Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 192

Cũng tự nhiên bật ra một tiếng ho nhẹ che giấu ý tứ sâu xa. “Vừa rồi...... nói đến đâu rồi?”
Nàng ý cười không giảm, biết rõ còn cố hỏi: “Nói đến *thiên thu vạn đại vô biên phong nguyệt*?”
Ánh mắt của người vẫn luôn đón lấy tầm mắt nàng cuối cùng cũng lảng tránh đi, chén trà được cầm lên, thứ trà dùng để tỉnh táo tinh thần nay đã trở nên ấm áp, vừa hay cũng ngăn chặn được sự khô nóng đột nhiên xuất hiện. Nàng cũng thuận thế đứng dậy, đi vào phòng trong sau tấm bình phong thay áo ngoài, chải đầu rửa mặt một phen. Đợi nàng ngồi xuống bên bàn trang điểm, gỡ chiếc trâm cài cố định búi tóc ra, mới nghe thấy thanh âm của Tần Hoài Chu một lần nữa từ gian ngoài truyền đến. “Thế tử bị hại, còn có một khả năng khác.”
“Là gì?” Nàng nhìn ra ngoài một chút, cầm lấy chiếc lược sừng trâu trên bàn, bắt đầu chải mái tóc vừa được thả ra khỏi búi. “Có người hẹn hắn gặp mặt ở một nơi nào đó trong khu săn bắn, vì không thể chủ động lộ diện trước người khác, nên hắn chỉ có thể giả vờ đi lạc vào khu săn bắn để đạt được mục đích này.”
Nàng nghe vậy, chậm lại tốc độ chải đầu: “Nói như vậy, người này vừa có giao tình với hắn, lại không bị những người quen biết hắn biết đến, thậm chí còn có khả năng, là chính hắn không dám để người ngoài biết.”
Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt của vải áo ma sát vào nhau, Tần Hoài Chu từ bên án thư đứng dậy, vén rèm phòng trong lên, chậm rãi đi tới. Nói tiếp: “Nếu là như vậy, Thanh Viễn Bá vì lo cho ái tử, hẳn cũng sẽ âm thầm tra hỏi người này.”
“Đáng tiếc thay, Thanh Viễn Bá Phủ sẽ không trình báo kêu oan,” nàng nhìn thân ảnh phản chiếu trong gương, “Những phân tích này, cũng không cách nào thay một oan hồn nói ra sự thật.”
“Tô Đô Tri bỗng nhiên nhắc đến việc này, chẳng lẽ không phải đã có mục tiêu?” Lòng vòng một hồi lớn như vậy, không thể nào là thật sự cùng hắn thảo luận tình tiết bí ẩn của vụ án được. Nghĩ đến đây, Tần Hoài Chu cũng nhìn vào trong gương, đối diện với ánh mắt nàng: “Ô Y Hạng dò xét chuyện thiên hạ, việc nhỏ như vậy hẳn đều nằm trong lòng bàn tay Tô Đô Tri, cái phân ti ở Giáng Châu kia ——”
“Chuyện của Ô Y Hạng, không nhọc Đại Lý Khanh hao tâm tổn trí,” nàng lần này trực tiếp quay người lại, đối mặt hắn, “Hay là nói, Đại Lý Khanh tối nay nhiều lần dò xét, là cảm thấy Ô Y Hạng đang diễn kịch, lừa gạt Đại Lý Tự về phạm nhân quan trọng bên trong?”
“...... Ta không có ý đó.”
“À, vậy chính là cảm thấy, người đang giam giữ trong lao của Đại Lý Tự, ta lại không chọn tra hỏi ngay tại ngục lao, mà lại mang người đi, trong đó nhất định có điều khuất tất, đúng không?”
Lần này Tần Hoài Chu không trả lời ngay, ánh mắt rơi trên mặt nàng, dừng một chút, rồi chuyển sang giá nến ở bên cạnh. “Mảnh ruộng ở Khai Sáng phường kia, ngươi đã sai người đến canh tác rồi.” Không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định. Biết hắn đã nhận ra, thần sắc nàng biến ảo mấy lần, đoạn lại hướng về phía gương, trước tiên chải cho suôn phần tóc còn lại, sau đó đặt lược xuống, đứng dậy đi về phía hắn. Trên mặt thoáng chút ý cười, nhưng trong mắt vẫn là vẻ dò xét: “Thì ra Đại Lý Khanh đây là *ý tại ngôn ngoại*, sao không nói sớm, ngươi muốn nói về mảnh ruộng ở Khai Sáng phường thế nào? Chà, Đại Lý Khanh đây là......”
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên đổi giọng: “Bùi Lang đây là đổi ý, định thu hồi lại à?”
Ánh đèn bị gió đêm thổi khẽ chập chờn, bóng dáng cũng vậy. Nàng mỗi khi tiến về phía trước một bước, hắn liền vô thức lùi về sau một bước, bóng dáng chiếu trên vách tường, theo ánh nến lay động mà kéo dài, kề sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận