Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1238: Một chút phiền phức nhỏ

Lý Nê lái xe, mang theo ba người Bạch Tiểu Thăng, đi ước chừng khoảng 40 phút, cuối cùng mới quẹo vào một khu vực đặc biệt.

Những đường ống lớn treo lơ lửng giữa trời, kiến trúc công nghiệp vẫn còn lưu giữ sự thô sơ lạc hậu, nơi này rõ ràng chính là một khu nhà xưởng cũ kỹ, diện tích còn rất lớn, thậm chí có thể dùng chiều ngang của mấy con phố để hình dung.

Trong này cũng không quạnh quẽ chút nào, cũng có xe cộ tới lui.

Ở mấy góc đường bên kia đều được trang trí bằng mấy bức tranh Nghệ Thuật đường phố, để ở trong này mang lại cảm giác cực kỳ sinh động.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng thầm động, ở thủ đô có một cái khu nghệ thuật, là một khu xưởng sản xuất hàng điện tử thuộc sản nghiệp quốc doanh cải tạo mà thành, khí tức công nghiệp hóa cùng với nghệ thuật hiện đại giao hòa với nhau, vừa là Trung Tâm Văn Hóa nghệ thuật vừa là một nơi thu hút tuyệt hảo.

Xem ra, nơi này cũng là loại hình khu vực đồng dạng như thế.

- Chỗ này là khu nhà xưởng cũ kỹ, sau khi được phân chia cải tạo, thì ở đây hình thành nên những nhà trọ theo kiểu gác xếp, hoàn cảnh và không khí đều rất tốt. Văn phòng đặt ở chỗ này cũng rất thoải mái. Tôi đã lấy toàn bộ tiền tích lũy của mình bao lâu nay mua một chỗ. Vì tôi mua sớm nên được chọn khu vực tốt nhất. Hiện tại tăng giá trị, cho nên có rất nhiều người có tiền đều để mắt tới nơi này, đáng tiếc, bọn họ không mua được.

Lý Nê quả thật có chút đắc ý nói.

Đây chỉ sợ là "Đầu tư" mà hắn làm tốt nhất.

Lý Nê giới thiệu, cũng đã ấn chứng suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

- Thật sự không nghĩ tới, thành phố Đại Trình này lại còn có địa phương tốt như thế này.

Lâm Vi Vi nhìn qua phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cũng khen không dứt miệng.

Dưới sự tô điểm của các loại nguyên tố Nghệ Thuật Hóa, quan điểm Xanh Sạch Hóa của khu xưởng này lại làm vô cùng tốt, đây hoàn toàn là một điểm danh lam thắng cảnh độc đáo.

Lôi Nghênh cũng im lặng gật đầu đồng ý với quan điểm này.

Gần son thì đỏ, hắn theo bên cạnh của Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi rất lâu, vì vậy bản thân cũng có chút phẩm vị.

- Đi qua khúc ngoặt ở phía trước kia thì tới khu 'Công xưởng' của tôi rồi. Chỗ ấy của tôi vậy mà có mấy cô gái rất xinh đẹp nha, một hồi nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết.

Lý Nê vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy là cậu còn độc thân.

Bạch Tiểu Thăng đối với chuyện này, chỉ ha hả cười trừ.

Hơn nữa, hắn lại có vài phần đắc ý tựa như là "Ta đã có bạn gái rồi" vậy.

- Tôi cũng đã có một anh chàng đẹp trai rồi.

Lý Nê giương mắt lên nhìn hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh từ kính chiếu hậu, Lâm Vi Vi thì liếc xéo hắn một cái, vội vàng cười nói.

Sau đó, Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nhìn qua bên cạnh.

Thời gian nói chuyện phút chốc, chiếc xe này của Lý Nê đã ngoặt đi qua.

- Phía trước tại sao lại tụ tập nhiều người như vậy?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Lý Nê cũng cả kinh.

Ở góc ngoặt phụ cận phía trước kia hiện ra một cửa tiệm đang bị vây quanh bởi ít nhất mấy là hơn chục người, mơ hồ truyền đến âm thanh ồn ào ầm ĩ, tựa hồ như cãi nhau.

- 'Công xưởng Lý Nê', đây không phải là cửa hàng của cậu sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tấm bảng hành nghề được treo ở trên nóc, lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Nê.

- Tôi mới đi, những người kia lại tới gây sự.

Lý Nê cắn răng nghiến chặt, sắc mặt trở nên khó coi, hai tay đánh lái giẫm mạnh chân ga, vội vã dừng xe.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng và hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Lý Nê.

- Một đám du côn, lưu manh, du thủ du thực mà thôi. Vừa rồi tôi cũng mới nói, cửa hàng này của tôi không có chuyển nhượng.

Lý Nê tức giận nói.

Ở phía trước công xưởng Lý Nê.

Ba nhân viên nam và bốn nhân viên nữ mặc đồng phục quy định của công xưởng, đang đứng ở trước cửa hiệu, giằng co với một nhóm người bộ dáng hung thần ác sát, dẫn đầu nhóm người lại là một cô gái còn rất trẻ, rất xinh đẹp, chỉ có điều khí thế của nàng hoàn toàn không thua một chút nào so với tên thanh niên đầu trọc đứng đối diện cả.

- Cô gái bé nhỏ, mau đi gọi ông chủ của các ngươi ra đây đi. Đối với cô, anh trai đây là người thương hương tiếc ngọc, không tiện làm ra hành động thô lỗ đâu.

Tên thanh niên đầu trọc sờ sờ bộ râu thưa thớt trên cằm, cười tủm tỉm mười phần vô lại nói.

Cái cô gái trẻ tuổi kia kia tên gọi là Trần Vân Địch, giờ phút này, nàng đang cầm một cây cây chổi làm vũ khí, bộ dáng nhỏ vô cùng giận dữ, nhưng lại có mấy phần hiên ngang xinh đẹp.

Phía sau lưng của tên đầu trọc kia, có mười tên thanh niên khác ăn mặc lòe loẹt khác nhau, hoặc nhe răng cười, hoặc dùng cử chỉ vô lại khiêu khích.

Bên trong tay của mấy tên gia hỏa này, đều đang cầm cây gậy tròn hoặc là ống tuýp bằng thép.

Còn lại ở bên ngoài, là một vòng rất nhiều người thích xem náo nhiệt.

- Ông chủ của chúng tôi bây giờ không có ở đây. Các ngươi nhiều người như vậy ngăn cản trước tiệm chúng tôi là muốn làm gì đây?

Bộ dáng của Trần Vân Địch không hề sợ hãi, tức giận nói.

Ở sau lưng của Trần Vân Địch, sắc mặt mấy nhân viên của "Công xưởng Lý Nê" còn lại đều trắng bệch, vô cùng e ngại nhìn những tên thanh niên bặm trợn kia.

Thậm chí có một nữ nhân viên, lặng lẽ túm lấy ông tay áo của cô gái trẻ tuổi kia giật nhẹ mấy cái, thầm ra hiệu cho nàng không cần phải tỏ ra cường ngạnh như vậy.

Dù sao, nhìn bộ dáng của những người này đều không phải là hạng dễ trêu.

Khu nhà xưởng này, chỉ có một vị bảo vệ trông cửa, còn có một tên thanh niên choai choai canh tuần nữa, nhưng mà hiện tại cũng không biết đã tránh đi đến nơi nào rồi.

Những người kia ngoại trừ mỗi tháng đến thu tiền Phí Quản Lý, ngoài ra không có gì trông cậy vào được.

Hiện tại, tương đương với chính bọn hắn không có bất kỳ trợ thủ gì, lại phải đối mặt với một đám người xã hội đen này.

Cũng không thể bày ra bộ dáng quá mức cường ngạnh, nếu không chắc hẳn nhận thua thiệt.

Chỉ có điều, Trần Vân Địch tựa hồ như rất là quyết tâm bảo vệ khu công xưởng này của mình.

- Ông chủ của các ngươi a, quả thật là một tên ngốc não cá vàng, chuyển sang địa phương khác so với nơi này làm công xưởng không phải tốt hơn sao. Khu vực chỗ này tốt như vậy, cần phải tận dụng nó thật tốt. Vậy mà đi mở một cái công xưởng tồi tàn, phung phí của trời. Còn nữa, chúng tôi không phải là người không nói chuyện đạo lý, chuyển nhượng chỗ này lại cho chúng tôi thì có cái gì không tốt cơ chứ, chẳng lẽ lại chê tiền của chúng tôi bên này hơi ít sao. Không muốn kết giao bằng hữu à?

Đối mặt với những lời hỏi dò của nàng, tên thanh niên đầu trọc kia chỉ cười tủm tỉm, một bộ dáng rất thích giảng đạo lý, kiên nhẫn nói.

Bọn hắn quả thật là muốn ép mua khu công xưởng này, hơn nữa tiền không phải là ít một chút, mà quả thực là ít đến thương cảm.

Cầm số tiền kia, thì ngay cả cái cửa hàng ở xó xỉnh nào của khu này cũng mua không nổi.

- Vậy tại sao các ngươi không chuyển sang cái địa phương kia đi.

Trần Vân Địch cười lạnh nói.

- Không thể quá tam ba bận, hai lần nói lời dễ nghe vậy mà ông chủ của các ngươi lại không nghe, vậy cũng đừng trách các anh em đây không giảng đạo nghĩa cho nhá. Hôm nay chúng ta tới, không muốn thương tổn người khác, chỉ là muốn nói cho nơi này cần phải sửa sang lại một chút. Cô gái nhỏ, các ngươi tốt nhất nên tránh bên cạnh một chút, ngàn lần không nên vô ý mà bị thương nha. Chúng ta không có trách nhiệm bồi thường chi phí thuốc men đâu.

Tên đầu trọc giương cái cằm lên, ánh mắt mãnh liệt, gọn gàng mà linh hoạt nói,

Đối mặt với cảnh tên đầu trọc này không thèm nói đạo lý, Trần Vân Địch tức giận đến phát run cả người, sắc mặt của những thanh niên nam nữ đứng ở phía sau nàng lập tức trắng bệch, khẩn trương nuốt nước bọt nhìn những tên gia hỏa kia đang vỗ vỗ vũ khí nắm trong tay vô cùng dọa người.

Nếu thật sự động thủ, tất nhiên bọn họ sẽ ăn phải khổ sở không nói, nhưng địa phương này cũng không giữ được.

- Vân Địch, làm sao bây giờ đây, hay là chúng ta nhường một chút. . . gọi điện thoại cho ông chủ, để cho ngài tranh thủ thời gian sớm trở về.

Nữ nhân viên lúc trước kéo tay áo của Trần Vân Địch tên là Trương Đạo đè thấp âm thanh nói ở bên tai nàng.

m thanh kia cũng không nhịn được có chút run rẩy sợ hãi.

- Không thể để cho bọn họ làm ẩu, tôi phải báo cảnh sát.

Trần Vân Địch cắn răng, nhìn về phía tên đầu trọc.

- Chỗ này của chúng ta tương đối xa xôi, phía mấy chú cảnh sát đến được đây phải mất hơn nửa giờ. Với cái thời gian này, các ngươi cảm thấy đủ hay không. Huống hồ, mặt phía bên này cũng không có trang bị camera ghi hình.

Tên thanh niên đầu trọc cười tủm tỉm nhìn tiểu cô nương ở trước mắt,

- Lên anh em, cho bọn hắn sửa sang nơi này lại một chút.

Nói đến chỗ này, sắc mặt tên đầu trọc trở nên mãnh liệt, giơ tay vung lên, quát nói.

Một tên mập mạp cao lớn ở phía sau lưng tên đầu trọc đã sớm kìm nén không được, một mặt nhe răng cười, một mặt nhanh chân bước qua.

- Các ngươi không nên làm ẩu.

Trần Vân Địch kêu to, muốn chạy lên ngăn đối phương lại.

- Này cô em gái da mịn thịt mềm ơi, nhìn thấy ngươi đau lòng như vậy. Mau mau đến đây, để ca ca ta thương ngươi.

Vẻ mặt của tên mập mạp vô cùng bỉ ổi nhào qua.

Trần Vân Địch coi cây chổi trong tay như là vũ khí bị tên mập mạp kia quơ tay một phát đoạt mất, đồng thời hơi dùng sức nâng đầu gối lên biến cây chổi kia thành hai đoạn ném trên mặt đất.

Sau đó, tên mập mạp giơ bàn tay to như tay gấu vồ qua tiểu cô nương kia.

- Cút ngay.

Trần Vân Địch tuy rằng dũng khí hơn người, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nhìn thấy tên mập mạp to lớn khuôn mặt bỉ ổi kia nhào tới mình, thì ngay lập tức cả kinh, sắc mặt đại biến, hai tay che ở trước người, cúi đầu thét lên.

m thanh thét lên của cô gái nhỏ này, khiến cho tên đầu trọc và những tên còn lại kia thích thú cười vang một hồi.

- Ta F.U.C.K, nếu như tiếng nói có thể quát lui người khác, thì còn muốn bọn hắn làm gì?

Người vây xem ở xung quanh, chỉ trỏ, phẫn nộ ca thán, lại không có người dám tiến lên trước, thậm chí đối mặt với đám người cầm côn bổng nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không dám cầm điện thoại di động lên chụp ảnh.

Nhưng sau đó, tất cả những người có mặt ở đây ngay lập tức trợn tròn cả mắt.

Trong ánh mắt của họ tràn đầy sự khó tin, không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi cái âm thanh "Cút ngay" kia của Trần Vân Địch vang lên, tên mập mạp to con kia quả thật cút ngay.

Không phải, phải nói là "Bay khỏi" mới đúng.

Tên đầu trọc nguyên bản còn đang cười hi hi ha ha, sau đó lại cảm giác trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Một thứ quái vật khổng lồ đang bay thẳng đến đập vào mặt hắn, hắn bị tấm thân khổng lồ rắn chắc kia đụng ngã trên mặt đất, xém chút nữa thì bị khối khổng lồ kia đè chết rồi.

Ở trên người của tên đầu trọc kia, tên mập mạp to con trực tiếp hôn mê, con mắt trợn ngược.

Trần Vân Địch nghe được tiếng kinh hô không ngừng vang lên, lại không có cảm giác mình bị xâm phạm mới do dự buông cánh tay xuống nhìn qua.

Trước người nàng đang đứng đó một người đàn ông vô cùng cao lớn.

Chuyện gì đang xảy ra?

Trần Vân Địch cảm thấy mình có chút phát mộng, không có rõ ràng tình huống như thế nào, nhưng những đồng sự phía sau lưng nàng lại thấy rõ ràng, mấy nhân viên nữ hiện tại còn che miệng ngây ngốc cả người.

Vừa rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông kia từ bên cạnh chạy tới, chỉ vung chân đá ra một cước, liền đem cái tên mập mạp to lớn trọng lượng có lẽ đến 200 cân kia đạp bay ra ngoài cách xa năm mét.

Đây quả thực, không thể tưởng tượng nổi.

Hoàn toàn là tràng diện bên trong phim võ hiệp.

- Vân Địch.

Một tiếng hét truyền đến.

- Nhiều anh hùng hảo hán như vậy, lại ở trước mặt mọi người khi dễ một tiểu cô nương nhà người ta, thật sự là thật là uy phong nha. Không tầm thường.

Sau đó lại có một âm thanh nữa vang lên, không nhanh không chậm, còn mang theo sự trêu chọc.

Mọi người có mặt ở đây, nhao nhao xoay đầu nhìn lại.

Đó chính là ông chủ Lý Nê của công xưởng Lý Nê đang nhanh chóng chạy tới.

Đi theo nói chuyện ở phía sau là một người thanh niên còn rất trẻ tuổi, tóc đen mắt đen, trên mặt nở một nụ cười châm chọc, âm thanh cũng dễ nghe.

Ở bên cạnh hắn còn đi theo một cô gái vô cùng xinh đẹp vóc người cực tốt, đôi long mày và ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết hiện ra ý cười, tựa hồ như bị lời nói này chọc cười.

Những người này có lai lịch gì?

Mọi người cảm thấy kinh ngạc.

- Ôi, chết tiệt. Người nào?

Tên đầu trọc dùng tất cả khí lực có được, mới đem thân hình tên mập mạp xém chút nữa ép cho hắn vãi shit lật tung qua một bên, thảm hại không chịu nổi bò lên, ánh mắt chật vật trừng qua hét lớn.

Cái nghi vấn này, cũng là nghi vấn của đại đa số người có mặt ở đây.

Lý Nê chạy đến trước mặt Trần Vân Địch, hỏi thăm vài câu, vừa nhìn qua một lượt coi thử nàng có bị thương không, vừa nhìn về phía bóng lưng Lôi Nghênh.

Nói thật, hắn cũng bị hù dọa một phen.

Một cước đạp bay một người lớn sống sờ sờ, mà còn là một tên mập mạp to lớn như vậy, cú ra chân kia cần khí lực như thế nào?

- Đồng hành với Bạch Tiểu Thăng, chẳng lẽ lại là Võ Lâm Cao Thủ?

Trong lòng Lý Nê âm thầm kinh ngạc nói.

Đối mặt câu hỏi kinh ngạc của tên đầu trọc, Lôi Nghênh không nói một lời, ánh mắt băng lãnh nhìn qua.

Tên đầu trọc này cũng là dân bụi đời đường phố lăn lộn lớn lên, tự cho là cái tràng diện gì cũng đã gặp qua, nhưng mà hôm nay, nhìn thoáng qua người đàn ông ở trước mặt này, hắn liền có cảm giác phát lạnh từ đáy lòng, lại có loại cảm giác kinh hãi.

Tên đầu trọc tranh thủ thời gian quay mặt lại về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn tư thế và thái độ này, tên thanh niên mặt trắng kia mới là người dẫn đầu. Tên đầu trọc thầm nghĩ, vì vậy muốn nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

- Các ngươi tự cút đi, hay là chúng ta đuổi các ngươi đi?

Không chờ hắn lên tiếng, ngược lại Bạch Tiểu Thăng trực tiếp mở miệng hỏi hắn.

Tên đầu trọc lập tức sững sờ.

Trên đường chạy đến đây, Lý Nê cũng đã đem tình huống nói qua một lượt cho Bạch Tiểu Thăng.

Những gì nói đến, sự tình quả thực rất đơn giản, chính là một nhóm người coi trọng địa phương này của hắn, muốn hắn nhường lại cho bọn họ, nhưng giá cả lại hoàn toàn không hợp lý chút nào.

Hơn nữa, lúc ấy Lý Nê cũng đã nói với bọn họ, đừng nói thiếu tiền, cứ cho là có nhiều tiền hơn nữa, hắn cũng sẽ không đổi qua địa phương khác.

Dù sao, tất cả bố trí nơi này đều rất tốt, cũng sắp bắt đầu mở ra công trình tâm huyết của Lý Nê hắn rồi, làm sao có thể từ bỏ đây.

Thế là, đối phương nhiều lần đến đây đe dọa.

Hôm nay, vạn lần không nghĩ tới, vậy mà bọn họ trực tiếp vận dụng võ lực.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong liền minh bạch tất cả, phía mình hoàn toàn chiếm lý, như vậy giờ phút này, hắn cũng không định già mồm với tên đầu trọc.

Tục ngữ có nói, ác nhân còn có ác nhân trị.

Nếu như không có ác nhân đến trị tụi này, vậy thì Bạch Tiểu Thăng hắn liền xung phong làm một "người hung ác" vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng thể hiện ra một mặt gọn gàng dứt khoát, quẳng xuống một câu nói mà xã hội đen thường hay nói.

Tự đi, hoặc là, đuổi các ngươi đi.

Tên đầu trọc cùng với mấy tên anh em của hắn đây đều là những tên tàn nhẫn có tiếng đầu đường xó chợ, nghe qua ngoan thoại cũng không ít, nhưng vẫn còn chưa có nghe qua một câu như thế này bao giờ, khiến cho bọn hắn cảm thấy nghẹn khuất đến im lặng.

Khẩu khí của đối phương thật là lớn, muốn đuổi bọn họ đi.

- Ngươi nói đuổi chúng ta đi sao? Tiểu tử, lời này của ngươi, có chút tự đại nha? Chỉ bằng một mình hắn sao? Ta bên này có mười hai người. Hắn đánh thắng được sao?

Tên đầu trọc vừa chỉ tay về phía Lôi Nghênh vừa quát.

Lần này khí thế của tên đầu trọc vô cùng hung hăng, dùng ngoan thoại châm biếm, khiến cho mọi người đang vây xem ở chung quanh ngăn không được mà cảm thấy lo lắng thay cho mấy người Bạch Tiểu Thăng.

Mấy người Lý Nê, Trần Vân Địch còn có nhân viên ở phía sau bọn họ nữa, cũng ngăn không được mà lo nghĩ.

Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không chịu nổi nhiều người.

- Tiểu Thăng hay là như vầy, cậu để cho Lôi Nghênh chấn nhiếp bọn họ, tôi sẽ đàm phán với bọn họ một chút.

Lý Nê nhịn không được đè thấp âm thanh nói với Bạch Tiểu Thăng.

Trước hết nghĩ phương án làm dịu, không nên làm cho tràng diện trở nên nóng nảy mới tốt. Đây là suy nghĩ của Lý Nê lúc này, tuy nhiên làm sao đàm luận đây, hắn vẫn chưa nghĩ thông suốt con đường này, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là phải động thủ a.

Trần Vân Địch cũng nhìn qua Bạch Tiểu Thăng.

Nàng đã nhìn ra, tình thế và hướng đi của chuyện này như thế nào, đều phải xem người thanh niên này nói như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lý Nê nở nụ cười, thời khắc nhìn về phía đầu trọc lại hạ cho Lôi Nghênh một cái mệnh lệnh.

- Đánh bọn hắn.

Câu nói này, nói ra thật hời hợt nhưng mà dưới sự chú ý của toàn trường, ngược lại có khí thế vô cùng tựa như Đổ Thần trong phim ảnh mỉm cười ngã bài, đẩy sập thẻ đánh bạc hô to “ Ù”.

Nghe thấy câu nói của Bạch Tiểu Thăng, khóe miệng của Lôi Nghênh đầu tiên nhếch lên hiện ra một nụ cười, sau đó nụ cười chậm rãi thu lại, ánh mắt trở nên cùng hung cực ác.

Thật sự là rất lâu rồi không có hoạt động gân cốt.

Nhưng mà mỗi ngày Lôi Nghênh đều luyện tập, chưa từng bỏ qua việc tập luyện, cho dù là đang ở chỗ làm việc.

Lôi Nghênh vọt người lên lao qua hướng đối phương.

Đối diện, tên đầu trọc nghe choáng váng, thấy lại càng choáng hơn.

Cái gì? Đánh bọn hắn?

Một lời không hợp liền đánh người, không phải là thương hiệu "Độc quyền" của bọn họ bên này sao?

Tên thanh niên mặt trắng đây là đoạt lời kịch bản a.

- Tất cả xông lên. Hung hăng chào hỏi hắn một trận đi anh em.

Chỉ có điều, bỏ qua người đàn ông to lớn ở phía đối diện đang xông lên, tên đầu trọc nghĩ đến tao ngộ của tên béo đang nằm bất tỉnh nhân sự kia, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất triệt thoái ra phía sau, đồng thời trong miệng hét lớn một tiếng.

Đám người cầm trong tay côn bổng đứng sau lưng của tên đầu trọc kia nghe thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên.

Một màn kế tiếp, quả thật vô cùng thê thảm.

Nhưng người có mặt ở đây đều nhìn đến trợn tròn mắt.

Bất quá thảm liệt, chính là là nhưng người anh em của tên đầu trọc kia.

Lôi Nghênh quả thực giống như sói lạc giữa bầy dê, đại sát tứ phương.

Những thanh đả cẩu bổng hay là ống tuýp sắt kia, liều mạng chào hỏi lên trên người của Lôi Nghênh, nhưng rất nhiều đều rơi vào khoảng không, cũng có rất nhiều thanh đập trúng nện lên cánh tay của Lôi Nghênh, phía sau gáy, thậm chí là trên đầu.

Nhưng mà, đám côn đồ đường phố tàn nhẫn kia bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện ra rằng, người mà mình đang quần ẩu đánh đạp, DCM hắn, căn bản không phải người, mà là đầu gấu a.

Côn bổng đánh lên trên người, đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì cả mà ngược lại hắn ta chỉ cần nhất quyền nhất cước đã có thể đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ.

Có người thậm chí vung đả cẩu bổng đón đỡ, bị một quyền đánh gãy làm hai, mà sau đó nắm đấm vẫn đập lên trên người hắn.

Quái vật.

Đây quả thực chính là quái vật hình người.

Nhưng người đang vây xem náo nhiệt cũng thấy choáng váng, sau đó liên tục kêu lên sợ hãi, thế mà còn có người khen tốt.

- Ta F.U.C.K, đây không phải đang quay phim chứ.

- Trời, cú đá hai lần không chạm đất vừa rồi qua đẹp đi. Mẹ. Thật sự là quá đẹp trai đi.

- Công phu này thực sự quá mạnh.

Ánh mắt của bọn người Lý Nê, Trần Vân Địch, còn có nhân viên trong công xưởng Lý Nê đều trợn trừng.

Người đàn ông tên Lôi Nghênh này, lại là siêu cấp cao thủ a.

Một người đấu mười hai người, đối phương đều là những tên gia hỏa tàn nhẫn cầm vũ khí, đều bị hắn đuổi đánh.

- Chuyện này, DKM hắn. Mẹ. Quá giả đi.

Tên đầu trọc trợn mắt há mồm, trong miệng răng đánh lập cập như giã tỏi, lặp đi lặp lại một câu nói.

Thật sự thật đúng là như vậy a.

Chỉ có năm phút đồng hồ, mười hai người đã bị quật ngã hơn phân nửa.

Những người còn lại đương trường đều đang chạy trốn.

- Không thể tiếp tục như thế nấy, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng đến lượt mình.

Đầu óc của tên đầu trọc nhanh chóng tìm ra phương án linh hoạt, hắn cắn răng một cái, bỗng nhiên ngắm thẳng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn đưa tay quơ lấy từ trên mặt đất một cây tuýp sắt, vọt thẳng qua.

Tên thanh niên mặt trắng này là người dẫn đầu, chỉ cần nắm được hắn, thì cái tên quái vật kia cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Trong lòng tên đầu trọc thầm khẳng định.

Trần Vân Địch đang xem cuộc chiến, thình lình nhìn thấy tên đầu trọc đánh tới, trong tay còn cầm một tuýp sắt thô to, xông thẳng đến bên người thanh niên trẻ tuổi kia, xem ra giống như là muốn đánh lén hắn.

- Cẩn thận.

Nha đầu này chỉ tới kịp kinh hô một tiếng.

Dưới cái nhìn của nàng, thì Bạch Tiểu Thăng cùng với chị gái xinh đẹp ở bên người kia đang vừa nói vừa cười, lực chú ý hoàn toàn không có đặt trên người tên đầu trọc kia.

Huống chi, vị tiểu ca ca này nhìn ngoại hình trắng trẻo, trên người mang theo khí chất ưu nhã, rất khó tưởng tượng có thể địch nổi tên giang hồ đầu trọc kia.

Chớ nói chi là những tên gia hỏa mà tên đầu trọc mang theo.

Lý Nê bị một tiếng kêu to của Trần Vân Địch dọa cho sợ hãi nhảy dựng lên. Hắn đưa mắt nhìn thấy tên đầu trọc đang vung tuýp sắt về phía Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt tràn ngập sự kinh hãi khẽ co rụt lại.

Thời gian để hắn phát âm thanh nhắc nhở cũng không có.

Đầu trọc mắt thấy mình đã tiến đến phụ cận rồi, mà người thanh niên mặt trắng trẻ tuổi này cũng không có phát giác, trong lòng cảm thấy cuồng hỉ, thậm chí cây gậy sắt ở trong tay cũng đã giương ra chỉ đợi đập xuống.

Ngay một cái chớp mắt này, tên đầu trọc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn về phía hắn, trong đôi mắt của đối phương thì hình ảnh của cây tuýp sắt đang hạ xuống kia thật chậm chạp, thậm chí có thể thấy rõ ràng đường đi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, tên đầu trọc tựa hồ như cảm thấy tên thanh niên mặt trắng kia đang mỉm cười.

Sau đó, đơn giản đấm thẳng một cái, giống như Bạch Tiểu Thăng tiện tay vung ra một đấm, vô cùng hời hợt.

Nhưng nắm đấm này trong mắt của tên đầu trọc, quả thực vô cùng nhanh, nhanh đến hoa cả mắt.

Chờ đến khi nắm đấm của Bạch Tiểu Thăng đến giữa mặt mình, thì đến lúc này tên đầu trọc mới cảm giác được.

Quyền kia, thật nặng.

Tên đầu trọc hung thần ác sát, đằng đằng sát khí xông lên bị một quyền đánh cho bật ngửa ra sau, cảm thấy choáng váng, thân thể của hắn theo thế đứng thẳng ngửa ra sau, cứng rắn té ngã trên đất.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cũng không thèm nhìn tên đầu trọc một chút, quay về tiếp tục nói cười với Lâm Vi Vi.

Trần Vân Địch cũng cảm thấy choáng.

Tiểu ca ca, cũng dữ dội như thế.

- Được rồi, cung không sai biệt lắm, còn lại mấy người phải không, nhanh chóng đem mấy người nằm trên mặt đất kia mang đi.

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói với Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh đang truy theo bốn người còn lại đang bỏ chạy.

Nghe thấy Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, Lôi Nghênh đem cây gậy ở trong tay ném đi, sau đó nhanh chân chạy về.

- Ê, các ngươi đem đám người trên mặt đất này mang đi đi.

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói với những người kia, sau đó nở nụ cười với Lý Nê.

- Đi thôi, mang tôi đi tham quan công xưởng của cậu một chút nào.

Lý Nê lập tức như bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, ở phía trước dẫn đường, ánh mắt của Trần Vân Địch đăm đăm nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó cũng dẫn mọi người theo ở phía sau.

Đi được vài bước, Bạch Tiểu Thăng như nhớ ra cái gì đó, ngoắc gọi Lôi Nghênh tới, cùng hắn nói nhỏ vài câu.

- Đã hiểu.

Lôi Nghênh gật đầu.

Còn lại hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thì theo sự chỉ dẫn của Lý Nê và Trần Vân Địch đi về hướng công xưởng.

Ánh mắt của mấy nhân viên công xưởng nhẹ nhàng sáng ngời, cùng đi theo trái phải hai bên.

Người vây xem cũng không khỏi sợ hãi than, ánh mắt nhìn theo.

Trận phong ba này, kỳ thực đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, bất quá chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi.

Mà hắn, vội vã chính là muốn nhìn tiến độ công tác của Lý Nê đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận