Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 695: Trần Trường Lạc



Bạch Tiểu Thăng, Trương Nghiêu và những người khác xuống xe, ngước mắt nhìn thấy căn biệt thự cách đấy hơn trăm mét.

Chỗ này cùng lắm chỉ tính là đình viện, dưới chân là con đường được lát bằng đá xanh, rộng rãi đủ để chạy xe qua, hai bên đường trồng từng bụi cây rất đẹp được cắt tỉa cẩn thận, được bao quanh bởi những bãi cỏ gọn gàng, xanh tươi, sạch sẽ, khiến cho người ta nhìn vào đều cảm thấy tâm tình thoải mái.

Bọn họ đi trên ba chiếc xe dùng cho vận động viên đánh golf, có tất cả mười lăm người.

Mọi người bước đến biệt thự, Bạch Tiểu Thăng và Trương Nghiêu đi cùng nhau.

Không chỉ có một con đường có thể dẫn tới đây, phía đối diện cũng xuất hiện mấy chiếc xe, có một nhóm người đang bước xuống.

Những người đó không ít hơn bọn họ bên này, nhưng không phải rời rạc tách nhau, mà là vây quanh một người đi tới.

Bạch Tiểu Thăng đang nói dở câu chuyện với Trương Nghiêu, chợt nghe bên cạnh có một loạt tiếng sợ hãi thán phục vang lên.

- Nè, anh mau nhìn kìa, kia không phải là Trần Trường Lạc sao?

- . . . Không sai, là anh ta!

- Tôi đã sớm muốn gặp Trần Trường Lạc này.

- Tôi cũng vậy!

- Đi thôi, nhanh sang đó nhìn một chút.

Mấy người xung quanh chẳng những giọng điệu hào hứng mà đôi chân cũng tăng tốc, bước đến nghênh đón.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn sang.

Trong số mười lăm người bên này, chỉ có hắn cùng Trương Nghiêu còn như bình thường đi tới.

Những người khác bước nhanh như chạy về phía đối diện.

Đối diện phía trước có hơn hai mươi người, đang bao quanh một người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông kia có vóc dáng cao ráo, tướng mạo đường đường, giơ tay nhấc chân mang đầy phong phạm, trên nét mặt càng lộ ra vẻ ngạo nghễ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua một lượt, trong lòng có chút hiếu kỳ, người này ngoại hình có một chút giống với Trần Trường Khoảnh!

- Chà, được đấy! Không ngờ lần này lại khiến chúng ta gặp được nhân vật ngôi sao ở đây!

Trương Nghiêu thốt lên kinh ngạc, giải thích ngay cho Bạch Tiểu Thăng,

- Vị kia là Trần Trường Lạc, là cháu ngài Trần Cửu Tranh, ở An Giang thậm chí mấy tỉnh lận cận cũng rất nổi danh. Cậu ta có năng lực cá nhân rất tốt, hàng năm công ty của cậu ta đạt hiệu quả và lãi suất đứng đầu tại tỉnh An Giang! Đương nhiên, là trong phạm vi các công ty con của tập đoàn.

Cháu của Trần Cửu Tranh?

Đó không phải là em họ Trần Trường Khoảnh hay sao? Điều này khó trách ngoại hình hai người có vài nét giống nhau.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ gật đầu, không nhịn được tò mò nhìn lại Trương Nghiêu,

- Anh Trương này, làm sao mà ai anh cũng biết thế? Đoạn đường này, anh đã giới thiệu cho tôi không chỉ bảy tám người rồi?

Lúc trên xe, Trương Nghiêu nói cho Bạch Tiểu Thăng biết về lai lịch những người khác trên xe.

Anh ta đơn giản giống như bảng danh sách.

Trương Nghiêu vui vẻ nói.

- Người anh em, tôi không để ý thì cậu lo làm quái gì, về cơ bản thì bất kì hoạt động lớn nào cũng có phần của tôi, nhưng lợi ích từ các hoạt động đều không có phần của tôi. Tôi đã tham gia rất nhiều năm, nhớ nhiều chuyện vui và cả tên người tham gia, thậm chí nghe được không ít bí mật của mọi người, nếu muốn nghe tôi nói cho cậu nghe!

Khó trách được, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn lại anh ta.

Đây là kẻ vạn năm ăn dưa quần chúng a. . .

Tuy nhiên, có thể đạt tới mức độ trở thành bảng danh sách như thế này cũng là do năng lực bản thân của Trương Nghiêu rất cao.

Bạch Tiểu Thăng vẫn còn có chút bội phục Trương Nghiêu.

Nhưng mà, nghe anh ta muốn kể cho mình về bí mật của người khác, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp từ chối,

- Có lẽ là quên chuyện này đi, tôi đối với những tin đồn kia không cảm thấy hứng thú.

- Còn nữa, anh Trương này.

Bạch Tiểu Thăng nói rất chân thành với Trương Nghiêu,

- Anh có muốn mua bảo hiểm cho gia đình mình không?

- Vì sao?

Trương Nghiêu hiếu kỳ hỏi lại.

- Bỗng nhiên đến một ngày, anh sẽ bị người ta giết để diệt khẩu, cả người lẫn tài sản đều không còn, anh cũng cần phải để lại chút tiền sinh hoạt cho gia đình mình chứ.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa.

Đi cùng nhau một đoạn đường, hắn cũng coi như thăm dò con người Trương Nghiêu, biết rõ nói đùa vui vẻ một chút, đối phương sẽ không tức giận.

Quả nhiên, Trương Nghiêu cười ha ha,

- Người anh em, ngược lại rất thú vị!

Bọn họ ở chỗ này nói chuyện và cười đùa.

Làm cho Trần Trường Lạc ở xa cũng phải chú ý.

Dù sao chung quanh cũng có hơn ba mươi người mang theo khuôn mặt tươi cười, chạy tới chỗ hắn ân cần chào hỏi.

Nơi xa, hai người kia vẫn đi không nhanh không chậm, vừa nói vừa cười với nhau, tự nhiên thu hút sự chú ý của hắn.

- Hóa ra là Trương Nghiêu, kẻ đi đánh xì dầu cả vạn năm, bên cạnh anh ta là ai vậy?

Trần Trường Lạc liếc mắt qua, cảm thấy Bạch Tiểu Thăng rất lạ mặt.

Nhưng mà, hắn cũng không để Bạch Tiểu Thăng vào mắt.

Theo hắn thấy, bản thân mình là chúng tinh phủng nguyệt, là tồn tại cao cao tại thượng. Tên nhóc bên kia, thì tính là thứ gì, vô danh tiểu tốt, ngay cả việc đi tới nịnh bợ mình cũng không hiểu rõ, chắc cũng không có tương lai gì.

Một loại sâu kiến không cần quan tâm!

Trần Trường Lạc đánh giá Bạch Tiểu Thăng chỉ bằng một câu như thế.

Giờ phút này, những người chung quanh vô cùng nhiệt tình, tranh giành trò chuyện với Trần Trường Lạc, người có thể nói, sắc mặt hưng phấn, dường như cảm giác được coi trọng.

Mặc dù cũng là tổng giám đốc, nhưng công ty của Trần Trường Lạc là doanh nghiệp mạnh nhất trong số các công ty thuộc tập đoàn ở tỉnh An Giang!

Hơn nữa còn là cháu ruột người chưởng quản các doanh nghiệp khu vực tỉnh An Giang, cùng người đứng đầu khu vực Đông Trung Hoa.

Tuổi còn trẻ như thế, sự phát triển trong tương lai, đơn giản không thể đo lường!

Người này nói,

- Trần tổng, sau bữa tiệc này, có thời gian qua chỗ tôi ngồi một chút, nhờ ngài chỉ bảo công việc một chút!

Người kia nói,

- Công ty tôi gần đây cùng đối tác Châu u thương nghị bước hợp tác mới, chắc sẽ khiến Trần tổng có hứng thú tham gia đầu tư!

Những người này coi Trần Trường Lạc như là Đức Phật, tiếc là không thể mời về ngay để cung phụng. Đối với Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh bọn họ không đủ tầm tiếp xúc, nhưng đây có thể tạo mối quan hệ với Trần Trường Lạc, cũng có thể đạt hiệu quả không nhỏ.

Gương mặt Trần Trường Lạc mỉm cười chào hỏi, tự tin ứng xử với mọi người xung quanh, bản thân hắn cũng đặc biệt hưởng thụ loại xu nịnh này.

- Ah Trương Nghiêu, Trần tổng đang ở đây, sao anh còn không qua chào hỏi!

Có người bên cạnh Trần Trường Lạc nhìn thấy Trương Nghiêu thì hét lên nhắc nhở.

Lập tức, những người xung quanh dường như phát hiện ra chủ đề nói chung, nhao nhao hô hào.

- Đúng đấy, tranh thủ thời gian tới đây đi, Trần tổng mà để ý chiếu cố một chút, là anh có thể đạt được lợi ích lớn rồi!

- Cả vị bên cạnh kia nữa, đây chính là Tổng giám đốc Trần Trường Lạc, là đệ nhất nhân trong số tổng giám đốc các công ty ở tỉnh An Giang chúng ta! Sao anh còn chưa đến đây chào hỏi?

- Trần tổng tùy tiện nói một câu, công ty của anh có khả năng một bước lên trời đấy!

Những tiếng la này, thực ra là mánh khóe cả.

Bạch Tiểu Thăng đã nhận ra, những người kia là đang nghĩ cách lấy lòng Trần Trường Lạc.

Thật khó cho bọn họ! Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Nếu bản thân mình không muốn đến gặp, chắc chắn mình sẽ thành cái cớ để họ khoe khoang với Trần Trường Lạc.

Xem biểu hiện của Trần Trường Lạc, anh ta có vẻ rất hưởng thụ điều này.

- Trần tổng tốt!

Trương Nghiêu rất biết "Thức thời", lập tức hô to một tiếng, giơ tay nhiệt tình chào hỏi.

Khả năng ứng xử để tránh gặp bất lợi của anh ta cũng khiến cho Bạch Tiểu Thăng phải cảm thán.

Trần Trường Lạc mỉm cười với Trương Nghiêu, và lườm mắt sang Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhẹ gật đầu với anh ta.

Động tác này, làm cho những vị tổng giám đốc trong nhóm lập tức sôi trào lên.

- Người này thật quá kiêu ngạo, gặp Trần tổng vậy mà chỉ gật đầu thôi.

- Anh ta là ai vậy? Tôi nhìn anh ta rất lạ mắt!

- Khả năng là một người mới, chắc không biết rõ về tài năng của Trần tổng? Nếu như biết rõ, anh ta tất nhiên sẽ hối hận với hành động vô lễ của mình.

Theo cuộc thảo luận của đám người, Trần Trường Lạc nhàn nhạt nói,

- Các vị, chúng ta đi thôi! Không cần để ý đến hành động của người không liên quan, chúng ta đi đến biệt thự, gặp chú tôi nào.

Đám đông nghe vậy thì cùng nhau đi về phía biệt thự.

Trước khi đi, Trần Trường Lạc nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt mãnh liệt.

Trương Nghiêu nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy thán phục,

- Cậu thật đáng bội phục!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn theo bóng lưng của Trần Trường Lạc, cảm giác buồn cười.

- Thành quả và lợi ích kinh tế đứng đầu trong số công ty con ở tỉnh An Giang? Thật buồn cười! So với truyền thông Trung Kinh thì nó chỉ là thứ cặn bã!

Bạn cần đăng nhập để bình luận