ tuổi này suy nghĩ thật sự đáng sợ vô cùng! Người như vậy, xác thực có tài khống chế toàn cục!

- Nếu như cậu thật muốn lấy công mưu tư, vậy chúng tôi chẳng phải cũng không khống chế nổi cậu sao?

Có giám khảo nhịn không được nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười nói.

- Tình cảnh giả thiết thôi, giám khảo sẽ không coi là thật đấy chứ. Tôi chỉ là trả lời vấn đề của Quan sự vụ Phùng Ly thôi, với lại, cho dù có dũng mãnh như dã thú hoặc ranh ma như cáo chồn cũng không sao thoát được bàn tay của thợ săn. Bộ sự vụ cũng không phải ngồi không chứ?

Phùng Ly nhịn không được lườm hắn một cái.

- Tên họ Bạch này, cũng biết nịnh hót cơ đấy.

Một lát sau giám khảo cũng là thở phào nói,

- Thông qua.

Sau đó, mấy cái giám khảo quay sang Phùng Ly bên kia hỏi thăm, nói nhỏ.

- Gã Bạch Tiểu Thăng này, quả nhiên rất lợi hại, Logic kỳ dị.

- Cái này là án lệ của mười năm trước, lúc ấy chế độ giám thị không hoàn chỉnh, cũng xảy ra nhiều vấn đề, lúc này mới có Bộ sự vụ, phái trên còn tăng cường thêm tổ thanh tra.

- Tôi ngược lại cảm thấy lời hắn nói, các thủ đoạn quản lý cũng thật không tệ!

- Thật ra làm người phụ trách sản nghiệp ở tỉnh, hắn cũng là hợp cách!

Phùng Ly nghe mọi người khen ngợi, cũng gật gật đầu. Nhưng trong lòng cô lại âm thầm thở dài.

- Lại xuất sắc như vậy! Bạch Tiểu Thăng ơi, anh đến tột cùng là có nhận được lời mà tôi nhờ Thiên Tầm chuyển không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận