Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 842: Anh là ai?



Hôm nay Tô Lăng Ngữ chỉ mặc quần áo giản dị, trang điểm nhẹ nhàng, làm cho từ bên trong vẻ thanh thuần của nàng lại lộ ra mấy phần mềm mại đáng yêu, tự nhiên như Phù Dung xuất thủy.

Hàn Sâm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mắt hắn ngay lập tức sáng ngời.

Hắn đã gặp qua rất nhiều cô gái "Thanh thuần", nhưng đa số đều là giả trang. Một tên lão luyện trong tình trường như gã, liền chỉ cần xem anh mắt là có thể phân biệt thật giả.

Tô Lăng Ngữ khác biệt, con mắt của nàng là tinh khiết, không nhiễm bụi trần.

Càng là như thế, càng khiến cho lên Hàn Sâm hưng phấn.

Nhưng mà, mặt ngoài hắn lại vô cùng kiềm chế, như là một người khiêm tốn, chào hỏi Tô Lăng Ngữ, nói chuyện, ngôn ngữ cũng phi thường đúng mực.

Bốn phía khách mời, tính cả Tô Đại Chung đều không người nào có thể nhìn thấu nội tâm ghê tởm của Hàn Sâm.

Nhưng mà Hàn Sâm lại phát hiện, thái độ của Tô Lăng Ngữ đối với hắn rõ ràng là lễ phép mà có khoảng cách, thậm chí còn lộ ra một tia băng lãnh, so với lần gặp mặt trước còn muốn xa lạ hơn. Đồng thời, hắn cũng chú ý tới trong mắt Tô Lăng Ngữ có một tia tình cảm, nhưng nó không phải là dành cho hắn.

Chính vì một tia tình cảm này, mà Tô Lăng Ngữ sinh ra một tầng ngăn cách với hắn.

- Cô gái này đã ưa thích người khác sao?

Cảm giác đầu tiên Hàn Sâm liền là như thế,sau khi kinh ngạc là không nhịn được có chút tức giận.

Hắn thấy, Tô Lăng Ngữ nên là do hắn độc chiếm mới đúng!

Ở phía xa, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Tô Lăng Ngữ.

Bạch Tiểu Thăng mở hệ thống phân tích vẻ mặt lên, nó sẽ dựa vào nét mặt của nàng để nhìn ra suy nghĩ rồi dùng hình thức "Giọng nói" để truyền lại trong đầu của hắn.

- Người đàn ông này thật đáng ghét!

- Mình không thích hắn tý nào!

- Cha sao lại tác hợp mình với hắn được chứ!

- Mình có người thích, còn mạnh hơn người này hơn trăm lần!

- Người kia đang ở đâu?

- Nhanh tới giúp tôi giải vây đi!

Thời khắc giọng nói của Tô Lăng Ngữ "Vang lên", ánh mắt của nàng đang tìm kiếm bốn phía xung quanh, rồi đối mặt cùng Bạch Tiểu Thăng.

- Hóa ra, anh ở chỗ này.

- Nhanh tới cứu em đi!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên. Tô Lăng Ngữ lại ưa thích chính mình?

Bạch Tiểu Thăng hồi tưởng lại hôm qua, nhịn không được cười khổ. Biểu hiện của mình dường như quá tốt rồi, trong lúc vô ý còn diễn ra tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này tự nhiên sẽ giành được tình cảm của phụ nữ.

Tô Lăng Ngữ như thế, Giang Nguyệt bên cạnh cũng như thế.

- Nhưng là trong tình cảnh hôm qua, nếu mình không ra tay thì chẳng phải là thấy chết không cứu sao.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm thở dài.

Hàn Sâm thấy Tô Lăng Ngữ nhìn về phía một cái phương hướng, sau đó một tia tình cảm trong mắt lại được thắp sáng.

Hai con mắt của hắn lập tức co rụt lại, hướng phương hướng kia nhìn sang.

Tô Lăng Ngữ ưa thích người đàn ông kia, hắn cũng đang ở đây sao! khốn kiếp, dám cùng ta cướp nữ nhân! Ta lại muốn xem xem, ngươi là thần thánh phương nào!

Hàn Sâm nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng đối mặt cùng hắn.

- Chính là tên này dám tranh giành với mình sao!

- Cô gái này là của tao, của tao!

- Tao muốn cướp nàng tới tay, nàng là đồ chơi của tao!

- Không cho phép ngươi đụng con mồi của tao, con mồi này là tao!

Bạch Tiểu Thăng chân mày hơi nhíu lại.

Hệ Thống phân tích vẻ mặt sử dụng từ ngữ, cũng đã đi qua ưu hóa, nhằm biểu đạt ra ý đồ chân thực trực tiếp nhất của đối tượng.

Giọng nói của Hàn Sâm liên tục vang lên, lặp đi lặp lại những từ "Đồ chơi", "Con mồi", thậm chí còn có một số từ ngữ ý chỉ sinh thực khí.

- Hắn coi Tô Lăng Ngữ thành cái gì!

Bạch Tiểu Thăng nhướng mày, ánh mắt lập tức có mấy phần lăng lệ.

Hắn mặc dù vố ý đối với Tô Lăng Ngữ, nhưng khi biết nữ hài thuần mỹ, thiện lương kia sắp gặp họa, hắn cũng quyết không cho phép một kẻ cặn bã chà đạp nàng!

Bạch Tiểu Thăng đứng người lên, trực tiếp hướng phía bên kia đi tới.

Giang Nguyệt tiên sinh bên cạnh hắn hơi sững sờ, lập tức thấp giọng la lên,

- Này, anh muốn làm gì vậy?

Giang Nguyệt tự nhiên sớm đã nhìn thấy Tô Lăng Ngữ, Hàn Sâm cũng đã nhìn qua đây, cũng nhìn thấy hắn cùng Bạch Tiểu Thăng đối mặt, chính vì vậy, nàng mới giật mình.

Chỉ vừa mới đối mặt Bạch Tiểu Thăng đã đi đến, không phải là đi kiếm chuyện à!

- Tên này, còn nói là chính mình đã có bạn gái, làm sao chỉ mới đấu nhau một ánh mắt liền muốn động thủ chứ!

Trong lòng Giang Nguyệt tức giận, cũng đuổi sát theo.

Tô Lăng Ngữ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, biểu lộ rõ ràng khác biệt, thậm chí còn lộ ra một tia mỉm cười.

Hàn Sâm nhìn thấy nó ở trong mắt,

Tức giận càng tăng lên.

Tô Đại Chung cũng nhìn thấy hai người trẻ tuổi sắc mặt biến hóa, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.

- Tiểu Ngữ, con đi phòng bếp nhìn xem, cơm chuẩn bị thế nào rồi.

Dưới tình thế khẩn cấp Tô Đại Chung muốn đẩy Tô Lăng Ngữ ra.

Kết quả là Tô Lăng Ngữ như không nghe thấy gì.

Các khách mời đang nói chuyện phiếm cũng nhận ra điều dị dạng, nhìn thấy một người trẻ tuổi đi tới, ánh mắt trở nên hiếu kỳ, lặng lẽ nghị luận.

- Đây là ai?

- Nghe nói là bạn của Tô Lăng Ngữ.

- Bạn bè bình thường?

- Đại Chung nói thế. . . Nhưng mà, tôi nhìn thì không quá giống.

. . .

Nhan Tuyết Phi dường như cũng nghe thấy động tĩnh, đứng tại cửa phòng bếp nhìn sang một chút, không thấy biểu lộ gì cả.

- Tiểu Ngữ, vị này là?

Hàn Sâm mỉm cười, chủ động mở miệng.

- Hàn tiên sinh, anh Bạch là bạn của tôi.

Tô Lăng Ngữ cười ngọt ngào đối với Bạch Tiểu Thăng, rồi chủ động nghênh đón, đứng ở bên người Bạch Tiểu Thăng.

Một cách xưng hô thân mật, với lại Tô Lăng Ngữ rất thân thiết với Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt Hàn Sâm khẽ biến đổi.

Quá khứ, khi hắn ra tay, không có điều gì bất lợi! Tối thiểu nhất là khi vừa mới đối mặt đã bị bại bởi một người đàn ông khác.

Câu xưng hô "anh Bạch" của Tô Lăng Ngữ, thực sự quá thân mật, chung quanh khách mời cũng lặng yên nghị luận.

- Tô Lăng Ngữ nhìn trúng tiểu tử này sao!

- Tiểu tử này một mực đều yên lặng, lão Tô đều không nhắc qua, xem ra rất là bình thường!

- Con cái đã lớn, cũng có chủ ý của mình, phụ huynh sợ là không quản được nữa.

Dưới sự nghị luận của mọi người, Hàn Sâm hít sâu một hơi, mỉm cười vươn tay đối với Bạch Tiểu Thăng, khiêm tốn nói,

- Chào cậu, tôi gọi Hàn Sâm, là bạn của Tiểu Ngữ, đang theo đuổi cô ấy!

Trong tình thế như vậy, Hàn Sâm vậy mà quả quyết nói ra, lớn tiếng doạ người.

Câu nói này, khiến cả Tô Lăng Ngữ cũng phải sững sờ, đôi mắt của Tô Đại Chung sáng lên.

- Ha ha, hiện nay người trẻ tuổi liền ưa thích nói thẳng ra, sảng khoái!

- Lợi hại, so với lúc trước chúng ta càng lợi hại hơn!

- Ừ, không sai, tiểu tử này rất có dũng khí!

Rất nhiều khách mời khen không dứt miệng.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn tay của Hàn Sâm, nhưng lại không chút động đậy.

Trong đầu của hắn nghe được lại là Hàn Sâm đang mắng chính mình, "Tiếng mắng chửi" rất khó nghe .

Nói thẳng ra, Bạch Tiểu Thăng tới chỉ muốn giải vây, sau đó tìm cơ hội thông báo cho Tô Lăng Ngữ, tên hàn Sâm này không phải là người tốt.

Thế nhưng, khi đối mặt với kẻ đang mắng chính mình, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lẽo.

- Hàn tiên sinh!

Bạch Tiểu Thăng đẩy tay Hàn Sâm ra, sau đó cao giọng nói, lạnh băng băng mà nói,

- Theo đuổi Tiểu Ngữ? Anh xứng sao?

- Trước hết anh vẫn nên giải quyết nợ phong lưu của mình đi đã!

Một câu của Bạch Tiểu Thăng khiến cho toàn trường sững sờ.

Ánh mắt Hàn Sâm bỗng nhiên co rụt lại.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng điên cuồng tràn vào giọng nói của hắn.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói,

- Anh đang nghĩ, tôi làm sao mà biết được? Nói cho anh biết, tôi có một người bạn là nữ vừa bị anh lừa. Một năm nay, anh đã tán tỉnh bao nhiêu người con gái rồi, Tiểu Mẫn, Tiểu Linh, Mỹ Dự, Tư Kỳ. . .

Bạch Tiểu Thăng lần lượt đọc lên từng cái tên.

Hàn Sâm vốn đang tức giận nhưng khi nghe những cái biệt danh này thì lập tức sợ hãi.

- Anh làm sao mày biết được, anh là ai!

Bạn cần đăng nhập để bình luận