Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 825: Tất cả đều kết thúc



- Trần tiên sinh, tôi đang hỏi ngài đấy, ngài cứ nói xem, tôi cũng đang muốn nghe thử.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cất giọng nói:

- Ngài nói, cái tên vô lại lớn gan lớn mật dựa vào cái gì đi lừa gạt người, giấu giếm tất cả mọi người là ai vậy, tôi có biết hắn không?

Ánh mắt Trần Cửu Thiên hồi hộp thẳng tắp nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn há to miệng nhưng mà một chữ cũng nhả không ra được.

- Tôi đoán, người mà ngài nói kia, lừa tất cả tổng giám đốc của hai mươi bốn công ty con đỉnh cấp của tập đoàn.

- Không riêng gì lừa gạt, mà còn thủ đoạn chồng chất, dùng quỷ kế thiết lập bẫy rập, kéo tất cả bọn hắn xuống nước cùng nhau tham ô, mục nát có phải không?

- Bất quá, những người bị kéo xuống nước kia bị ép tham ô còn có thể dừng cương trước bờ vực, có thể không đành lòng đánh đổi tiền đồ của mình, mà dũng cảm đứng ra tố giác vạch trần, một tấm lòng trung thành, làm cho người ta phải tán thưởng, khiến cho người ta phải khâm phục. Cái này cũng là nhờ có Trần tiên sinh lãnh đạo có phương pháp.

- Trần Cửu Thiên tiên sinh không tiếc dùng em ruột của mình để làm mồi dụ, một lòng vì công ty, làm cho người ta tán thưởng!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Đôi mắt Trần Cửu Thiên bỗng nhiên co rụt lại, Bạch Tiểu Thăng vì cái gì mà có thể biết rõ những công ty con có liên quan là hai mươi bốn nhà?

Con số này, không có khả năng là đoán mò.

Cục diện trước mắt này, những người tại hiện trường trên mặt không có lấy một nét kinh ngạc, tuyệt không rung động, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ trêu tức.

Nhìn hắn cứ như đang nhìn một con khỉ nhảy nhót.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ ràng lên một điểm.

Hắn bị người ta lừa bán đi.

Văn kiện trong tay Trần Cửu Thiên rơi ra đầy sàn nhà, phẫn nộ nhìn về phía Trịnh Thiên Hồng ở phía trên.

Trịnh Thiên Hồng chính là đang mỉm cười mà nhìn hắn, trong ánh mắt lại là tràn đầy thưởng thức và khen ngợi, tựa hồ như đang tán dương kỹ xảo của hắn không tệ.

- Trịnh Thiên Hồng, cái tên khốn kiếp nhà mày, mày lừa tao!

Trần Cửu Thiên phẫn nộ gào thét chỉ vào mặt Trịnh Thiên Hồng nói với Hạ Hầu Khải:

- Tổng giám đốc, Ngài Hạ là cái người này để cho tôi diễn như vậy, là hắn, là hắn lừa tôi! Đúng rồi, còn có Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn là cùng một bọn, bọn hắn thông đồng lừa tôi.

Trần Cửu Thiên vô cùng ủy khuất, lòng tràn đầy phẫn nộ.

Hắn tin tưởng Trịnh Thiên Hồng như thế, thế mà Trịnh Thiên Hồng lại đi lừa hắn, bán hắn.

Trịnh Thiên Hồng chỉ tủm tỉm cười ngồi nghe hắn gào thét, giống như là nghe Trần Cửu Thiên đang khen hắn.

- Chú ý lời nói của cậu, Trần Cửu Thiên!

Hạ Hầu Khải trầm giọng hét lên.

- Ngài Hạ, xin ngài nghe tôi giải thích, những điều này cũng là Trịnh Thiên Hồng lừa tôi, là hắn để cho tôi nói như thế. Người này, ngài trước đây cũng nhiều lần trách cứ trước mặt mọi người, ngài cũng biết rõ cách làm người của hắn, có đúng không?

Trần Cửu Thiên gấp giọng nói.

Giờ phút này, hắn tựa như một con ruồi không đầu, không thể tìm được bất luận một phương hướng nào, không có bất luận một cái logic nào để nói.

Chỉ muốn có thể cắn chặt một ai đó, để cho ai đó trở thành con dê thế tội cho mình.

Hạ Hầu Khải liếc hắn một cái thật sâu rồi nhìn đám người xung quanh:

- Tôi nghĩ đến bây giờ, mọi người nhất định cũng đã rõ ràng. Đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng vì ngày hôm nay mà đã hy sinh rất nhiều. Ở chỗ này, tôi muốn vì ngài ấy mà nói rằng, ngài ấy là một vị chính trực, rất đáng được mọi người tôn kính, tôi đại biểu cho bộ sự vụ, chân thành cảm ơn ngài.

Phía dưới, trên mặt Bạch Tiểu Thăng vẫn nở nụ cười, dẫn đầu vỗ tay.

Sau đó, tiếng vỗ tay lan ra toàn hội nghị.

Trần Cửu Thiên mắt trợn tròn nhìn một màn này.

Khen ngợi Trịnh Thiên Hồng, khen ngợi hắn vì ngày hôm nay mà “hy sinh” rất nhiều.

Giả! Toàn bộ đều là giả! Họ Trịnh kia căn bản là từ trước tới nay đều không có bị Hạ Hầu Khải nhắm vào!

Cả cái này cũng là diễn kịch, diễn cho … mình xem.

Trần Cửu Thiên bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo cả người, hơi lạnh thấu xương, để cho toàn thân hắn run rẩy.

Trịnh Thiên Hồng biết rõ quá nhiều bí mật của hắn.

Trần Cửu Thiên phí sức nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.

Từ lúc nào mà bắt đầu, hắn với Trịnh Thiên Hồng người này quan hệ không thân thiết lắm, vậy mà thực tế thì…

Trần Cửu Thiên hồi tưởng lại hết thảy.

Cái nguyên nhân ban đầu của lần hợp tác này là bắt nguồn từ “đồng bệnh tương liên” về sau còn có cái tên địch nhân chung là Bạch Tiểu Thăng. Song phương có “cùng chung mối thù”, đến cuối cùng cũng là do Trần Cửu Tranh xảy ra chuyện, mà hắn cũng bị uy hiếp, cho nên mới muốn phản kích lại, bắt tay với Trịnh Thiên Hồng.

Cái gì mà Trịnh Thiên Hồng nắm được nhược điểm của người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh Hà Đông ở trong tay, lại nắm giữ được nhược điểm của tên họ Quách.

Toàn là cái bẫy!

Không trách gì, lúc trước mình lại có thể dễ dàng như thế mà tìm tới được nhược điểm của họ Quách kia.

Hồi tưởng lại tất cả hết thảy mọi việc, tất cả cũng toàn là có dấu vết mà lần theo.

Trần Cửu Thiên bây giờ đã biết rõ nhưng hiện tại đã chậm.

Từng bước, từng bước, trí thông minh của hắn dần dần bị đánh mất mà lâm vào mưu đồ của đối phương.

Họ Trịnh, họ Bạch kia chính là cùng một bọn.

Chỉ có chính bản thân mình là đầu đất từ đầu đến cuối, bị đùa bỡn xoay quanh.

Mà người đứng sau cái màn này không phải ai khác chính là tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa, Hạ Hầu Khải.

Chỉ có ông ta mới có thể an bài tốt hết tất cả. Để lừa mình!

Trần Cửu Thiên như thể thề hồ quán đỉnh, không thể nghi ngờ là đã triệt để thực chất thanh tỉnh.

- Các người toàn là vu hãm tôi, các người, không có một người nào là tốt cả.

Trần Cửu Thiên dưới sự tuyệt vọng, đem toàn bộ đồ vật trong tay ném đi, phẫn nộ chỉ vào Hạ Hầu Khải, chỉ vào Trịnh Thiên Hồng và Bạch Tiểu Thăng mà gầm thét:

- Tôi phải báo cáo với tầng cao nhất của tập đoàn, tôi muốn lên án các người! Tôi muốn…

Đúng, Trịnh Thiên Hồng có xem qua tài liệu, nhưng mà hắn không có mang đi.

Điểm này, Trần Cửu Thiên nhớ rõ.

Chỉ bằng vào lời nói của Trịnh Thiên Hồng, người khác nghe được thì thế nào, có bản lĩnh thì xuất ra chứng cứ.

Đối mặt với Trần Cửu Thiên cuồng loạn, tất cả mọi người đều lộ ra một vẻ an tĩnh lạ thường.

Một người càng biểu lộ hành vi điên cuồng, thì càng lộ ra nội tâm bất lực của hắn.

Tất cả mọi người đều rõ ràng.

- Trần Cửu Thiên, ngài bây giờ giãy dụa cũng là vô dụng, những bằng chứng kia của ngài, tôi đã quay chụp lại. Thời điểm trước khi ngài đến, tất cả mọi người chúng tôi đều đã được xem qua. Cảm ơn sự tín nhiệm của ngài đã dành cho tôi.

Trịnh Thiên Hồng nói.

Bản thân mình đưa những tài liệu bí mật liên quan đến thân gia cho hắn nhìn xem, nhưng mà mình cũng không để cho hắn mang đi. Lại không thể nghĩ rằng, Trịnh Thiên Hồng vụng trộm quay chụp lại.

Cái loại trang bị quay phim HD bí mật kia, bộ sự vụ cũng có, thế mà bản thân mình lại quên mất.

- Trách không được, lúc ấy mày lật xem tư liệu, lại cẩn thận như vậy, thật chậm như thế. Mày vậy mà lại …

Trần Cửu Thiên có cảm giác muốn phun ra một ngụm máu.

Trước mắt chứng cứ là vô cùng xác thực. Hắn muốn tố cáo lên trên, hắn muốn tố cáo ai?

Coi như thật sự có thể đến được tầng cao nhất của tập đoàn, hắn mới là người có vấn đề bị xử trí.

Hiểu rõ hoàn toàn điểm này, sắc mặt của Trần Cửu Thiên xám như tro tàn.

- Trần Cửu Thiên tiên sinh, không lẽ ngài cũng không tò mò, ngày hôm nay chúng tôi tụ tập đầy đủ ở chỗ này, người đông đủ như thế là vì mở ra cái hội nghị gì sao?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hỏi.

Câu nói này làm cho Trần Cửu Thiên chuyển hướng sang Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt hồi hộp bên trong lộ ra ý muốn hỏi thăm.

- Cuộc hội nghị ngày hôm nay mở ra là vì ngài! Nửa phần đầu là thu thập ý kiến, chúng tôi đã trải qua xong rồi. Trước mắt, nếu như ngài không còn lời gì muốn nói. Vậy chúng ta cũng có thể kết thúc.

Bạch Tiểu Thăng một mặt bình tĩnh nói.

Tròng mắt của Trần Cửu Thiên trừng lớn, lại không phải giật mình mà là một loại cảm giác “thì ra là thế”

Chỉ sợ, Trịnh Thiên Hồng phí tâm phí sức để cho hắn bố trí phản kích, một mặt là để sao chép chứng cứ, còn mặt kia là để cho hắn tưởng tượng có thể lật bàn được. Để cho hắn đến tự chui đầu vào rọ mà không phải là chạy trốn.

Bằng vào một chút nội dung tham ô, mục nát kia cùng với kim ngạch, hắn chỉ sợ cũng phải lĩnh án tù với thời hạn ít nhất là mười năm.

Trần Cửu Thiên không phải là người thiếu kiến thức pháp luật, ngược lại hắn hiểu rất rõ.

- Cậu, cậu còn có lời gì muốn nói không?

Hạ Hầu Khải nhìn vào hắn, bình tĩnh mà hỏi.

Tất cả mọi người cũng đang nhìn về hắn.

Trần Cửu Thiên cảm thấy toàn thân run rẩy vô lực, dưới ánh mắt của mấy trăm con người đang nhìn, vậy mà ngã ngồi trên sàn nhà, thần sắc không nói ra được vẻ tuyệt vọng và cô đơn.

- Ta xong rồi!

Cái này là lời cuối cùng Trần Cửu Thiên nói, chỉ vẻn vẹn có ba chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận