Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 92

“Bất quá...... Bùi Lang luôn miệng nói thương A Chiêu, nếu như Bùi Lang có thể đem mảnh ruộng này chuyển một khoảnh sang tên A Chiêu, A Chiêu liền tin tưởng, Bùi Lang thật sự thương A Chiêu.”
Chương 39
Trong chậu than, một hai tàn lửa bắn ra, phát ra vài tiếng “lách tách”.
Cảm giác ngứa trên mu bàn tay như đột nhiên có sinh mệnh, men theo vân da chui vào sâu, cứ thế men theo cánh tay kéo lên cao......
Cứ thế tiến vào đáy lòng, đến nỗi cả tim cũng theo đó nhuốm màu ngứa ngáy kỳ quái, phảng phất như có một chiếc lông vũ rơi lên, bị gió thổi, không ngừng đảo quanh trong buồng tim.
Tần Hoài Chu không để lộ cảm xúc, thu cánh tay lại, cổ tay xoay chuyển, mu bàn tay dán lên đùi, năm ngón tay cuộn vào trong, hờ nắm thành quyền, phòng ngừa có người tiếp tục làm loạn.
Miệng nói: “...... Mảnh ruộng này, A Chiêu nếu thích đến, vậy sau này cứ thường đến là được.”
Tô Lộ Thanh chợt thấy tay mình trống không, cúi đầu nhìn một chút, thấy tình hình này, nén cười, đầu ngón tay tiếp tục dò qua.
Lúc mở miệng lại, trong giọng nói thêm phần phàn nàn: “Bùi Lang bận rộn như vậy, mười ngày nửa tháng cũng không thấy người......”
Nói đến đây, nàng lại hít một hơi thật dài, nửa giận nửa oán: “Ai, cũng không biết bên ngoài có phải thật sự có bông hoa nhành phấn nào không, còn có thể buộc chặt lòng Bùi Lang hơn A Chiêu?”
Đầu ngón tay theo lời nói mà hành động, cạy ngón tay của hắn không được, cũng không nản lòng, đổi thành quanh quẩn ở vùng bàn tay và ngón cái của hắn.
Bàn tay đang nắm quyền lại run lên, các ngón tay co lại thoáng buông lỏng trong chớp mắt, bị nàng nắm lấy cơ hội, thừa lúc trống mà vào, mục tiêu rõ ràng khẽ cào vào lòng bàn tay hắn.
Sau đó, nàng nghe được một tiếng hơi thở không nén được tràn ra từ cổ họng hắn.
Tần Hoài Chu có chút bối rối bắt lấy bàn tay đang làm loạn trong lòng bàn tay mình, giữ chặt nó trong tay, chân mày cũng theo đó hơi nhíu lại.
Tối qua cũng chưa từng lĩnh giáo qua những thứ này, suýt nữa bị nàng xuất kỳ bất ý.
Trong lòng thoáng qua chút tạp niệm, hắn điều chỉnh tâm trạng, dùng tay kia đang rảnh nâng chén trà lên, uống trước một ngụm.
Trà xanh đắng chát, hơi có vị mặn, tâm trí nhờ hương trà đắng chát này gột rửa mà quay về thanh tĩnh.
Thầm nghĩ, tác phong của Ô Y Hạng, không từ thủ đoạn, vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào —— Nên tĩnh tâm tỉnh thần, nghiêm mật đề phòng.
Mở miệng lần nữa, giọng nói không khác lúc trước: “A Chiêu sao lại nghĩ như vậy? Bất quá...... Bùi Mỗ trước đây quá coi trọng chuyện làm ăn, lạnh nhạt với A Chiêu, đích thật là Bùi Mỗ không phải.”
Hắn quay đầu, nhìn về phía nàng, bàn tay giấu sau bàn vẫn đang dùng sức, nắm chặt tay nàng, không để bàn tay này có thêm động tác nào: “Sau này, Bùi Mỗ nhất định sẽ dành nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để ở bên A Chiêu, như thế nào?”
Tô Lộ Thanh vẫn kéo cánh tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tay nàng bị hắn nắm lấy, kéo theo các động tác khác cũng bị hạn chế, cảm giác truyền đến từ tay cho thấy Tần Hoài Chu vẫn chưa hề thả lỏng, thề phải cùng nàng đối kháng đến cùng.
Chỉ một lần như vậy, khoảng cách giữa hai người cũng bị cố định trong một phạm vi, thân mật bên nhau thì dễ, phân rõ ranh giới lại khó.
“Bùi Lang nói chuyện có chắc chắn không?” nàng tiến lại gần thêm, trông thật giống như một tiểu nữ tử bình thường, đang yêu cầu lang quân một lời cam đoan.
“Tự nhiên chắc chắn.” Tần Hoài Chu dường như đã quen với việc nàng đột nhiên đến gần, lần này không tránh né, người cũng không có phản ứng cứng đờ theo vô thức.
“Vậy...... Đợi đầu xuân, trong ruộng ngoài trồng lúa mì, lại trồng thêm chút đậu phộng đi, có được không?”
Không đợi hắn đáp, nàng đã phối hợp nói tiếp: “A Chiêu biết Bùi Lang làm ăn lớn, tất nhiên sẽ không chỉ quanh quẩn một chỗ, cũng nên trời nam biển bắc chạy, đến lúc đó, mười ngày nửa tháng chỉ sợ cũng chỉ là thời gian đi đường. A Chiêu nghĩ, nếu trong ruộng này trồng nhiều đậu phộng một chút, đến khi kết quả, A Chiêu liền đem chúng xay thành bột, thêm vào trong điểm tâm. Bùi Lang đi ra ngoài mang theo điểm tâm, cũng giống như mang theo A Chiêu, có A Chiêu bầu bạn vậy, như thế nào?”
Tần Hoài Chu nghe nàng nói những lời này, vốn là lời thê tử sẽ căn dặn phu quân lúc ra ngoài, lại nhìn vẻ mặt trong mắt nàng tựa như dịu dàng nhưng thực chất ẩn giấu sự tính toán, rõ ràng chỉ cần gật đầu nói phải để phối hợp diễn kịch là được, nhưng tâm niệm lại bất chợt xao động, không nhịn được hỏi thêm một câu trước:
“Vì sao nhất định phải trồng hoa sinh? Dùng hương dụ làm điểm tâm, hương vị tốt hơn.”
“Hương dụ đâu đâu cũng thấy, đậu phộng mới là của hiếm,” Tô Lộ Thanh lại đến gần hắn thêm một chút, “Cho nên a, Bùi Lang lần này đi xa nhà làm ăn, tìm nhiều chút hạt giống đậu phộng mang về, vừa vặn rất tốt?”
Hắn sao lại đi xa nhà?
Tần Hoài Chu nghe ra ý tứ gài bẫy trong lời của nàng, vốn lại không tiện uốn nắn, chỉ hít sâu một hơi: “Nghe ngươi.”
“Bùi Lang đối với A Chiêu thật tốt.” Tô Lộ Thanh vui vẻ nói, rút cánh tay đang kéo tay hắn về, đổi thành nâng... mặt hắn lên, chắc nịch hôn một cái.
Chỉ có điều, hôn không phải môi hắn, mà là ngón cái của chính mình đặt bên môi hắn.
Võ Hầu ở cửa ra vào đi hướng khác, có lẽ cảm thấy, nếu là giả mạo thân phận, thì không giả ra được cử chỉ thân mật thế này, rốt cục cũng yên tâm.
Tô Lộ Thanh liếc mắt nhìn tình hình ngoài cửa, quay người rút tay về, nhưng không hề tỏ ra rụt rè.
Quay đầu nhìn lại, Tần Hoài Chu ngẩn người một lát, mới như bừng tỉnh buông tay nàng ra, đứng dậy rời khỏi bàn.
“Qua sông đoạn cầu nha, Bùi Lang.” Nàng nhắc nhở Tần Hoài Chu, sự chuyển biến trước sau đừng quá rõ ràng, khiến người ta phát giác.
“A Chiêu không phải cũng đang đặt Bùi Mỗ lên lửa để nướng sao?” Nói gì mà đi xa nhà, mười ngày nửa tháng chỉ là thời gian đi đường, lời này nghe thế nào cũng là đang chuẩn bị cho chuyện sau này.
“Bùi Lang là phú thương làm ăn phát đạt mà,” Tô Lộ Thanh lẽ thẳng khí hùng, “Thương nhân trọng lợi nhẹ biệt ly, A Chiêu nói vậy, có gì không đúng?”
Tần Hoài Chu muốn phản bác, nhưng bỗng dưng cứng họng lại, lời này, hoàn toàn chính xác có lý.
Hắn quay lại bên bàn lần nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, quan sát động tĩnh của mấy Võ Hầu kia, nói với nàng: “Bùi Mỗ nếu đi xa nhà bàn chuyện làm ăn, thì nơi này xem như khó mà đến được.”
Tô Lộ Thanh nâng chén trà lên, đưa đến bên môi hắn, mép chén lơ lửng ngay trên môi, như chạm như không.
“Bùi Lang việc buôn bán bận rộn, chuyện trồng trọt nghĩ rằng sẽ không tự mình làm, cái kỹ năng về hoa màu này, cũng phải thể hiện vài lần trước mặt mấy vị Võ Hầu này, để lăn lộn cho quen mặt đi?”
Tần Hoài Chu cúi đầu nhìn chén trà, không biểu lộ gì nhận lấy, uống một ngụm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận