Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 282: Anh nói rõ ràng cho tôi!



Lục Phạm Ngữ thái độ lãnh ngạo nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người này lại muốn mình nói lời xin lỗi, thật là không biết trời cao đất rộng. Ngay cả mình cũng không nhận ra, đây là người mới sao?

Tướng mạo thật đúng là bình thường!

Làn da không trắng, mặt cũng không non, với lại không có một chút ý vị của một minh tinh.

Hiện giờ những người lãnh đạo cũng chưa tới, người này bưng một chén rượu, làm bộ, thật buồn nôn!

Lục Phạm Ngữ chán ghét liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Lục, anh có sao không, ở chỗ tôi có khăn tay nè, anh lau một chút đi.

- Đừng, lễ phục của anh Phạm Ngữ là hàng cao cấp không thể dùng khăn tay lau được!

Mấy người nam, nữ luống cuống tay chân chạy tới.

Cũng có một ít người nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, chỉ trích nói.

- Người này làm sao lại không có mắt như vậy, ngươi có biết đây là ai không? Lục Phạm Ngữ! Là ‘Tân Nhân Vương’ của chúng tôi! Là nam nhân số một của phòng điện ảnh truyền hình! Ngươi bị mù mắt rồi sao!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn những người này.

Những minh tinh trẻ tuổi này thật đúng là không được dạy bảo. Chỉ được có tướng mạo, có lẽ cũng có chút tài nghệ, nhưng mà lại thiều một chữ "Đức".

Hay là mình nói với Tống Trường Không một tiếng, kêu ông ta điều mình qua quản lý phòng truyền hình điện ảnh.

Chỉ cần trong thời gian một tháng thôi mình sẽ thu thập những người này thật tốt.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm suy nghĩ.

Nhưng mà nghĩ tới việc phòng truyền thông internet mới bên này vừa mới đi vào quỹ tích phát triển nhanh chóng, bây giờ mình mà đi thì có chút không yên lòng.

Được rồi, chờ sau này có cơ hội thì lại tính tiếp vậy.

- Chuyện này, không thể trách vị tiên sinh này được là do Lục Phạm Ngữ đột nhiên đi qua, đụng phải người ta.

Bạch Tiểu Thăng không lên tiếng nhưng trong đám người, bỗng nhiên có một người thay hắn lên tiếng.

Tất cả mọi người khẽ giật mình, Bạch Tiểu Thăng cũng tò mò nhìn sang. Chính là một người phụ nữ vẻ mặt bình tĩnh đang nhìn hắn.

Tướng mạo của nàng không tính là kinh diễm, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt cũng không làm cho người ta thấy được là nàng có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng là nhìn thêm vài lần sẽ phát hiện càng nhìn thì càng bị nàng thu hút.

Bạch Tiểu Thăng cùng nàng liếc nhau, lễ phép cười một tiếng, người phụ nữ kia cũng mỉm cười gật đầu.

- Triệu Tiểu Huỳnh, cô có ý tứ gì, cô nói anh Phạm Ngữ sai sao?

- Cô ngay cả vị trí số ba còn chưa có nắm trong tay đã dám nói xấu nam chính số một. Tôi thấy là cô không muốn diễn phải không!

- Anh Lục không sai, đều là do người này sai. Trong tay bưng một chén rượu vậy mà không chịu để ý nhìn mọi người xung quanh!

Bốn phía toàn là âm thanh chỉ trích, lúc đầu là nhắm vào Triệu Tiểu Huỳnh, sau đó cũng thuận tiện công kích Bạch Tiểu Thăng.

Lục Phạm Ngữ lạnh lùng nhìn về phía Triệu Tiểu Huỳnh, sắc mặt có chút không vui.

Triệu Tiểu Huỳnh cô thật tốt nha muốn hủy đi hình tượng của tôi sao?

Cô thật cho là, tôi không có cách nào chỉnh cô sao?

Theo thôi thấy thì cô không muốn vị trí nữ minh tinh số ba rồi!

Lục Phạm Ngữ trong lòng oán độc.

Bạch Tiểu Thăng vốn định rộng lượng xoay người rời khỏi, nhưng bây giờ lại không muốn đi.

- Tất cả câm miệng!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày lại, khẽ quát một tiếng.

Những người nam, nữ kia không nghĩ tới một mình hắn còn dám gầm thét với bọn họ như vậy nên khẽ giật mình.

- Ai đúng ai sai, cần làm sáng tỏ sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lục Phạm Ngữ, vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Một là đi tìm lãnh đạo, hai là đến phòng giám sát. Lục Phạm Ngữ đúng không, cậu chọn cái nào?

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói không hề sợ hãi.

Trên người hắn, ẩn ẩn có loại khí thế, áp đảo mọi người.

Triệu Tiểu Huỳnh nhịn không được nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kỳ đồng thời có chút khác biệt.

Lúc đầu, nàng chỉ là không quen nhìn Lục Phạm Ngữ phách lối, cũng là xuất phát từ sự đồng tình đối với kẻ yếu đuối.

Thật không nghĩ đến, người mà nàng cho là kẻ yếu này lại có khí phách như thế.

Triệu Tiểu Huỳnh trong ánh mắt sinh ra mấy phần thưởng thức, suy nghĩ " Người đàn ông bình tĩnh như vậy, coi như bây giờ không có tên tuổi, thì sau này cũng sẽ làm nên một phen đại sự!"

Ánh mắt của Lục Phạm Ngữ lúc sáng, lúc tối.

Thẳng thắn mà nói, hắn ghét nhất là loại người không biết chết là gì. Nếu là ngày bình thường thì hắn đã nhất định chỉnh chết tên này. Nhưng hôm nay thì không được!

Bây giờ không còn sớm nữa, nói không chừng Tống tổng người đứng đầu công ty, cùng hai vị tân phó tổng sẽ tới ngay lập tức. Không thể ở trước mặt lãnh đạo làm mất phong độ được.

Càng không thể để ảnh hưởng đến việc hợp tác với Thương Uyển Uyển được!

Xem như tiểu tử ngươi hôm nay gặp may mắn, tha cho ngươi một mạng!

Lục Phạm Ngữ lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, cất giọng nói.

- Được rồi được rồi, không cần cùng loại người như hắn so đo!

Một câu này vừa nói ra đám người nam, nữ xung quanh trầm mặc một lát, sau đó hưng phấn không thôi.

- Vẫn là anh Lục rộng lượng, không hổ là nam số một của chúng ta!

- Anh Phạm Ngữ ý chí rộng lớn, không phải người bình thường có thể so sánh được.

- Tiểu tử, lần này xem như cậu may mắn!

Đám người hận không được đem Lục Phạm Ngữ khen, tâng bốc lên tới trận trời cao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn tất cả khẽ lắc đầu, cảm giác thật buồn cười.

- Còn không đi nhanh chỗ khác đứng ở đây làm gì?

Có người nhịn không được hướng Bạch Tiểu Thăng phách lối.

Bạch Tiểu Thăng bình thản nhìn người vừa mới nói chuyện một chút, sau đó hướng bức tranh trên tưởng bĩu môi nói.

- Bức tranh này là của nhà các người sao? Các người có thể xem, tôi không thể sao?

Bạch Tiểu Thăng giọng nói lạnh lùng, sắc mặt cũng không tốt.

- Được rồi, được rồi, hắn muốn xem thì để hắn xem, hắn xem hiểu sao?

Có người cười lạnh nói.

- Anh Phạm Ngữ chúng ta, là đường đường chính học qua các bài chuyên ngành liên quan đến hội họa, anh Phạm Ngữ, anh nói một chút, để cho tên không có học thức kia biết thế nào là nghệ thuật đi.

- Ha ha, chính là có người muốn học hỏi kiến thức của chúng ta hay sao, nói ra để cậu ta học hỏi một phen sau này còn ra ngoài thổi phồng khoe khoang với người khác.

Mấy người đi theo ồn ào, đây là muốn ép buộc Bạch Tiểu Thăng.

Triệu Tiểu Huỳnh nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mặt không chút biểu tình, ánh mắt rơi trên bức tranh.

Triệu Tiểu Huỳnh mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đối với lời vũ nhục, khinh miệt thờ ơ, nhịn không được có mấy phần thất vọng.

Đáng tiếc, người đàn ông này vẫn là ít đi mấy phần huyết tính!

- Tốt, vậy thì tôi liền nói cho anh biết một chút!

Lục Phạm Ngữ cố ý cất cao giọng, thậm chí còn cười lạnh lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ thờ ơ.

- Tất cả mọi người cùng nhìn bức tranh này, tác giả thuần thục kết hợp giữa họa pháp cổ điển tinh xảo và tả thực, đem tính cách của vị nữ sĩ này cho chúng ta cảm nhận cô ấy như một người con gái không màng danh lợi, thần sắc của nàng chuyên chú, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, khuôn mặt thanh tú, gò má đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại, vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra vẻ đẹp nữ tính. Tác giả cẩn thận tỉ mỉ khắc hoạ hoa văn bối cảnh, kết hợp với quy tắc lạnh lùng, làm nổi bật lên tính cách an tĩnh của nàng. Nhìn toàn bộ cho người ta có một cảm giác yên ổn đến dị thường.

Lục Phạm Ngữ nói một mạch miêu tả tinh tế tỉ mỉ.

Một đám người xung quanh đều nhập thần, liên tiếp gật đầu, cùng tán thưởng.

- Anh Phạm Ngữ nói thật hay!

- Anh Lục đúng là người có tài, chỉ dựa vào điều này thôi thì chúng ta không ai có thể so sánh được a!

Những lời ca tụng luân phiên nhau vang lên, làm cho Lục Phạm Ngữ kìm lòng không được dương dương đắc ý.

Triệu Tiểu Huỳnh, cũng không nhịn được thầm than, chì xét về tài nghệ thì toàn bộ mình tinh trẻ tuổi của truyền thông Trung Kinh chỉ sợ không có mấy người.

Lục Phạm Ngữ nhìn thấy ngay cả Triệu Tiểu Huỳnh đều có thần sắc chịu phục, nhịn không được càng thêm đắc ý.

Nhưng mà, một âm thanh rất không hòa hài, bỗng nhiên vang lên.

- Vô nghĩa!

Bạch Tiểu Thăng xoay người rời đi.

- Anh dừng lại cho tôi!

Lục Phạm Ngữ sững sờ, lập tức chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, phẫn nộ gào thét.

- Anh nói cái gì, nói lại cho tôi! Nói không rõ ràng thì đừng hòng rời đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận