Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 553: Buổi tiệc chia tay không vui vẻ!



Khi nghe tên của Bạch Tiểu Thăng, thị trưởng Đới Minh Thành lập tức đứng dậy.

Bởi vì quá đột ngột làm cho Chu Nhất Phát giật mình.

Phản ứng này của thị trưởng cũng hơi quá rồi.

Coi như là thân thích cũng không thể phản ứng như vậy được!

Chu Nhất Phát cảm thấy bối rối.

Thị trưởng Đới Danh Thành là một người luôn rất trầm ổn. Nhưng cái tên Bạch Tiểu Thăng này lại làm cho ông ta biến hóa như thế?

Chu Nhất Phát rất kinh ngạc.

Hắn không biết thị trưởng Đới từng đi qua Trung Kinh, cùng tán dóc với thị trưởng Quý Minh Dương.

Bây giờ Đới Danh Thành đã không đề cập tới điều đó nhưng ông ta lại cảm thấy buồn.

Lúc trước mình đến Trung Kinh làm gì! Còn nghe một số chuyện cũ của lão Quý, hai công ty cấp tỉnh trong số mười ba công ty cấp tỉnh đã rớt hạng và nói với ông giờ chỉ có mười một cái, nếu không có gì xảy ra thì chín công ty trong số đó sẽ lên cấp. Còn nói cho hắn biết, cuối cùng sẽ có một cuộc đối đầu giữa truyền thông Trung Kinh và truyền thông Thiên Chinh, cướp lấy vị trí gương mẫu của công ty truyền thông.

Bây giờ thì vui rồi! Công ty bên mình xảy ra vấn đề, người phát hiện lại là Bạch Tiểu Thăng!

Đây không phải là tạo cho hội cho Trung Kinh báo cáo lên trên, loại bỏ bên mình, sau đó chỉ còn lại mười doanh nghiệp, lúc đó chỉ còn một công ty sẽ bị loại, ai cũng vui vẻ. . .

Thành phố Thiên Thanh của mình không chừng còn bị lấy làm tài liệu giảng dạy trong việc làm cẩu thả qua loa nữa…

Trong lòng của thị trưởng Đới khổ không thể tả.

Lấy được danh hiệu công ty gương mẫu cấp tỉnh đối với Thiên Thanh được hay không không quan trọng.

Nếu có được danh hiệu này đối với Thiên Thanh mà nói không có ý nghĩa gì nhiều, nhiều lắm thì được hỗ trợ một số chính sách hạn chế cấp tỉnh.

Được vinh dự đó nhưng sau đó lại như thế nào?

Thiên Thanh không so được với Lang Bắc, càng không bằng Trung Kinh, hai nơi đó giàu đến chảy mỡ, vinh dự là điều họ cần nhất.

Thiên Thanh của hắn, coi như cầm tới vinh quang của công ty gương mẫu cấp tỉnh cũng chỉ là đẹp mắt mà thôi!

Do đó Đới Danh Thành cũng chưa từng quan tâm trăm phần trăm đến vấn đề này.

Lúc nào cũng để cho Chu Nhất Phát phụ trách.

Tuy nhiên nếu có vấn đề gì không ổn xảy ra vậy thì là chuyện khác.

Khi bọn hắn kiểm tra, nếu ở mục nào đó tạo ra rủi ro, vậy bọn hắn là người gánh trách nhiệm vì giám sát không chu toàn.

Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ cũng có khả năng ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông, thậm chí khiến cho người trong tỉnh đưa ra câu hỏi về thành phố của họ, gây ảnh hưởng không tốt đến Thiên Thanh!

Chu Nhất Phát nói tới là biện pháp khắc phục hậu quả.

Nhưng một khi vấn đề xảy ra, dùng biện pháp khắc phục thì được gì mất gì.

Đời Danh Thành nghe những biện pháp Chu Nhất Minh đưa ra là không tệ, nhưng quá bảo thủ hoàn toàn dựa trên trình độ quản lý tài chính của công ty tài chính Thiên Phúc là không đủ!

Đới Danh Thành lập tức có chủ ý trong lòng.

- Cậu ngay lập tức thông báo cho công ty quản lý tài chính Thiên Phúc, để bọn họ ngừng bán các sản phẩm đó, đồng thời sẵn sàng chuẩn bị một phương án bồi thường hợp lý!

- Hãy để nhân viên bọn họ nổ lực liên lạc với người mua, liên hệ càng nhiều càng tốt và hãy đền bù cho họ.

- Còn về phương diện tin tức, hãy để bộ phận tuyên truyền thành phố chuẩn bị để xử lý những dư luận của xã hội.

. . .

Đới Minh Thành một hơi đưa ra bảy tám mệnh lệnh.

Việc ghi chép của Chu Nhất Phát không có gì ảnh hưởng, cách giải quyết là đem vấn đề đưa ra ánh sáng.

Bây giờ chuyện này vẫn chưa đạt tới tình trạng khó khăn gì, chỉ là đưa ra những sản phẩm thử nghiệm, chưa phát sinh hậu quả gì.

Làm như vậy có quá mức hay không?

Quản lý tài chính Thiên Phúc sẽ ảnh hưởng đến tư cách đạt được danh hiệu công ty gương mẫu cấp tỉnh hay không?

Chu Nhất Phát có chút do dự.

- Lão Chu, hãy tin tôi đi nếu đã phát hiện ra vấn đề, chúng ta nhất định phải đưa ra những biện pháp giải quyết nghiêm ngặt, quyết đoán. Đây chính là cách giải quyết vấn đề.

Đái Danh Thành vỗ vỗ vai của Chu Nhất Phát,

- Người trong tỉnh không dễ bị qua mặt, một khi xảy ra chuyện, lãnh đạo nhìn là thái đội! Vì vậy những biện pháp chúng ta đưa ra xử lý vấn đề nhất định không được có một chút sai lầm!

Chu Nhất Phát gật gật đầu.

- Tốt, đi nhanh lên. Tôi sẽ liên hệ với bộ trưởng Phiền ngay lập tức để thông báo cho ông ta về chuyện này!

Đới Danh Thành trầm giọng nói.

Thái độ, đại biểu cho hết thảy.

Báo cáo vấn đề đã xảy ra đối với bản thân không mềm lòng, không chút nào bỏ mặc mới nhận được nhiều sự tha thứ hơn.

Chu Nhất Phát giống như nhận ra điều gì đó vội vã gật đầu.

Có lẽ phương thức xử lý của thị trưởng Đới mới là chính xác nhất.

- Tôi ngay lập tức đi xử lý!

Chu Nhất Phát nói xong, vội vàng rời đi.

Đới Danh Thành cũng bắt đầu tiến vào trạng thái khẩn cấp, thậm chí cơm trưa cũng không ăn, chỉ bảo bí thư đi lấy chút đồ ăn vặt.

Vào giờ này tại Lý gia.

Bữa ăn trưa này cũng là bữa ăn chia tay người Bạch gia và nó đang được tiến hành.

Lý gia với sự dẫn đầu của Lý Văn Tôn, thái độ đối với người Bạch gia đã nhiệt tình hơn rất nhiều.

Đương nhiên, tất cả sự nhiệt tình là nhìn vào khuôn mặt của một người —— Bạch Tiểu Thăng!

- Tiểu Thăng à, về sau có dịp đến Thiên Thanh thì đến gia đình này thăm ông nội nhé. Đều là người một nhà chúng ta nên sống gần gũi hơn.

Lý Văn Tôn cười ha hả nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Dạ được!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

- Phượng Quan, sao em không ở lại đây chơi ít ngày, làm sao lại vội như vậy, mới hai ba ngày liền muốn rời đi.

Lý Văn Tôn quay mặt nói với Lý Phượng Quan.

Trong lời nói, mang theo oán trách.

- Trong nhà còn có việc chưa thể bỏ được, luôn muốn đi về xem một chút, anh trai với chị dâu nếu có thời gian, không chê có thể tới Trung Kinh làm khách.

Lý Phượng Quan cười một tiếng, nói lại.

Bà tự nhiên biết rõ sự nhiệt tình của Lý Văn Tôn đều dựa trên mặt mũi của đứa cháu Bạch Tiểu Thăng của mình.

Nhìn thấy Dư Thanh Mai không nói một lời, có chút trầm mặc, thậm chí bực bội nên Lý Phượng Quan cảm thấy thoải mái, cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.

- Được rồi, sẽ có cơ hội thôi.

Đối mặt với lời mời của Lý Phượng Quan, Lý Văn Tôn cười nói.

Bầu không khí vô cùng hài hòa.

Vào cuối bữa ăn trưa, Lý Phi Thiên trở lại.

Bạch Tiểu Thăng thấy mặt của hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, còn có một biểu cảm nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, chắc sự tình đã được giải quyết ổn thỏa.

- Làm sao trễ như vậy con mới về?

Lý Văn Tôn tùy ý hỏi một tiếng.

- Trong công ty có chút việc, cần cháu xử lý, nên trì hoãn một ít thời gian.

Lý Phi Thiên cười một tiếng, rót chén rượu, nâng ly mời rượu Bạch Tiểu Thăng,

- Em họ Tiểu Thăng, chén rượu này, anh mời em!

Lý Phi Thiên chủ động hướng Bạch Tiểu Thăng mời rượu.

Một số thành viên Lý gia rất ngạc nhiên.

Trong mắt Lý Văn Tôn lại tràn đầy vẻ khen ngợi về hành động đó.

Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Đây là tầm nhìn của một doanh nhân thành công!

Hơn nữa hai người vẫn là thân thích của nhau, tự nhiên nên đối xử tốt với nhau để sau này còn có thể tận dụng quan hệ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nâng ly rượu lên.

Lý Phi Thiên vừa đưa ly rượu lên miệng mình, còn chưa uống thì điện thoại hắn ta đặt trên bàn lại reo lên.

Lý Phi Thiên nhìn qua người gọi, đột nhiên đặt ly rượu xuống.

- Em họ Tiểu Thăng, xin lỗi, là điện thoại của bí thư Chu!

Điện thoại của Chu Nhất Phát, tự nhiên là muốn xử lý trước.

Những người ở đây đều có thể hiểu được.

Lý Phi Thiên cầm điện thoại đi đến trong góc. Mặt mang theo nụ cười bắt máy.

Nhưng mà, mới nghe vài câu sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi.

Không đến hai phút đồng hồ, Lý Phi Thiên cúp điện thoại, cánh tay rũ xuống, sắc mặt của hắn rất khó coi, thậm chí kèm theo một tia tuyệt vọng.

Lý Phi Thiên quay trở lại bữa tiệc và nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng!

Giọng nói của hắn đầy giận dữ.

Văn phòng của thị trưởng Thiên Thanh.

Chu Nhất Phát gõ cánh cửa, khi được cho phép, ông vội vàng đi tới.

Mọi chuyện cần thiết đều đã làm rồi, ông còn gọi điện cho Lý Phi Thiên, đem yêu cầu của thị trưởng chuyển đạt cho hắn.

Bây giờ Chu Nhất Phát đi báo cáo cho Đới Danh Thành.

- Lão Chu, ông tới thật đúng lúc.

Đái Danh Thành đứng dậy hướng hắn nói,

- Ông đi với tôi một chuyến tới Lý gia, tôi muốn gặp Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận