Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1008: Trận chiến quyết định



- Bạch Tiểu Thăng còn chưa tới, Bạch Tiểu Thăng sẽ đến cuối cùng, nhất định Bạch Tiểu Thăng là người cuối cùng có mặt.

Lâm Ngọc ở trong trạng thái hưng phấn bồn chồn không yên, muốn kiên trì chờ đợi bốn năm mươi phút đồng hồ nữa, cảm giác hai chân có chút mỏi nhừ.

Sau đó, ở trong thời khắc cuối cùng, hắn trợn tròn hai mắt.

Cái tên khốn nạn Bạch Tiểu Thăng này, thế mà chơi trò đi đón Thiên Hồng đại sự vụ quan, cùng với Thiên Hồng đại sự vụ quan song song đến đây.

Không tuân theo quy củ bình thường, không theo phương pháp như thường lệ a.

Mặc cho ngươi cẩn thận đủ các kiểu, hắn đều khiến cho kế hoạch của ngươi thất bại.

Trong lòng Lâm Ngọc bỗng dâng lên sự ghen ghét, hối hận không thôi.

Vì cái gì bản thân mình không nghĩ tới việc này a.

Sáng nay Trịnh Thiên Hồng về tới thành phố Lâm Hải, vậy thì mình đi đón, trên đường về liền đưa chứng cứ cho Thiên Hồng Sự vụ quan, vậy không phải mình là người thứ nhất sao.

Lâm Ngọc muốn tát cho mình một cái.

Hắn chỉ gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Hồng đại sự vụ quan, hỏi thăm về vấn đề thời gian mà Thiên Hồng đại sự vụ quan sẽ đến công ty, tất nhiên cái tin tức thời gian này trong nội bộ sự quan, cũng có rất nhiều người sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm tương tự.

Nếu không phải như thế, thì nguyên nhân gì mà mọi người lại đúng thời gian chạy tới xếp hàng như thế này.

Chỉ dựa vào mối quan hệ thân quen, tốc độ truyền miệng nhanh chóng, còn không đạt được hiệu quả này sao.

Thế nhưng mà, bọn hắn đều sai.

Vấn đề mà Bạch Tiểu Thăng hỏi chính là thời gian mà Thiên Hồng đại sự vụ quan sẽ đến thành phố Lâm Hải.

- Xảo trá đến như vậy sao.

Lâm Ngọc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, cảm thấy lồng ngực mình ngột ngạt khó thở.

Trịnh Thiên Hồng cùng với Bạch Tiểu Thăng vừa đi về phía văn phòng vừa tán gẫu với nhau vô cùng hào hứng.

Phía sau lưng của hai người, chính là một vị trợ lý khác đi theo Trịnh Thiên Hồng. Còn có hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Phía đằng sau hai người lại có sáu người khác chậm rãi đi theo.

Mấy người đó chính là Lý Khâu Sơn, Phiền Tư Tuệ và Ngô Đông.

Kỳ thực, Lâm Ngọc chỉ đoán đúng phân nửa.

Bạch Tiểu Thăng quả thực là hỏi thăm thời gian mà Trịnh Thiên Hồng sẽ đến thành phố Lâm Hải, chỉ có điều, Trịnh Thiên Hồng không có để cho Bạch Tiểu Thăng ra trạm xe đón mình. Mà là hắn đến địa phương phụ cận tổng bộ, cố ý gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, cùng với Bạch Tiểu Thăng gặp mặt rồi mới cùng nhau tới đây.

Vì thế, Trịnh Thiên Hồng còn ở tại địa phương kia chờ một lúc.

Hiển nhiên Trịnh Thiên Hồng đối xử với Bạch Tiểu Thăng vượt qua sự đối đãi với những người khác.

Đương nhiên, những thiếu sót này chỉ dành cho người ngoài...

Mấy người Lâm Ngọc chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc Trịnh Thiên Hồng thân là trọng tài vậy mà "Bất công" như thế.

- Xem ra, tất cả mọi người rất tích cực a, chuyện này rất đáng mừng.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn ngay cửa ra vào văn phòng mọi người đang xếp hàng thành một đội ngũ thật dài, nhịn không được khẽ nở cười khen ngợi tấm tắc.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau nở nụ cười.

Trước đây bọn hắn còn cảm thấy việc Bạch Tiểu Thăng vô cùng nhiệt tình đi đón Thiên Hồng đại sự vụ quan có hơi quá đáng.

Nhưng mà hiện tại xem ra, muốn chiếm đoạt tiên cơ thì đành phải như thế.

Bên kia, người xếp hàng ở vị trí đầu tiên chính là Lâm Ngọc sự vụ quan.

Nhưng như thế thì đã sao.

Coi như tới sớm hơn chăng nữa, vị trí xếp hàng bên trong cũng là đầu tiên, nhưng cũng không kịp so với bọn họ.

- Được rồi, cậu cũng đừng cảm khái, giọng điệu này của cậu a, tôi cảm thấy cứ như là lời của đại sự vụ quan a, không có gì khác biệt.

Trịnh Thiên Hồng đè thấp âm thanh khẽ nói một tiếng.

Sau đó, Trịnh Thiên Hồng thu liễm nụ cười của mình, trở lại bộ dáng ngay ngắn ban đầu.

Cùng với Bạch Tiểu Thăng nói cười như vậy trước mắt bao nhiêu người, hình như không được ổn cho lắm.

Sẽ để cho mọi người nghi ngờ về tính công bằng của lần tuyển chọn này. . .

Trịnh Thiên Hồng vừa đi đến gần, nhóm các vị sự vụ quan đang đứng xếp hàng bên kia liền nhao nhao tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

- Thiên Hồng đại sự vụ quan.

- Chào buổi sáng, Thiên Hồng đại sự vụ quan.

- Sớm như thế này mà mọi người đã tới rồi sao?

Trịnh Thiên Hồng mỉm cười dùng khuôn mặt rạng rỡ cùng với mấy người gật đầu coi như chào hỏi.

Lâm Ngọc chào hỏi với Trịnh Thiên Hồng xong, giống như cười mà không phải cười, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bạch sự vụ quan, thế mà chạy đi đón đại sự vụ quan, cậu đúng là người có lòng a.

- Trời vừa sáng thì Lâm sự vụ quan đã ở trước cửa, xếp hàng lại là người thứ nhất, tâm tư bậc này cũng không có vừa a. Chắc cũng đợi hơn nửa ngày đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng dùng vẻ mặt tươi cười đối đáp lại,

Nghe vậy ánh mắt của Lâm Ngọc trở nên khó coi.

- Nếu không phải vậy. . .

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

Lâm Ngọc khẽ nhíu mày lại, cho rằng Bạch Tiểu Thăng muốn nói là

- Nếu không thì, ngài vô trước tiên đi?

Lần trước là hắn đã nói như vậy.

Cho nên mới để cho Bạch Tiểu Thăng cướp đi tiên cơ.

Lần này, nếu Bạch Tiểu Thăng lại nói như vậy, Lâm Ngọc hắn tuyệt không giả ý từ chối, nhất định sẽ đáp ứng.

Lâm Ngọc vô cùng chờ mong câu nói tiếp theo của Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu không thì, cậu lại chờ thêm một chút nhé. Tôi sẽ ra nhanh thôi.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng chân thành nói.

- . . .

Cùng nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, trong lòng Lâm Ngọc nhịn không được liếc nhìn về phía mấy người Lý Khâu Sơn phía sau kia.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Lâm Ngọc cũng đã nhìn qua hình ảnh của bọn họ.

Những người kia, sắc mặt ai cũng đều lộ ra một tia vô cùng ngưng trọng, tựa hồ như trong lòng chất chứa gì đó nặng nề.

Là bởi vì phần bản gốc của chứng cứ bị lừa mất sao?

Lâm Ngọc âm thầm suy nghĩ.

Lâm Ngọc đang chăm chú nhìn mấy người Lý Khâu Sơn, còn Bạch Tiểu Thăng thì đang nhìn hắn, nụ cười trên khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng dần dần thu liễm.

- Lâm Ngọc sự vụ quan, ngài biết không, ngày hôm qua có người giả mạo tôi, đem bản gốc phần chứng cứ đang nằm trong tay những người này lừa gạt lấy đi.

Thanh âm trong giọng nói của Bạch Tiểu Thăng có mấy phần lành lạnh.

- Có đúng vậy không? Sao lại không cẩn thận như thế chứ.

Lâm Ngọc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, Lâm Ngọc cũng bình tĩnh nhìn lại hắn.

- Bất kể là ai đã lấy đi những cái chứng cứ kia, tất nhiên là sử dụng cho ngày hôm nay. Chỉ có điều, tôi hi vọng lần tuyển chọn này chính là công bằng cạnh tranh, tôi không hi vọng hắn sẽ dùng đến chúng.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.

- Lâm Ngọc sự vụ quan, ngài thấy thế nào?

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng bộ dáng rất chân thành hỏi thăm.

- Tôi cũng đồng tình.

Lâm Ngọc lạnh nhạt nói.

Về sau, thời điểm hắn đưa ra vật chứng, thì tất nhiên Bạch Tiểu Thăng sẽ rõ ràng Lâm Ngọc hắn chính là người giở trò quỷ.

Đến lúc đó, song phương sợ là muốn trở mặt với nhau.

Chỉ có điều, tất cả cũng vì tranh giành nhau vị trí đại sự vụ quan dự bị này mà thôi, hai bên không phải rơi vào tình trạng “Người Thắng Làm Vua Người Thua Làm Giặc” sao.

Chỉ là cuộc đối đầu ngắn ngủi.

Lâm Ngọc thầm nói.

- Bởi vì không lâu sau đó, tôi chính là đại sự vụ quan dự bị, đợi thêm một thời gian nữa, liền chính thức trở thành đại sự vụ quan, mà cậu chỉ là cấp dưới của tôi mà thôi.

Lâm Ngọc nhìn Bạch Tiểu Thăng hung hắn nói.

- Chờ đến khi tôi làm đại sự vụ quan. Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, tôi mới là người thích hợp với cái cương vị kia.

- Mà tôi đã là đại sự vụ quan thì vốn có khí độ, cũng nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

- Tôi sẽ cho cậu cơ hội, để cậu cũng có thể trùng kích cái cương vị kia, liền xem như là đền bù tổn thất nho nhỏ mà những việc tôi làm hôm nay đối với cậu.

- Cảm ơn ngài đã đồng tình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú hai mắt của Lâm Ngọc, bỗng nhiên cười nói.

Lần đối thoại này của hai người rất ngắn ngủi hơn nữa lại bí ẩn.

Trịnh Thiên Hồng cùng với mấy người bắt chuyện qua, sau đó trực tiếp đẩy cửa tiến vào văn phòng của chính mình, vẻ mặt ôn hoà, cùng Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bạch sự vụ quan, cậu chính là người thứ nhất trong hôm nay đến chỗ này của tôi báo cáo, theo tôi tiến vào trong đi.

- Còn nữa, mang theo nhân chứng của cậu vào.

Dứt lời, Trịnh Thiên Hồng tiến vào văn phòng của mình.

Bạch Tiểu Thăng vượt qua mấy người Lâm Ngọc nở nụ cười, liền mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tiến đến chào hỏi nhóm mấy người Lý Khâu Sơn sau đó lần lượt tiến vào văn phòng của Trịnh Thiên Hồng.

Không bao lâu sau, nhân viên trợ lý của Trịnh Thiên Hồng bỗng đẩy cửa đi ra, sau đó hướng về đám người phía trước cửa nở nụ cười tươi tắn rồi chen qua đám người mà đi.

Ước chừng mười phút đồng hồ sau lại theo hướng cũ trở về.

Ở phía sau hắn, có hai người đi theo chính là Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh.

Khuôn mặt hai người kia biểu lộ có mấy phần khó coi.

Hôm đó, Bạch Tiểu Thăng ở Trương gia hành động, bọn hắn liền biết rằng mọi chuyện đã hỏng rồi.

Lần này nhận được lệnh triệu tập của tổng bộ, trong lòng của bọn hắn cũng cực kỳ lo lắng.

Ba người vội vàng tiến vào văn phòng của Trịnh Thiên Hồng.

Một màn này, cũng dẫn phát ra vô số tiếng nghị luận, nhưng chân chính nắm bắt sự việc thì ít càng thêm ít, phần lớn là suy đoán lung tung.

Dù sao, vấn đề quan hệ tới một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, một vị sự vụ quan, thái độ của Bộ Sự Vụ bên này lại xử lý vô cùng điệu thấp, đặc biệt là không có chứng cứ vô cùng xác thực nào xuất hiện trước, hết sức giữ bí mật.

Đương nhiên, có một vài người cũng biết rõ tình hình thực tế một chút. Chỉ có điều dù vậy, bọn họ cũng sẽ không dám nói thật, mà chỉ nói loanh quanh bàn tán lung tung mà thôi.

- Đây là hai bên đối đầu với nhau sao?

Trong lòng Lâm Ngọc cảm thấy gấp gáp, có điều lại thầm nói.

- Hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh này đều là nhân tinh, tình thế này tất nhiên sẽ yêu cầu nhìn vật chứng, nói miệng mà không có bằng chứng, cứ như vậy bọn hắn không có khả năng thừa nhận.

- Mà vật chứng lại ở nơi này của mình mà.

Lòng tin của Lâm Ngọc lại lần nữa bùng cháy.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người hô to.

- Trầm lão đến rồi.

Đám người đang xếp hàng, lập tức như nước sôi, cùng nhau xôn xao đứng dậy.

Lâm Ngọc kinh ngạc nhìn qua, quả nhiên thấy Trầm Bồi Sinh ôn hòa nở nụ cười hiền lành, mang theo nhân viên trợ lý của mình đi tới.

Lão sư sao lại tới đây?

Lâm Ngọc có chút kinh ngạc.

Trước đây, lão sư không phải nói muốn tránh hiềm nghi sao?

- Hạ lão cũng tới.

Mọi người sôi trào như muốn nổ tung.

Lâm Ngọc kinh hãi xen lẫn ngạc nhiên xoay đầu nhìn qua.

Quả thật, ở một bên khác, Hạ Hầu Khải cũng đang đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận