Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1229: Nhiều vấn đề lớn

Miranda vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, tâm trạng bỗng nhiên có thật nhiều cảm xúc lẫn lộn, có ngạc nhiên, có vui buồn và cả e thẹn.

Cô gái có vòng eo nhỏ, bờ mông cong tròn và đôi chân dài miên man, lúc này chỉ hận không thể nhào tới ôm lấy Bạch Tiểu Thăng, gục đầu vào trong ngực hắn, trước tiên khóc to một trận.

Không phải Miranda quá mức yếu đuối, mà là người La gia đột nhiên ra tay uy hiếp, khiến cho tất cả bọn họ đều không kịp trở tay, đẩy công ty đến tình hình cực độ nguy hiểm, khiến cho bọn họ đối diện trực tiếp trước nguy cơ sinh tử, càng đáng sợ chính là, đối phương không cho bọn họ bất luận cơ hội nào có thể lật bàn.

Miranda đã lo lắng cho công ty, lại mang tình cảm đơn phương với Bạch Tiểu Thăng, vừa cảm kích vừa xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng xuất hiện ngay trước mắt, tâm tình này tự nhiên khó tránh khỏi sự mất khống chế.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy phản ứng của Miranda, cũng bị dọa kêu lên một tiếng, nghe được lời của Miranda, lại càng khó hiểu.

Cái gì mà không có năm trăm triệu thì công ty sẽ gặp nguy hiểm?

Đã xảy ra chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì vậy Miranda?

Bạch Tiểu Thăng nắm lấy bả vai Miranda và hỏi.

- Cô đừng vội, cứ từ từ mà nói.

Lâm Vi Vi cũng khuyên bảo.

Nhìn thấy Miranda sắp khóc.

Lôi Nghênh nhìn bốn phía một lượt, rồi cất lời đề nghị:

- Tốt nhất là nên về phòng ngồi nghỉ rồi nói sau.

Dù sao, ở đây tuy thưa người, nhưng vẫn có một vài nhân viên của công ty qua lại.

Ở chỗ này cũng thực sự không phải nơi để đàm luận chuyện trò.

Miranda bình phục tâm trạng được một chút, cũng cảm thấy nơi này không thích hợp để nói chuyện, càng thấy hiện tại bản thân đã là cán bộ cao cấp của công ty, vừa rồi tâm trạng thế mà suy sụp nhất thời, nàng cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng bình thản, ngoái đầu nhìn về phía phòng khách.

Mặc kệ công ty, mặc kệ đám người Ron gặp chuyện gì, chắc chắn là có liên quan đến người đang ở trong phòng khách.

Có phải là do người của La gia không?

Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi nhìn nhau, bọn hắn cũng có suy nghĩ giống như nhau.

Sau đó, bốn người cùng đi đến phòng nghỉ lúc đầu.

Phòng nghỉ này, thực ra cũng có cửa trượt ẩn, Miranda đến kéo cánh cửa.

Nỗi lòng bình tĩnh lại một chút, Miranda chuyển sang tò mò nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, trước tiên mở miệng hỏi thăm:

- Ông chủ, sao các vị lại ở nơi này, các vị đến lúc nào?

Vấn đề này, khiến cho ba người Bạch Tiểu Thăng đều cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Thực ra trong lúc các người họp, chúng tôi đã tới đây. Lúc ngồi ở chỗ này, chúng tôi còn gặp qua người đang gặp Ron trong phòng khách đấy. Chỉ là thấy mấy người bề bộn, nên không tiện quấy rầy mọi người thôi.

Nghe lời này, Miranda lập tức giật mình.

- Mọi người đã sớm tới đây?

Cô chỉ vào gian phòng kia, nói:

- Tại sao lại ngồi ở đây, không đi đến phòng khách. . .

Miranda đột nhiên nhớ tới, phòng khách đã được dùng để đón tiếp hai anh em La gia.

Giọng nói Miranda ngừng lại, lầm bầm nói:

- Không phải, mọi người cũng không nên đi đến phòng khách, nên trực tiếp đi vào văn phòng riêng của Ron để nghỉ ngơi một chút. Cũng nên gọi điện thoại báo cho chúng tôi trước để chúng tôi chuẩn bị đón tiếp cho tốt!

Bạch Tiểu Thăng cười cười, nói:

- Chúng tôi cũng là có thời gian nên tới xem một chút, cũng không muốn làm lễ nghi phiền phức như vậy.

Không nói đến chuyện tại sao lại ở phòng nghỉ này còn tốt, vừa nói đến, càng khiến cho Lâm Vi Vi bên cạnh nổi giận.

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:

- Ném chúng tôi ở nơi này còn không phải là cái người tên Hàn Nguyệt Ngữ sao! Miranda cô biết không, càng đáng giận là cô ta còn mang nước trà mà bên phòng đối diện không cần ra ngoài, lại để người đưa tới cho chúng tôi! Cô nói xem có tức hay không?

Lâm Vi Vi vốn cũng muốn phát tiết oán khí, muốn kể tội nhỏ mà thôi.

Nào có thể đoán được, sắc mặt của Miranda lại trở nên khó chịu, nghiến răng nghiến lợi.

Cô nàng rõ ràng biết lễ phép như vậy, thế mà lại chửi ầm lên:

- Đáng chết! Hàn Nguyệt Ngữ? Đồ đáng chết!

Nhìn Miranda trở nên tức giận như thế, Lâm Vi Vi cũng chợt giật mình, thậm chí có hơi xấu hổ.

Chính Lâm Vi Vi lại cảm thấy người không biết thì không đáng trách, thực ra không phải đến mức phải mắng cô nàng kia như thế.

- Được rồi, chuyện này cũng không có gì.

Lâm Vi Vi trái lại mở miệng an ủi.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh lại chú ý đến sự thay đổi trên mặt của Miranda, dường như việc bùng phát lửa giận cũng không phải là bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này, mà là nghe được cái tên Hàn Nguyệt Ngữ, nên cô ấy mới bất chợt nổi giận.

Sự tình kỳ lạ chắc chắn có nguyên nhân.

- Miranda, cô vẫn nên bình tĩnh nói xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

Bạch Tiểu Thăng kéo mọi người về chủ đề chính.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng gật đầu đồng ý.

- Đáng chết, càng nghĩ càng thấy tức giận, ông chủ, tôi phải tranh thủ thời gian nói việc chính với ngài!

Miranda vội vàng nói.

Sau đó, Miranda sắp xếp lại trật tự lời nói, đem mọi chuyện trước sau, nhanh chóng kể lại cho ba người nghe một phen.

Nghe được đầu đuôi sự tình, Lâm Vi Vi cũng cảm thấy vô cùng tức giận, Lôi Nghênh không lên tiếng, trên mặt Bạch Tiểu Thăng lại không có biểu hiện gì.

- Ông chủ, bây giờ phải làm sao đây, nếu như không thể lấy ra năm trăm triệu chuyển qua, dự án kia sợ là bị hủy, lại thêm người La gia tác động vào, một khi tình thế trở nên xấu đi, công ty Tôn Bạch Trí Thắng chúng ta sẽ gặp phải thiệt hại lớn chưa từng có.

Miranda không thể không lo lắng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, vẫn vô cùng bình tĩnh như trước, nói:

- Năm trăm triệu, cũng không nhiều lắm.

Ông chủ nói chuyện vẫn rất bá khí như vậy.

Nhưng mà Miranda vẫn mang vẻ buồn rầu như cũ.

- Nhưng mà, cần có trước buổi trưa ngày mai!

Miranda tưởng là Bạch Tiểu Thăng không có để ý đến cái tiền đề này, vội vàng nhắc nhở:

- Cho dù hiện tại đi xoay vốn ở các nơi, cũng cần thời gian, thông qua hệ thống ngân hàng, chúng ta. . . Nào có nhiều thời gian như vậy!

Thời gian, mới là điểm chết người hạn chế nhất.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, thần thái nét mặt vẫn không chút hoang mang như cũ.

Miranda thật có cảm giác ngồi trên đống lửa.

- Hay là, ông chủ muốn đồng ý với yêu cầu của La gia, tìm cách đè ép nguy cơ xuống trước?

Trong đầu Miranda bỗng nhiên nhảy ra ý nghĩ này.

Nàng lập tức có chút cảm giác không đành lòng.

Nhưng mà, coi như thỏa hiệp cùng La gia, đó cũng là chuyện không có cách nào cứu vớt. . .

Miranda đang suy nghĩ lung tung, Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười rồi nói với cô:

- Đi gọi Ron tới đây.

Ah?

Miranda sững sờ.

Ông chủ chưa hề nói đến việc xoay tiền như thế nào, lại muốn nàng đi tìm anh Ron đến. Sẽ không phải, thật sự bảo Ron đi đàm phán điều kiện với La gia, đồng ý yêu cầu của đối phương chứ?

Miranda muốn hỏi, nhưng cuối cùng không mở miệng được, chỉ kịp "Ừ" một tiếng, rồi vội vàng đứng dậy ra ngoài, đi thẳng đến phòng khách.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, giữ yên lặng.

Bên trong phòng khách.

Sau khi Ron hơi có chút "Suy nghĩ", cùng tiến hành đọ sức một phen đánh võ mồm với La Gia Hạo và La Gia Kỳ.

Ron dùng hết khả năng đè thấp điều kiện đối phương đưa ra.

Lúc này, nếu như thực sự phải đi đến bước đường thỏa hiệp, hắn cũng phải tranh thủ lợi ích lớn nhất trong đại nạn.

Thứ hai, đây cũng là vì muốn kéo dài thời gian.

Tuy nhiên La Gia Hạo và La Gia Kỳ không thèm quan tâm, ngược lại càng trở nên hung dữ dọa người, thậm chí trong lời nói, bắt đầu trở nên bất kính với Ron.

Càng như thế, hai anh em họ càng cảm thấy vui sướng hơn.

Lẽ ra, loại nhân vật như Ron, không phải hai người bọn họ có thể uy hiếp.

Nhưng mà ai kêu bọn họ đại biểu cho La gia, Ron và Tôn Bạch Trí Thắng hiện tại lại bị La gia nắm được nhược điểm trí mạng.

Hai anh em bọn họ đều có loại cảm giác hăng hái trong lúc thương lượng điều kiện.

Hàn Nguyệt Ngữ đứng phía sau lưng anh em La gia, cũng cảm thấy vài phần hả hê.

Kết quả còn không phải bên phía bọn họ nắm chắc phần thắng sao!

Đến lúc đó, Ron muốn tìm cô ta gây phiền phức, trước hết cũng phải nghĩ đến mặt mũi La gia.

Hàn Nguyệt Ngữ nhìn về phía Ron, khóe miệng không ngăn được bộc lộ ra một tia ý cười yếu ớt, nụ cười trào phúng.

Còn muốn khiến cho tôi phải ăn cơm tù?

Tôi nhổ vào!

Bên này đang trò chuyện, bỗng nhiên cửa ra vào truyền đến động tĩnh.

Đám người tạm dừng đối thoại, quay đầu nhìn sang.

Miranda đẩy cửa tiến đến, bước nhanh như chạy đến cạnh Ron.

Ron thấy Miranda trở về, thần sắc hiếm thấy có mấy phần tinh thần không yên.

Miranda đã nói với Bạch Tiểu Thăng rồi sao, không biết như thế nào. . .

Tiểu Thăng, hắn sẽ nghĩ như thế nào. . .

Lúc này, tâm trạng Ron ẩn ẩn có chút bất an.

Anh em La gia vốn đang mỉm cười, giờ đây ánh mắt lại trở nên sốt ruột.

Miranda ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ, có thể mang đến cho Ron cái tin tức tốt gì?

Chỉ sợ là hiện thực tàn khốc mới đúng!

Sau một lát, lúc Ron nghe được tin tức xấu, lộ ra vẻ tuyệt vọng, chính là thời khắc bọn hắn giành thắng lợi.

Anh em La gia trông mong đến tình cảnh đó, Miranda đi đến gần Ron, nhìn thấy Miranda cúi người nói một câu bên tai Ron.

Sau đó, bọn hắn kinh ngạc phát hiện, trên mặt Ron hiện ra phản ứng ngược với lý giải của bọn hắn.

Ron trợn trừng hai con mắt, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi, giống như là nghe thấy tin tức gì đó khó có thể tin được.

Anh em La gia thậm chí mờ mịt nhìn nhau.

Tin tức tốt?

Có vẻ không giống.

Tin tức xấu?

Càng không giống.

Có vẻ như Ron nghe được một việc mà đến bản thân hắn cũng không ngờ tới, không thể tưởng tượng nổi.

La Gia Hạo và La Gia Kỳ nhìn mà không hiểu.

- Hai vị, thật xin lỗi, tôi có việc phải đi ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở lại. Các vị chờ một lát, chờ lúc tôi trở lại, tất nhiên sẽ cho các vị một câu trả lời chắc chắn chính xác!

Ron nói.

La Gia Hạo đành phải cười một tiếng, nói:

- Có thể, nhưng mà đừng để chúng tôi chờ quá lâu!

La Gia Kỳ cũng có ý tứ này.

- Chắc chắn sẽ không để cho các vị phải đợi lâu!

Ron nhìn bọn hắn thêm một cái thật sâu, sau đó vội vàng đi theo Miranda rời khỏi phòng khách.

Cửa phòng khách vừa đóng lại, anh em La gia nhích lại gần một chút, thấp giọng trò chuyện.

- Gã Ron này cũng không phải muốn bày trò gì đó chứ?

- Ha ha, duới tình cảnh hiện tại như thế, anh ta có thể bày ra được trò gì chứ! Khẳng định là không cam lòng, muốn đích thân đi thử phương án cuối cùng, gọi điện thoại cầu cứu với vài người bạn. Một màn vừa rồi, mình cũng áp dụng lúc nào có dịp, cách để lấy lý do ra. Ông ta cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nói chuyện hợp tác cùng chúng ta thôi!

- Đúng thế!

Anh em La gia trò chuyện xong, đều nở nụ cười tươi, thần sắc sảng khoái.

. . .

Ron đi theo Miranda ra khỏi phòng khách, trực tiếp đi thẳng vào phòng nghỉ.

Một khắc này khi nhìn thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng, Ron cũng rất kích động.

Sau khi kích động, nét mặt của gã mập mạp to béo Ron thế mà trở nên áy náy, thậm chí còn nói năng hơi lộn xộn:

- Tiểu Thăng, tôi. . .

- Được rồi, tôi đều đã biết rõ tình huống, cũng không cần anh lặp lại lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng ngắt lời hắn, cười nói:

- Thực ra lần này tôi đến, chính là muốn nhắc nhở anh một chút, công ty phát triển quá nhanh, chưa hẳn chuyện gì cũng tốt, lợi nhuận cao, đồng thời nguy cơ cũng lớn, nhất định phải ổn định vững vàng thêm.

Ron nghe được liên tục gật đầu, thở dài nói:

- Thực ra vừa rồi ở bên trong, tôi đã hiểu ra một số điều. Nếu như có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi nhất định sẽ quy hoạch lại phương hướng phát triển của công ty một lần nữa!

- Nhưng mà làm sao bây giờ, hiện tại đây là nguy cơ trí mạng, mấu chốt là chúng ta không có thời gian đi xoay sở được khoản tiền lớn như vậy. . .

Miranda thì thào nói.

- Chúng ta muốn thỏa hiệp với La gia, tạm thời trước hết phải để cho bọn họ nhập cổ phần.

Là chiến tranh hay hòa bình.

Ron cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hỏi thăm ý định của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười, nói:

- La gia tính là thứ gì, tôi còn chưa nghe qua, cũng dám tranh thủ thời cơ đánh cướp, đến phá công ty chúng ta.

Bá khí xem thường như thế, khiến cho tâm trạng Ron vô cùng thoải mái.

Đúng thế, La gia tính là thứ gì!

Cũng dám đánh chủ ý đến công ty của bọn hắn!

- Còn nữa, chỉ là năm trăm triệu mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm, vừa nói vừa lấy ví tiền của mình ra:

- Vấn đề lớn lắm sao!

Câu này càng bá khí hơn!

Ron không kịp than thở liền thấy Bạch Tiểu Thăng tìm kiếm rồi lấy ra một thẻ ngân hàng đặc thù, ít nhất thì hắn chưa bao giờ gặp qua kiểu dáng kia.

- Thẻ này liên kết với một cái tài khoản, bên trong có khoảng chừng bảy trăm triệu, cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không nhớ rõ, đủ chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ron và Miranda nghẹn họng nhìn trân trối về phía tấm thẻ trong tay Bạch Tiểu Thăng.

Bên trong có bảy trăm triệu. . .

Đây là loại thẻ tài khoản gì?!

Liên kết với tài khoản nào?

Ngài làm như thế nào vậy, ông chủ?

Vấn đề tiền bạc dường như dễ dàng giải quyết, nhưng mà một màn này mang tới sự tác động quá mạnh, khiến cho hai người Ron trợn tròn mắt.

- Có thể, thế nhưng mà coi như chúng ta tìm được tiền, nhưng để điều động, về thời gian. . .

Miranda không nhịn được có chút lắp bắp, nói cái vấn đề khó khăn này.

Ron lập tức nhíu lông mày lại, nặng nề gật đầu, tiếp lời:

- Đúng thế, hệ thống ngân hàng. . .

- Tài khoản này có quyền ưu tiên đặc biệt, về phía hệ thống ngân hàng sẽ bật đèn xanh, năm trăm triệu mà thôi, cũng chỉ cần trong thời gian nửa ngày sẽ có thể chuyển tiền thành công.

Bạch Tiểu Thăng nói rất nhẹ nhàng.

Ron giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Miranda có chút mê muội run rẩy.

Đây là loại thẻ gì?

Kết nối với tài khoản nào?

Ngài làm như thế nào vậy, ông chủ?

Ba vấn đề này, thời khắc này trở thành ba vấn đề lớn về triết lý sống của Ron và Miranda. . .

Ở bên cạnh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, lập tức cười to một tiếng.

Ngay đến chính bọn họ lần đầu tiên nghe được, cũng bị rung động thật sâu.

Tin tưởng rằng lúc này, hai người Ron cũng có tâm trạng giống như vậy, cần một chút thời gian bình ổn lại đây. . .

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đưa thẻ cho Lâm Vi Vi, nói:

- Vi Vi am hiểu xử lý về phương diện công việc này, lát nữa đi giúp giải quyết chuyện này.

Lâm Vi Vi gật đầu.

- Hiện tại, vấn đề của mấy người được giải quyết rồi.

Bạch Tiểu Thăng vỗ tay một cái, nhắc nhở hai người Ron đang ngây ngốc như gà gỗ giật mình bừng tỉnh.

- Bọn họ đi xử lý vấn đề tiền bạc, chờ hoàn thành, anh Ron liền đuổi đám người La gia kia đi, tránh để bọn họ ở đây thêm chướng mắt.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng lại nghiêm túc nói thêm với Ron:

- Lát nữa ăn cơm ở đây, tôi còn muốn học hỏi anh một vấn đề trọng đại đấy!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng điệu vô cùng ngưng trọng.

Ron đang ngạc nhiên vì nhận được năm trăm triệu, chợt nghe thấy Bạch Tiểu Thăng nói hướng hắn học hỏi một cái "Vấn đề trọng đại", trong lòng rung động.

Việc liên quan đến năm trăm triệu, Bạch Tiểu Thăng đều hời hợt, tiện tay giải quyết, đều không coi là vấn đề to tát mà.

Một lát nữa, cái "Vấn đề trọng đại" kia, sẽ nghiêm trọng đến mức nào?

Ron chỉ cảm thấy bằng vào sức tưởng tượng của chính mình, làm sao cũng không nghĩ ra được.

- Đi thôi, trước tiên đi giải quyết cửa ải điều động tiền tài khó khăn đã, còn người La gia, trước hết cứ để cho bọn họ chờ đợi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, tới chỗ ghế salon rộng thùng thình thoải mái dễ chịu ngồi xuống, cười nói với Miranda:

- Báo người mang đến cho tôi một tách trà, đúng rồi, tôi cũng muốn nếm loại trà dùng để đón tiếp người La gia ấy!

. . .

Bên trong phòng khách.

La Gia Hạo và La Gia Kỳ đợi trái đợi phải, cũng chưa thấy Ron xuất hiện, chờ đến lúc hai người đều không còn kiên nhẫn, còn may hai anh em còn khuyên bảo nhau một phen.

- Gã Ron kia chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, không đụng phải tường nam không quay đầu, phải đợi một tia hy vọng cuối cùng mất đi, mới có thể trở về, vậy thì chờ thêm một lát cũng được thôi.

- Cũng đúng, cho phép chúng ta nhập cổ phần vào Tôn Bạch Trí Thắng, chẳng khác nào như cắt thịt trên người ông ta vậy, tư vị này trải qua không hề dễ chịu, có thể hiểu được.

- Vậy thì chờ thêm một chút?

- Chờ một chút nữa!

Hai anh em trấn an lẫn nhau mấy lần, một mực chờ đợi mất hai giờ đồng hồ.

Những trợ lý và vệ sĩ đứng sau lưng bọn họ, còn có Hàn Nguyệt Ngữ đều vịn tay vào tường đứng thẳng, nét mặt đau khổ.

Ngay cả hai anh em cũng ngồi đến mức cái mông đau nhức.

- Ý gì đây, chẳng lẽ Ron không muốn gặp chúng ta?

- Đúng vậy, còn muốn kéo dài thời gian tới khi nào?

Trong sự khó chịu, hai anh em La gia trút giận lên mấy nhân viên của Tôn Bạch Trí Thắng, nhưng hiển nhiên, hỏi bọn hắn cũng chỉ là vô bổ.

Hai người quyết định ra ngoài tìm Ron, hỏi thẳng ngay mặt.

Không đợi bọn họ ra khỏi gian phòng này, cửa vừa mở ra, Ron quay lại cùng Miranda.

Lúc trở lại, Ron mang theo thần sắc nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười, Miranda cũng giống như vậy.

- Thế nào, hai vị đây là muốn rời đi sao?

Ron thậm chí còn cười hỏi.

- Ron tiên sinh, ông hơi quá phận rồi, thế mà đem ném khách nhân quan trọng như chúng tôi sang một bên, ông không biết anh làm như vậy có ý vị như thế nào à, ông muốn khiến cho không gian đàm phán không có chung cái nhìn sao?

La Gia Hạo hầm hầm tức giận nói.

- Đúng vậy, chúng tôi rất hoài nghi thành ý của Ron tiên sinh đối với chuyện này, bởi vì nếu như vậy, chúng ta phải thương lượng điều kiện thêm một lần nữa. Hiện tại có thể bắt đầu!

La Gia Kỳ cũng dùng giọng điệu như đang đưa ra mệnh lệnh nói.

Hàn Nguyệt Ngữ cũng đang trừng mắt nhìn Ron, trong lòng vô cùng oán thán, cô ta đi giày cao gót phải đứng lâu như vậy, chân đau muốn chết rồi, giống như đang phải chịu tội vậy.

Vì thế nhất định phải khiến cho Tôn Bạch Trí Thắng và Ron giao ra cái giá lớn.

Ba người kia đều có suy nghĩ như vậy.

Miranda bĩu môi, trực tiếp lộ ra một nụ cười khinh thường.

Ron cười to.

- Không nghĩ tới hai vị thật sự là thông minh, xem xét liền nhìn ra tôi không có chút thành ý nào đối với chuyện này. Đúng thế, điều kiện là phải thương lượng lại một lần nữa. Hiện tại tôi có ý định không đàm phán nữa!

Sau khi cười xong, Ron sầm mặt lại, giơ tay chỉ ra phía bên ngoài, nói:

- Hiện tại, lập tức cút ra khỏi công ty của tôi!

- Ngoài ra, lần này nhận được sự chiếu cố của La gia các người, Tôn Bạch Trí Thắng chúng tôi ngày sau nhất định sẽ báo đáp đầy đủ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận