Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 135

Ai... Bây giờ nói những điều này, còn có ích gì. Bùi Tương từng là lão sư của bệ hạ, nhưng năm đó chuyện ấy vừa xảy ra, bệ hạ chẳng phải cũng không nói gì, tất cả đều chấp nhận sao.”
“Chỉ sợ bây giờ long thể của bệ hạ có vấn đề gì, cũng là vì nghĩ đến chuyện xưa năm đó, cảm thấy hổ thẹn với lão sư, trong lòng khó mà bình an được.”
“Mấy vị nói cẩn thận nha, bệ hạ dù chưa cấm bàn tán, nhưng chuyện loại này liên lụy rất sâu, có thể không đề cập thì đừng đề cập đi.”
“Đúng là như vậy, ai, ta cũng là tình cờ nghe nói cháu gái Bùi Tương còn tại nhân thế, nhất thời hơi xúc động thôi.”
“Cái gì? Bùi gia còn có hậu nhân tại thế? Vậy tiểu nữ lang đó bây giờ ở nơi nào?”
“Nghe nói là vào kinh tìm người thân, Tần gia không phải vẫn luôn tìm tiểu nữ lang đó sao, bây giờ tìm được rồi, liền tạm thời sắp xếp người đến ở bên Khúc Giang...”
Câu nói tiếp theo, Tô Lộ Thanh không nghe rõ lắm, nhưng có thể đoán ra những người kia đại khái là đang cảm khái thân thế bi thảm của Tiểu Nữ Lang Bùi gia. “Tô Đề Điểm cũng ở đây à.” Chợt nghe giọng nói của Lỗ Trung truyền đến từ sau lưng. Lỗ Trung được mấy người con nuôi dìu, chậm rãi đi về phía nàng, “Tần Hầu hôm nay xin nghỉ không đến tảo triều, không biết có phải là vì lão Tần hầu bị thương quá nặng không?”
Tô Lộ Thanh cung kính chờ tại chỗ, thấy Lỗ Trung đi tới, mới quay người đi cùng Lỗ Trung, vừa đi vừa trả lời, “Đúng vậy ạ, lúc đó quá nguy hiểm.”
“Hôm đó thật sự vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, chúng ta tuy không có ý chỉ vào điện hộ giá, nhưng ở ngoài điện nghe tiếng động bên trong, cũng thấy lòng run sợ. Nghe nói Thái vương cũng bị trọng thương đang tĩnh dưỡng trong phủ, ai... Thật sự là vạn hạnh, bệ hạ không sao, nếu không giang sơn xã tắc Đại Tề chúng ta cũng phải chấn động một phen.”
Tiến vào cửa điện, Lỗ Trung mới lại hỏi một tiếng, “Chúng ta nghe nói, Tần gia vẫn luôn tìm người, có tin tức gì chưa?”
Tần gia những năm nay vẫn luôn âm thầm tìm người, bây giờ cuối cùng cũng có tiến triển, tin tức khó tránh khỏi sẽ truyền ra ngoài, chỉ là... Chợt nghe Lỗ Trung thở dài, “Tô Đề Điểm, ngươi cũng đừng trách chúng ta lắm lời, nàng dù sao thân phận cũng đặc thù, trong nhà lại không còn người thân nào khác, nếu rời khỏi hầu phủ, chỉ sợ lại phải sống lẻ loi hiu quạnh. Dưới tình huống này, lựa chọn tốt nhất chính là để nàng luôn ở lại hầu phủ, về phần thân phận này à...”
Lỗ Trung không nói tiếp, chỉ để lại cho nàng một ánh mắt đầy ẩn ý, rồi kết thúc chủ đề. “Haiz, chúng ta cũng chỉ là nhắc nhở một tiếng, về phần sau này muốn thế nào, còn phải xem Tô Đề Điểm nghĩ ra sao. Bên Tổng Nha còn có chút việc chờ chúng ta xử lý, chúng ta đi trước đây.”
Lỗ Trung vừa đi, Lương Miên liền vội vàng đi tới, “Tô Đề Điểm, ngài biết Lỗ đại nhân vừa rồi nói gì không? Trông ngài ấy có vẻ rất vui.”
“Không có gì.” Tô Lộ Thanh nhìn thoáng qua hướng Lỗ Trung rời đi, rồi đi về phía thư phòng của mình. Trên bàn đọc sách chất đống những Quyển Tông dày cộp, những Quyển Tông liên quan đến phạm nhân mất tích ở các nơi tại Giáng Châu này cuối cùng cũng được nàng xem hết một lượt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận