Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 793: Vì cái gì! Dựa vào cái gì!



Một khắc cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng xuất hiện. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, suy nghĩ trong lòng mọi người nhất trí lạ thường:

- Rốt cuộc đã đến!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng quét qua, cười một tiếng với Phùng Ly, Lâm Kha, Triệu Thiên Trạch.

Sau đó nhìn về phía Lý Hạo Phong trên bục giảng, Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn hữu lễ, cung kính thăm hỏi.

- Cậu là Bạch Tiểu Thăng sao?

Đôi mắt Lý Hạo Phong sáng ngời, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, gật đầu cười nói:

- Rất tốt!

Câu “Rất tốt” này không biết là tán thưởng Bạch Tiểu Thăng đến kịp lúc hay nói vì Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn hữu lễ.

Chỉ là có thể nhìn ra được, Đại sự vụ quan Lý Hạo Phong này cũng không tức giận vì Bạch Tiểu Thăng đến chậm.

Điều này khiến bọn người Mục Bắc Thần không khỏi tiếc nuối.

- Tôi là Đại sự vụ của bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa Lý Hạo Phong, cùng cậu cũng đã sớm gặp qua. Từ thời tôi vẫn là Sự vụ quan liền đã xử lý qua phân tranh của cậu cùng Tống Trường Không ở truyền thông Trung Kinh. Chúng ta cũng coi như quen biết cũ nhỉ.

Lý Hạo Phong cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Thái độ ôn hòa như thế khiến ấn tượng của đám người về sự bình dị gần gũi của Đại sự vụ quan tăng thêm một phần. Cũng có ghen ghét với Bạch Tiểu Thăng.

- Chỉ là, cuối cùng ngươi cũng là một người bị đào thải mà thôi.

Mục Bắc Thần hung ác nói thầm.

Thật ra hắn không biết, đây cũng là một loại đố kỵ.

Đối với thái độ và ngôn ngữ của Lý Hạo Phong, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ bình tĩnh cười một tiếng, không thừa cơ bám víu quan hệ hoặc có biểu hiện được yêu mà sợ.

Trong ánh mắt của Lý Hạo Phong càng lộ ra mấy phần tán thưởng.

- Ngồi đi, lập tức sẽ tuyên bố kết quả đó.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười một tiếng, cất bước hướng hàng ghế sau lưng Lâm Kha, Triệu Thiên Trạch ngồi xuống.

Mọi người đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng về chỗ.

Sự chú ý ân cần này, sợ rằng cả Lý Hạo Phong cũng không bằng.

- Tên khốn này, lúc nào cũng làm ra bộ dáng phong khinh vân đạm, rắm thối, uổng công chúng ta lo lắng thay hắn!

Lâm Kha không nhịn được trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng mắng.

Chỉ là trong mắt nàng toàn là ý cười.

Phùng Ly thì trầm ngâm không nói, vẻ mặt an tâm.

Lý Hạo Phong thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, lúc này mới cười một tiếng với mọi người:

- Hiện tại, người đã đến đông đủ, tôi sẽ tuyên bố kết quả khảo hạch cuối cùng.

- Đây là danh sách người bị đào thải.

Thần sắc Lý Hạo Phong nghiêm nghị, mọi người không khỏi nơm nớp lo sợ.

- Bạch Tiểu Thăng, tên của ngươi sẽ xuất hiện trong danh sách này.

Mục Bắc Thần sốt ruột vô cùng, chăm chú chờ mong, tâm tình còn hưng phấn hơn so với lúc nghe chính mình đạt được vị trí thứ nhất.

Trịnh Thanh Hồng bên cạnh hắn ngược lại lại bình thản hơn rất nhiều, chỉ là Mục Bắc Thần cũng không kinh ngạc, cho rằng con hàng này vẫn còn di chứng trúng gió, mặt đơ.

- Ngô Tô Thu.

Lý Hạo Phong mở miệng đọc tên người thứ nhất.

Một người đang ngồi, ánh mắt lập tức ảm đạm, cái eo chán nản trùng xuống.

Giết vào vòng cuối cùng, lại bị đào thải, cảm giác đúng là vô cùng khó chịu.

Mục Bắc Thần nhìn người kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.

Hắn đang đem biểu hiện của người này hóa thành Bạch Tiểu Thăng.

Hắn càng chờ mong thêm một chút.

- Vương Đông Dụ, Lý Đại Thính, Trương Nhiễm.

Lý Hạo Phong đọc tên ba người tiếp theo liên tiếp.

Ba người một mặt thống khổ, tuyệt vọng.

Trừ bọn họ, Mục Bắc Thần là người phản ứng kịch liệt nhất, cơ bản cứ đọc tên một người, hắn liền nhìn người kia một chút rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Hắn chờ mong, từng điểm từng điểm chờ mong nóng nảy đến cực hạn.

Ngược lại với hắn, mấy người Lâm Kha, Phùng Ly thần sắc vô cùng khẩn trương, sợ sẽ nghe được tên của Bạch Tiểu Thăng.

Triệu Thiên Trạch vừa lo lắng cho chính mình, vừa lo cho Bạch Tiểu Thăng, hàm răng trắng cắn môi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, tựa như căn bản không nghe chính mình bị tuyên án, lại giống như nhận mệnh.

Đọc đến người cuối cùng, vốn gọn gàng mau lẹ Lý Hạo Phong bỗng ngừng lại một chút.

Tim đám người treo ngược cành cây, trông mong chờ đợi.

Mục Bắc Thần như bị rận cắn, lại có cảm giác bị trĩ, ngồi cũng ngồi không yên.

- Người cuối cùng!

Lý Hạo Phong đảo mắt nhìn đám người, còn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng!

Mục Bắc Thần thấy cảnh này, đôi mắt lập tức sáng lên, như là dân cờ bạc cuồng nhiệt đọc tên Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch...

Lý Hạo Phong nói rõ ràng.

Một chữ như vạn lôi âm.

Lâm Kha, Phùng Ly, Triệu Thiên Trạch hoảng sợ trừng mắt, Mục Bắc Thần thì mừng như điên.

Trong số người hậu tuyển chỉ có hai người họ Bạch.

Bạch Kiêu Thừa, Bạch Tiểu Thăng!

Không cần nói tới Bạch Kiêu Thừa có bị đào thải hay không. Trước mắt chỉ có thể là Bạch Tiểu Thăng.

Cái họ Bạch này còn cần cân nhắc sao! Chính là Bạch Tiểu Thăng rồi!

- Kiêu Thừa.

Lý Hạo Phong đọc nốt danh tự cuối cùng.

Toàn bộ phòng học trong nháy mắt an tĩnh.

- Không phải hắn.

Mục Bắc Thần nghẹn ngào.

Vậy mà Bạch Tiểu Thăng không có trong danh sách năm người bị đào thải!

Sao có thể như vậy, bằng công trạng của hắn không thể đi vào năm vị trí đầu mới đúng!

- Hẳn là mấy ngày nay hắn cầm tới hợp đồng lớn kinh người nào đó, đủ để hắn tiến vào năm vị trí đầu? Hay là do năm người sau quá củi mục!

Mục Bắc Thần lập tức hối hận:

- Sớm biết thế, liền nên làm triệt để một chút, khiến hắn tại Hà Đông không thu hoạch được gì.

Đánh rắn không chết, di họa ngàn năm! Mục Bắc Thần giờ đây chỉ nghĩ được những điều này.

Chỉ là ai là rắn độc thì lại khó nói.

- Coi như hắn tiến vào năm vị trí đầu thì sao? Đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng là minh hữu của chúng ta, Bạch Tiểu Thăng nhiều lắm là lăn lộn làm trợ lý bộ sự vụ... Ta xem hắn chết như thế nào.

Mục Bắc Thần nhe răng cười.

- Bây giờ là năm người đứng đầu danh sách. Chúc mừng năm người này, từ người thứ 3 đến thứ 5 sắp trở thành trợ lý bộ sự vụ rồi.

Lý Hạo Phong mỉm cười nói.

Những người còn lại ánh mắt nóng rực, những người dừng bước thì ánh mắt nhấp nháy nhìn bọn hắn.

- Hạng năm, Vương Văn Vũ.

Lý Hạo Phong bắt đầu đọc tên.

Đám người đồng loạt vỗ tay chúc mừng.

- Hạng bốn, Triệu Thiên Trạch.

Tiếng vỗ tay lại nổi lên, Bạch Tiểu Thăng vừa vỗ tay vừa nhìn về phía Triệu Thiên Trạch nói:

- Chúc mừng.

Triệu Thiên Trạch cười tươi như hoa, vui vẻ không ngớt.

Biểu lộ của Trịnh Thanh Hồng cuối cùng cũng lộ ra biến hóa, nở một nụ cười.

Mục Bắc Thần lại vô cùng nghi ngờ.

Bạch Tiểu Thăng tiến vào năm vị trí đầu còn chưa tính, không lẽ có thể tiến vào top 3 sao?

- Hạng ba, Trịnh Thanh Hồng!

Câu nói này khiến Trịnh Thanh Hồng sững sờ, Mục Bắc Thần co rụt con ngươi, kinh hoàng nhìn Lý Hạo Phong.

Vì cái gì xếp thứ 3 lại là Trịnh Thanh Hồng? Chẳng lẽ thành tích của hắn còn hơn họ Trịnh?

Mục Bắc Thần nhìn Trịnh Thanh Hồng đang im lặng, vấn đề này có chút không thích hợp!

Trong lòng Mục Bắc Thần dấy lên nổi bất an.

- Phải tranh thủ cho anh Thiên biết rõ.

Mục Bắc Thần hoảng sợ lấy điện thoại di động, muốn nhắn tin cho Trần Cửu Thiên.

Vấn đề liên quan lợi ích trong này quá nhiều, quá nghiêm trọng, đủ để lay động liên minh của bọn hắn và Trịnh gia.

Nhất định phải nhanh chóng thông báo cho Trần Cửu Thiên!

Vừa mở điện thoại, Mục Bắc Thần nghe câu tiếp theo của Lý Hạo Phong.

Lập tức cả người hắn ngây ra như phỗng, chút nữa đánh rơi điện thoại.

- Hạng hai, Mục Bắc Thần!

Giọng Lý Hạo Phong như kinh lôi, trực tiếp bổ cho hắn choáng váng.

Thứ hai là hắn?

Vậy thứ nhất, há không phải là Bạch Tiểu Thăng sao?

Vì cái gì!

Dựa vào cái gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận