Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1088: Lấy nhỏ lấn lớn, không biết tự lượng!



Đôi mắt của Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt kinh dị nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người đàn ông trẻ tuổi này, khi hắn mỉm cười sẽ rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, làm cho người khác không tự chủ được phải nhìn chăm chú vào hắn.

Vừa rồi, lúc hắn thuận miệng chế nhạo người khác cũng mang theo vẻ phong khinh vân đạm, làm cho người ta say đắm.

Nhưng bây giờ, hắn đứng dậy.

Cả người tựa hồ như trong nháy mắt trở nên khác biệt.

Đó là một cỗ khí thế vô hình, chỉ cần một ánh mắt, một cái động tác đã mang đến khí thế làm cho bọn họ ẩn ẩn có cảm giác hồi hộp, hít thở không thông!

Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Phải biết, coi như vị thiếu gia của nhà mình, người cầm lái tương lai của Trương gia cũng không thể nào tuỳ ý biểu lộ ra loại khí thế âm lãnh như thế.

Chỉ có vị lão gia tử kia của Trương gia, ngang dọc thương đạo mấy chục năm, sống trên đỉnh cao của quyền lực, mới có thể một lời, một một cử động làm cho người ta sợ hãi.

Thật không thể tin được, một người trẻ tuổi như thế này lại có thể đánh đồng với Trương gia lão gia tử hay sao?

Sau khi rung động qua đi, Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành lập tức đá văng cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình vì cảm thấy nó thật sự rất là hoang đường!

- Cái này nhất định là do mình bị ảo giác thôi!

- Đúng vậy, đây chính là ảo giác!

Hai người không hẹn mà cùng mặc niệm một câu “chỉ là ảo giác” trong đầu.

Đồng thời, hai người bọn họ cũng ngấm ngầm thở phào một hơi, may mắn người bên cạnh mình không biết mình mới có một cái ảo giác hoang đường nhất trên đời.

Nếu không chắc chắn sẽ bị xem là trò cười rồi.

Lý Thi Nguyệt cũng trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ uy áp vô hình từ trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, điều này làm nàng vô thức ngưng thần, nín thở lắng nghe.

Giống như nàng đang đối mặt với sự uy nghiêm vô thượng của cấp trên.

Nhưng mà sau đó, nàng cũng khẽ giật mình, vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao mình lại cung kính như thế.

Đặc biệt là còn đối mặt với một người đàn ông không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh phân ra hai bên trái phải đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng thì nàng lại thấy cảnh này vô cùng hòa hợp, giống như chuyện đương nhiên.

Lý Thi Nguyệt lại có chút ngạc nhiên.

Vì cái gì Lôi tiên sinh cũng cũng có thái độ như vậy đối với người trẻ tuổi này?

Hắn là ai vậy?

Thời điểm Lý Thi Nguyệt sản sinh ra sự nghi ngờ với thân phận của Bạch Tiểu Thăng thì Vương Ánh Tuyết đã kiềm chế được cảm giác "Hoang đường" của mình, nhíu mày nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đồng thời trực tiếp đặt câu hỏi,

- Anh là ai? Vừa rồi anh nói sẽ để cho Thượng Văn Thư tiên sinh quyết chiến đến cùng với Trương gia chúng tôi? Thật là buồn cười! Thượng Văn Thư tiên sinh sẽ nghe lời anh sao? Anh có cái này tư cách này sao?

Có lẽ là bởi vì vừa rồi không hiểu sao trong nháy mắt mình lại bị Bạch Tiểu Thăng chấn nhiếp.

Vì thế lúc Vương Ánh Tuyết nói những lời này còn mang theo ngữ khí lạnh lùng, không thèm căn nhắc đến từ ngữ mà mình sử dụng, dùng loại tư thế nổi giận đùng đùng để đưa ra câu hỏi.

Ngữ khí, khiến cho người nghe rất khó chịu.

- Đúng vậy, ở chỗ này, anh nói chuyện là phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói! Anh chịu nổi cái trách nhiệm này sao? Lý tiểu thư, cô cũng nghe được rồi đó! Nếu như hắn là bạn của cô vậy thì tôi có thể hiểu thành các người đang khiêu khích Trương gia chúng tôi đó!

Vẻ mặt Lưu Bắc Thành hầm hầm, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc.

Vừa rồi, Lưu Bắc Thành đã coi như là tương đối khắc chế, dưới mí mắt của hắn cũng có biểu lộ khác thường.

Hắn lần này hùng hổ dọa người, không có sai biệt gì lắm so với Vương Ánh Tuyết cũng, nhìn như đang hung hãn ngang ngược, nhưng kỳ thực ——

Ngoài mạnh trong yếu.

Nghe như vậy thì vẻ mặt của Lý Thi Nguyệt trở nên phức tạp, yên lặng nhìn bọn họ một chút, cũng không vội trả lời.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng đi ra, trên mặt Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không có chút biểu lộ nào giống như tên gia hoả này. Nhưng lúc này, khi nghe những lời nói của hai người Lưu Bắc Thành và Vương Ánh Tuyết thì bọn họ có một bộ dáng như là đang nghe chó sủa, một bộ dáng kinh thường hiện ra rõ rệt.

Bạch Tiểu Thăng càng có bộ đáng không thèm để ý đến hai người kia, quay sang nở một nụ cười ôn hoà với Lý Thi Nguyệt rồi nói,

- Lý tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong rồi sao?

- À, chuẩn, chuẩn bị xong rồi.

Lý Thi Nguyệt vội vàng trả lời.

- Vậy thì đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng lại cười một tiếng với nàng.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng rất ôn hòa, thậm chí còn ôn nhu, khiến cho Lý Thi Nguyệt nghe được lại vô thức dùng sức gật đầu, tựa hồ như nghe theo hắn vô điều kiện.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành, thu nụ cười lại, ngữ khí đạm mạc nói,

- Tôi với các người không có gì đáng nói, kêu người của Trương gia đến gặp mặt tôi đi.

- Còn nữa, tôi muốn thay tập đoàn Chấn Bắc nói cho gia chủ các người một câu ——

- Lấy nhỏ lấn lớn, không biết tự lượng. Nhìn khắp toàn cầu, tập đoàn Chấn Bắc có sợ ai.

Lúc nói những lời này, thần sắc của Bạch Tiểu Thăng vô cùng tùy ý.

Sau đó, hắn bước nhanh rời đi.

Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi cũng đi theo ngay sau đó, khi đi đến chỗ bọn người Vương Ánh Tuyết, ánh mắt hai người lướt qua trên người họ, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái, nhếch miệng lên, bộ dáng tựa hồ như vô cùng cuồng nhiệt.

Tựa như đang chờ mong một màn thương chiến !

Điều này khiến cho Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành không hiểu chuyện gì.

Họ đều có cùng một suy nghĩ là hai người này điên rồi sao!

Tại sao có thể xem thường thương chiến?

Có thể nói đến nó một cách nhẹ nhõm, tùy ý như thế!

Nhưng mà càng như vậy, Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành càng không biết rõ nội tình cũa đối phương, vì thế không dám lại ở trước mặt đối phương cường ngạnh.

Nói cho cùng, bọn hắn bất quá cũng chỉ là trợ lý thư ký, hai hạ nhân, bọn hắn ở trước mặt người Trương gia chân chính còn không bằng một cái rắm.

Diễu võ dương oai thì có thể, nhưng muốn nói làm chủ, đặc biệt là chuyện lớn như vậy, bọn họ còn chưa có tư cách đó.

Hai người cứ như vậy trừng mắt, miệng mở rộng, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Thần sắc của Lý Thi Nguyệt thì phức tạp, nghĩ đến Lôi tiên sinh nếu đã là bạn của mình, mà ngài ánh đối với người trẻ tuổi kia lại kính cẩn nghe theo, thì nhất định cái người trẻ tuổi kia chính là một người trợ thủ mạnh mẽ.

Có lẽ còn có mối quan hệ sâu xa nào đó với tập đoàn.

Nói như thế, thì đúng là mình có chỗ dựa rồi!

Kỳ thực, lần tranh chấp này, Lý Thi Nguyệt đi hướng Trương gia thỏa hiệp mấy người trong tập đoàn cũng phi thường không cam lòng, cảm thấy tôn nghiêm bị hao tổn.

Nhưng họ có thể làm được gì bây giờ !

Hiện tại chỉ cần một câu nói của Bạch Tiểu Thăng.

Vậy mà khiến cho tâm lý của Lý Thi Nguyệt có chút khoái ý hưng phấn !

Nhìn khắp toàn cầu, tập đoàn Chấn Bắc có sợ ai!

Đương nhiên, sau khi Lý Thi Nguyệt hưng phấn xong vẫn vô cùng lo lắng.

Tập đoàn đúng là rất cường đại, nhưng lại phân bố quá rộng, quy mô quá lớn, đuôi to khó vẫy.

Trước mắt đối thủ rất cường hãn lại còn có thực lực!

Trương gia, nổi danh đã lâu!

Lấy một công ty gia tộc của họ, nhẹ nhàng linh hoạt nghiền ép hơn ba mươi công ty của tập đoàn ở tỉnh Thượng Vân, khiến cho bọn họ không hề có lực hoàn thủ!

Không phải chỉ cần hô một khẩu hiệu, là họ liền tránh lui!

Mấu chốt là người họ Bạch người tuổi trẻ này nói thì chưa hẳn tập đoàn đã tán thành, hắn cũng không phải lãnh đạo cấp cao.

Lý Thi Nguyệt lại trở nên tâm thần bất định, cảm giác không quá tin tưởng.

Suy nghĩ hiện tại của Lý Thi Nguyệt rất phức tạp, nàng vội vàng gật gật đầu với hai người Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành, nhanh chóng nói,

- Hai vị, chúng ta nói trắng ra đều là người bên dưới thực tế không làm chủ được. Các người vẫn nên đi đến nhà hàng xem thiếu gia Trương gia có yêu cầu gì không. Còn lại. . . nói cho lãnh đạo một tiếng.

Dứt lời, Lý Thi Nguyệt vội vàng đuổi theo ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt của Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành biến hoá lúc xanh lúc trắng, trong lúc nhất thời chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, không phản bác lại được câu nào.

Cuối cùng, hai người liếc nhau, hung hăng nói ——

- Nhất định phải đem những lời này báo cho thiếu gia !

- Nhất định không thể khinh xuất tha thứ cho những người xem thường Trương gia!

Vương Ánh Tuyết lập tức cười lạnh,

- Chúng ta cũng đi đến chỗ nhà hàng thôi, tìm Thượng Văn Thư, để xem hắn ăn nói hùng hồn như thế nào! Nếu như hắn cũng muốn sống chết với Trương gia vậy chúng ta ngược lại bớt việc.

- Nếu như Thượng Văn Thư không có can đảm thì kêu hắn gọi những người kia lại trước mặt chúng ta xin lỗi! Còn nữa, xin lỗi với Trương gia !

Lưu Bắc Thành cười lạnh,

- Nhưng mà, tha thứ hay không là do chúng ta!

Vừa nghĩ tới vừa rồi Bạch Tiểu Thăng đứng ra, khí thế nghiền ép 2 người, nếu mà có thể thông qua việc uy hiếp Thượng Văn Thư, khiến cho hắn hướng hai người mình cúi đầu, thì thật là tuyệt vời !

Đôi mắt của Vương Ánh Tuyết sáng lên, bên trong ánh mắt có loại chờ đợi sốt ruột.

Còn gì có thể so sánh với việc khiến cho một người vô cùng cao ngạo phải cúi thấp trước mặt mình, từ bỏ mặt mũi !

- Đi, chúng ta lập tức đi qua đó thôi!

Vương Ánh Tuyết có chút vội vã không nhịn nổi.

Tâm tình của Lưu Bắc Thành cũng không thua gì nàng.

Hai người này vội vàng mang theo hai bảo tiêu rời đi.

Trong đại sảnh, tên quản lý bảo an kia cũng thở dài một hơi, trên mặt cũng không nhịn xuất hiện vẻ lo lắng.

- Hi vọng đừng đến tình trạng không thể vãn hồi, đây chính là Trương gia đó !

- Đây chính là Trương gia !

Một cỗ xe Mercedes-Benz uy vũ đang phóng như bay trên đường, Lý Thi Nguyệt ngồi ở trong xe, trong lòng cũng có mấy phần loạn.

Lúc đó nghe Bạch Tiểu Thăng uy hiếp Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy nhiệt huyết. Nhưng mà, khi nhiệt huyết qua đi, trong đầu Lý Thi Nguyệt liên tiếp hiện lên những tin tức liên quan tới Trương gia, những cái tin tức này làm cho trong lòng của nàng cảm thấy lo lắng.

Thẳng thắn mà nói, Thượng Văn Thư tiên sinh là người nàng rất kính nể, chấp chưởng sản nghiệp tập đoàn của một tỉnh, muốn tâm trí có tâm trí, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, hành sự quả cảm, không lo trước lo sau, quyết đoán, dũng khí mười phần.

Nhưng cho dù là Thượng Văn Thư, chưởng khống hơn ba mươi công ty của tập đoàn, chống lại Trương gia, cũng vẻn vẹn giữ vững được mấy "Hiệp" mà thôi.

Trương gia mạnh, không phải do tuyên truyền tung tin, mà đó là sự thật.

Trương gia có rất nhiều công ty con, đều có tên trong top 100 các công ty lớn mạnh trong cả nước!

Mà những công ty cường hãn này tập hợp lại chỗ, mới là Trương gia!

Lý Thi Nguyệt rất khó tưởng tượng, sự thật nó còn kinh khủng tới mức nào.

Tập đoàn như quyền, Trương gia như đinh, nắm đấm cho dù có cường hãn như thế nào, cái đinh tuy nhỏ, nhưng chưa hẳn đã sợ nắm đấm!

Nàng không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong sự lo lắng ẩn ẩn sinh ra một tia oán trách.

Coi như hắn là bạn của Lôi tiên sinh thì như thế nào, làm sao dám một lời không hợp, liền xem thường chiến sự.

Thương chiến là tùy tiện, là trò đùa có thể nói mở là mở sao?

Đó là cầm túi vàng, túi bạc đi nện nhau đó!

Còn nữa, nếu đối phương vịn vào cái cớ này xuất ra công phu sư tử ngoạm. Đến sau cùng nếu như vẫn bên mình vẫn lựa chọn thoả hiệp như cũ thì chẳng những đã mất đi quyền chủ động, sợ là một tia tôn nghiêm cuối cùng cũng ném đi mất tiêu rồi.

Sự tình thì không làm được, chỉ biết khoác lác, người này thật sự là không được mà!

Lý Thi Nguyệt hiện tại vô cùng không đồng ý với cách làm kia của Bạch Tiểu Thăng. Hiện tại đang rất hối hận, vì cái gì mà lúc nãy mình không ngăn cản, cho dù là nói một câu thanh minh để cho thấy rõ lập trường của mình, không cho Trương gia hiểu lầm cũng tốt mà.

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy vẻ mặt của Lý Thi Nguyệt có chút nghiêm túc, giống như buồn bã tự oán, lâu lâu còn liếc nhìn mình, thì không nhịn được cười một tiếng nói,

- Lý tiểu thư hình như có tâm sự phải không?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe vậy cũng nhìn qua.

Lý Thi Nguyệt thở dài nói,

- Bạch tiên sinh, tại sao ngài lại đường đột như vậy, Trương gia không thể tuỳ tiện trêu chọc đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận