Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 17
Tần Hoài Chu nhíu mày, “Ngươi dự định cứ thế vớt lên à?”
“Không thì muốn thế nào?” Tô Lộ Thanh đã bắt đầu xắn tay áo, “Xem tình hình, hiện trường ban đầu đã sớm bị người phá hủy rồi, những thi thể này đã trải qua hai lần phá hoại, nếu như ngươi muốn gọi đám Võ Hầu bên ngoài đến hỗ trợ, không ngại phá hoại thêm lần nữa, ta cũng không phản đối.”
Nàng bổ sung, “Dù sao Hà Phác cũng liên lụy đến mấy vụ án, trong đó phần của ngươi nhiều hơn, có nhiều thứ, ta ở Hà gia tra không được, không có nghĩa là nơi khác cũng không có manh mối. Bây giờ ở đây chết mấy người, chết là ai, đối với ta mà nói, không quan trọng lắm.”
Lời nói của nàng khiến lòng đề phòng căng cứng của Tần Hoài Chu bỗng dưng xuất hiện một vết nứt. Hiện tại quả thật không thể phá hoại thêm gì nữa, hắn đêm khuya dò xét Hà Phủ, vốn cũng không phải đến để nghiệm thi. Hắn và Doãn Duy đều không rành việc này, chi bằng tạm gác khúc mắc, xem nàng có thể nghiệm ra gì, sau đó để ngỗ tác của Đại Lý Tự cẩn thận kiểm tra lại là được.
Nghĩ đến đây, hắn cởi áo ngoài, đặt gọn sang một bên trên bệ đá, hít sâu một hơi, “Làm phiền.”
Thi thể ngâm nước, kéo lên rất tốn sức.
Tô Lộ Thanh bảo Lương Miên xếp các thi thể vớt lên thành một hàng trên mặt đất, tự mình lau khô nước trên tay, rồi lấy từ trong ngực ra một đôi bao tay da dê đeo vào.
“Đèn lồng.” Nàng đi đến bên thi thể đầu tiên, cúi người kiểm tra, lời này là nói với Tần Hoài Chu.
Tần Hoài Chu thấy nàng đã vào trạng thái phá án, không nói gì, tự giác cầm đèn lồng theo sát bên người nàng, treo đèn lồng phía trên thi thể, để nàng tiện xem xét.
Lương Miên cũng hợp tác tương tự với Doãn Duy, kiểm tra lần lượt từ phía bên kia.
Mấy thi thể này mặc dù ngâm trong giếng, nhưng thời gian không quá lâu, dù bị ngâm đến trắng bệch, vẫn chưa trương phình đến cực độ.
Tô Lộ Thanh tập trung im lặng nhìn một lúc, rồi đứng thẳng dậy.
“Thế nào?” Tần Hoài Chu hỏi.
“Biên độ giãy giụa không lớn, hẳn là trước khi giãy giụa trong giếng đã hít vào không ít nước, dù cho có bị sặc mà tỉnh lại, cũng không thể cứu vãn được nữa.”
Sắc mặt Tần Hoài Chu cứng lại, “Ý của ngươi là, những người này bị ném vào giếng lúc còn sống?”
Hắn vẫn luôn chú ý quan sát kỹ, lúc nhìn Tô Lộ Thanh kiểm tra thi thể, ngoài việc thấy vài vết trầy da, vết cào, thì hoàn toàn không thấy vết thương chí mạng nào.
Tô Lộ Thanh tiếp tục cúi người xem xét thi thể bên cạnh, miệng nói, “Nói đơn giản là, những người này trước bị đánh ngất, sau đó bị ném vào giếng, cuối cùng mới chết đuối.”
Doãn Duy bên cạnh nghe vậy, ngũ quan cũng nhăn nhúm lại, thầm lè lưỡi, thủ pháp giết người như vậy, quả thật là điên rồ!
“Tô Tham Sự, thi thể này trông không giống lắm.” Lương Miên bỗng nhiên lên tiếng.
Tô Lộ Thanh nghe tiếng đi tới, Lương Miên tránh ra, để nàng tiện xem xét.
Thi thể này mặc quần áo rõ ràng tốt hơn mấy người kia, nhưng vì giặt giũ nhiều lần, trên áo không tránh khỏi bị xù lông.
“Hắn có phải quản sự của Hà Phủ không?” Lương Miên đoán thử một thân phận có khả năng.
“Người kia mới là quản sự Hà Phủ.” Tô Lộ Thanh đầu không ngẩng, tiện tay chỉ sang bên khác, tiếp tục điều tra.
“Người này......” Tần Hoài Chu nãy giờ im lặng lúc này bỗng mở miệng nói, “Có thể nào đã ở trong giếng sớm hơn những người khác không?”
Tô Lộ Thanh quay đầu nhìn hắn, “Sao biết?”
Tần Hoài Chu giơ hai ngón tay, chỉ hờ vào chỗ thối rữa trên thi thể, “Mấy thi thể ngươi vừa kiểm tra, không thấy có dấu hiệu này.”
Tô Lộ Thanh đáp lại bằng cách nắm lấy cánh tay thi thể, huơ qua huơ lại hai lần.
“Giống mấy người kia, đều mới chết đêm nay.” Cánh tay tử thi cứng đờ vung vẩy, như đang chào hỏi trên đường Hoàng Tuyền, dáng vẻ quỷ dị khôn tả.
Tần Hoài Chu khẽ mím môi, lặng lẽ lùi một bước, nhưng thoáng chốc lại im lặng bước về chỗ cũ.
Hắn nghĩ ra điều gì đó, nói tiếp, “Trên người Hà Phác, cũng có chỗ tương tự.”
Hắn còn nhớ lúc mở quan tài nghiệm thi, ngỗ tác từng nói, vết tích thối rữa trên người Hà Phác là đã bắt đầu từ bên trong da thịt khi còn sống, bây giờ thi thể này cũng có biểu hiện tương tự, khiến hắn liên tưởng đến một khả năng nào đó.
“Hà Phác, thật sự chỉ có hai người con trai sao?” Hắn nhìn về phía Tô Lộ Thanh, dưới ánh đèn, nét mặt nàng hòa vào ánh đèn vàng ấm áp, mơ hồ điểm thêm nét dịu dàng quyến luyến.
Ngay sau đó, đôi mắt dịu dàng quyến luyến ấy nhìn sang hắn, mang theo vẻ dò xét quen thuộc, “Sao thế? Đại Lý Tự có bao nhiêu hồ sơ không tra, lại tra đến tận Hắc Y Hạng rồi à?”
Lời này không lâu trước hắn cũng từng nói, giờ lại bị nàng ném trả lại.
Việc thăm dò của hắn coi như thất bại, Tần Hoài Chu ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không đổi, thản nhiên đi sang chỗ khác, hỏi Doãn Duy, “Đặc điểm nhận dạng đều nhớ kỹ chưa?”
Đầu óc Doãn Duy vẫn còn đang lặp đi lặp lại cảnh tượng trong giếng lúc nãy, thỉnh thoảng lại ọe khan hai tiếng, lúc này nghe hỏi, miễn cưỡng đáp, “...... Năm người chết, bốn nam một nữ. Trong đó một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, là quản sự Hà phủ. Ba người kia tuổi tác tương đương, có hai người có lẽ là gia đinh trong phủ, người còn lại giống chủ nhà; nữ tử kia ước chừng năm mươi, có lẽ là người hầu hạ bên cạnh Hà lão phu nhân.”
Mà Lương Miên cũng nhân cơ hội ghé sát tai Tô Lộ Thanh, thì thầm, “Tô Tham Sự, thi thể này khả nghi, hay là mang về xem xét kỹ hơn?”
“Mang về thế nào?” Tô Lộ Thanh liếc về phía Tần Hoài Chu, “Ngay trước mặt vị kia, khiêng nó đi nghênh ngang qua phố à?”
Lương Miên cả gan nghĩ, “Dù sao cũng không ai biết người của Đại Lý Tự cũng ở đây, huống chi bọn họ chỉ có hai người, lại đều là văn thần, thôi thì dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, đánh ngất bọn họ—”
Tô Lộ Thanh gật đầu, “Ừm, giải quyết bọn họ xong, còn đám Võ Hầu bên ngoài thì sao? Mấy Võ Hầu đó tuy vô dụng, nhưng vẫn có mắt. Nếu họ phát hiện chúng ta tay không đi vào, vác nặng đi ra, tò mò vào phủ xem xét, rồi quay lại báo án đặc biệt cho huyện nha Trường An, chỉ riêng tấu chương vạch tội của đám ngự sử đó cũng đủ dìm Hắc Y Hạng lên xuống bảy tám lần rồi. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ để mang về một thi thể? Không đáng.”
“Vậy...” Lương Miên nhìn thi thể kia, luôn cảm thấy cứ bỏ qua như vậy, thật đáng tiếc.
Tô Lộ Thanh vừa nói chuyện, vừa tiếp tục xem xét thi thể này.
“Không thì muốn thế nào?” Tô Lộ Thanh đã bắt đầu xắn tay áo, “Xem tình hình, hiện trường ban đầu đã sớm bị người phá hủy rồi, những thi thể này đã trải qua hai lần phá hoại, nếu như ngươi muốn gọi đám Võ Hầu bên ngoài đến hỗ trợ, không ngại phá hoại thêm lần nữa, ta cũng không phản đối.”
Nàng bổ sung, “Dù sao Hà Phác cũng liên lụy đến mấy vụ án, trong đó phần của ngươi nhiều hơn, có nhiều thứ, ta ở Hà gia tra không được, không có nghĩa là nơi khác cũng không có manh mối. Bây giờ ở đây chết mấy người, chết là ai, đối với ta mà nói, không quan trọng lắm.”
Lời nói của nàng khiến lòng đề phòng căng cứng của Tần Hoài Chu bỗng dưng xuất hiện một vết nứt. Hiện tại quả thật không thể phá hoại thêm gì nữa, hắn đêm khuya dò xét Hà Phủ, vốn cũng không phải đến để nghiệm thi. Hắn và Doãn Duy đều không rành việc này, chi bằng tạm gác khúc mắc, xem nàng có thể nghiệm ra gì, sau đó để ngỗ tác của Đại Lý Tự cẩn thận kiểm tra lại là được.
Nghĩ đến đây, hắn cởi áo ngoài, đặt gọn sang một bên trên bệ đá, hít sâu một hơi, “Làm phiền.”
Thi thể ngâm nước, kéo lên rất tốn sức.
Tô Lộ Thanh bảo Lương Miên xếp các thi thể vớt lên thành một hàng trên mặt đất, tự mình lau khô nước trên tay, rồi lấy từ trong ngực ra một đôi bao tay da dê đeo vào.
“Đèn lồng.” Nàng đi đến bên thi thể đầu tiên, cúi người kiểm tra, lời này là nói với Tần Hoài Chu.
Tần Hoài Chu thấy nàng đã vào trạng thái phá án, không nói gì, tự giác cầm đèn lồng theo sát bên người nàng, treo đèn lồng phía trên thi thể, để nàng tiện xem xét.
Lương Miên cũng hợp tác tương tự với Doãn Duy, kiểm tra lần lượt từ phía bên kia.
Mấy thi thể này mặc dù ngâm trong giếng, nhưng thời gian không quá lâu, dù bị ngâm đến trắng bệch, vẫn chưa trương phình đến cực độ.
Tô Lộ Thanh tập trung im lặng nhìn một lúc, rồi đứng thẳng dậy.
“Thế nào?” Tần Hoài Chu hỏi.
“Biên độ giãy giụa không lớn, hẳn là trước khi giãy giụa trong giếng đã hít vào không ít nước, dù cho có bị sặc mà tỉnh lại, cũng không thể cứu vãn được nữa.”
Sắc mặt Tần Hoài Chu cứng lại, “Ý của ngươi là, những người này bị ném vào giếng lúc còn sống?”
Hắn vẫn luôn chú ý quan sát kỹ, lúc nhìn Tô Lộ Thanh kiểm tra thi thể, ngoài việc thấy vài vết trầy da, vết cào, thì hoàn toàn không thấy vết thương chí mạng nào.
Tô Lộ Thanh tiếp tục cúi người xem xét thi thể bên cạnh, miệng nói, “Nói đơn giản là, những người này trước bị đánh ngất, sau đó bị ném vào giếng, cuối cùng mới chết đuối.”
Doãn Duy bên cạnh nghe vậy, ngũ quan cũng nhăn nhúm lại, thầm lè lưỡi, thủ pháp giết người như vậy, quả thật là điên rồ!
“Tô Tham Sự, thi thể này trông không giống lắm.” Lương Miên bỗng nhiên lên tiếng.
Tô Lộ Thanh nghe tiếng đi tới, Lương Miên tránh ra, để nàng tiện xem xét.
Thi thể này mặc quần áo rõ ràng tốt hơn mấy người kia, nhưng vì giặt giũ nhiều lần, trên áo không tránh khỏi bị xù lông.
“Hắn có phải quản sự của Hà Phủ không?” Lương Miên đoán thử một thân phận có khả năng.
“Người kia mới là quản sự Hà Phủ.” Tô Lộ Thanh đầu không ngẩng, tiện tay chỉ sang bên khác, tiếp tục điều tra.
“Người này......” Tần Hoài Chu nãy giờ im lặng lúc này bỗng mở miệng nói, “Có thể nào đã ở trong giếng sớm hơn những người khác không?”
Tô Lộ Thanh quay đầu nhìn hắn, “Sao biết?”
Tần Hoài Chu giơ hai ngón tay, chỉ hờ vào chỗ thối rữa trên thi thể, “Mấy thi thể ngươi vừa kiểm tra, không thấy có dấu hiệu này.”
Tô Lộ Thanh đáp lại bằng cách nắm lấy cánh tay thi thể, huơ qua huơ lại hai lần.
“Giống mấy người kia, đều mới chết đêm nay.” Cánh tay tử thi cứng đờ vung vẩy, như đang chào hỏi trên đường Hoàng Tuyền, dáng vẻ quỷ dị khôn tả.
Tần Hoài Chu khẽ mím môi, lặng lẽ lùi một bước, nhưng thoáng chốc lại im lặng bước về chỗ cũ.
Hắn nghĩ ra điều gì đó, nói tiếp, “Trên người Hà Phác, cũng có chỗ tương tự.”
Hắn còn nhớ lúc mở quan tài nghiệm thi, ngỗ tác từng nói, vết tích thối rữa trên người Hà Phác là đã bắt đầu từ bên trong da thịt khi còn sống, bây giờ thi thể này cũng có biểu hiện tương tự, khiến hắn liên tưởng đến một khả năng nào đó.
“Hà Phác, thật sự chỉ có hai người con trai sao?” Hắn nhìn về phía Tô Lộ Thanh, dưới ánh đèn, nét mặt nàng hòa vào ánh đèn vàng ấm áp, mơ hồ điểm thêm nét dịu dàng quyến luyến.
Ngay sau đó, đôi mắt dịu dàng quyến luyến ấy nhìn sang hắn, mang theo vẻ dò xét quen thuộc, “Sao thế? Đại Lý Tự có bao nhiêu hồ sơ không tra, lại tra đến tận Hắc Y Hạng rồi à?”
Lời này không lâu trước hắn cũng từng nói, giờ lại bị nàng ném trả lại.
Việc thăm dò của hắn coi như thất bại, Tần Hoài Chu ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không đổi, thản nhiên đi sang chỗ khác, hỏi Doãn Duy, “Đặc điểm nhận dạng đều nhớ kỹ chưa?”
Đầu óc Doãn Duy vẫn còn đang lặp đi lặp lại cảnh tượng trong giếng lúc nãy, thỉnh thoảng lại ọe khan hai tiếng, lúc này nghe hỏi, miễn cưỡng đáp, “...... Năm người chết, bốn nam một nữ. Trong đó một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, là quản sự Hà phủ. Ba người kia tuổi tác tương đương, có hai người có lẽ là gia đinh trong phủ, người còn lại giống chủ nhà; nữ tử kia ước chừng năm mươi, có lẽ là người hầu hạ bên cạnh Hà lão phu nhân.”
Mà Lương Miên cũng nhân cơ hội ghé sát tai Tô Lộ Thanh, thì thầm, “Tô Tham Sự, thi thể này khả nghi, hay là mang về xem xét kỹ hơn?”
“Mang về thế nào?” Tô Lộ Thanh liếc về phía Tần Hoài Chu, “Ngay trước mặt vị kia, khiêng nó đi nghênh ngang qua phố à?”
Lương Miên cả gan nghĩ, “Dù sao cũng không ai biết người của Đại Lý Tự cũng ở đây, huống chi bọn họ chỉ có hai người, lại đều là văn thần, thôi thì dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, đánh ngất bọn họ—”
Tô Lộ Thanh gật đầu, “Ừm, giải quyết bọn họ xong, còn đám Võ Hầu bên ngoài thì sao? Mấy Võ Hầu đó tuy vô dụng, nhưng vẫn có mắt. Nếu họ phát hiện chúng ta tay không đi vào, vác nặng đi ra, tò mò vào phủ xem xét, rồi quay lại báo án đặc biệt cho huyện nha Trường An, chỉ riêng tấu chương vạch tội của đám ngự sử đó cũng đủ dìm Hắc Y Hạng lên xuống bảy tám lần rồi. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ để mang về một thi thể? Không đáng.”
“Vậy...” Lương Miên nhìn thi thể kia, luôn cảm thấy cứ bỏ qua như vậy, thật đáng tiếc.
Tô Lộ Thanh vừa nói chuyện, vừa tiếp tục xem xét thi thể này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận